“Đợi lâu rồi, ta vừa tiếp điện thoại của Hoán Hải liền bay trở về, may mắn còn có vé máy bay. Tình huống bây giờ ra sao?”Xà Quân hỏi.
“Ngươi xem, bọn hắn đều ở trên tháp truyền hình.”Hán Phong thở dài, “Là Hoán Hải đem anh hai cột lên đó. Tôi sau khi biết được liền lập tức chạy đến, hiện tại bố mẹ tôi còn chưa biết sự tình.”
“Làm sao có thể nói chuyện với trên đó? Hô sao? Như vậy chỉ sợ sẽ gây loạn người dân.”
Hán Phong đưa qua một cái điện thoại.
“A, cám ơn.”Xà Quân tiếp nhận.
Có người bắt máy, là thanh âm của Hoán Hải: “Ngươi đã đến rồi sao?”
“Ân, ta ở dưới này. Đem người kia trả lại cho ta đi.”
“Lý do đâu?”
“Ngươi hiện thân là người xuất gia, không cần phải vì một chuyện nhỏ như thế mà phá hư hạnh phúc của hắn chứ? Phật tổ cho phép làm bậy sao?”
“Mãng xà, ngươi cũng không cần phải đem Phật tổ nói đến. Xin hỏi bần tăng sao lại tạo nghiệp chướng? Chẳng lẽ ngươi còn có thể như Bạch nương tử như vậy......”
“Vậy thì tốt, hòa thượng, kỳ thật ta...... Ta đã mang bầu con của hắn rồi.”
“Hai người các ngươi là đàn ông có thể sinh cái gì chứ! Bần tăng trước khi xuất gia là học y đấy!”Đầu bên kia điện thoại có chút kích động, “Ngươi nghĩ kỹ làm sao để chuộc tội được rồi hãy gọi lại cho ta!”
“Uy, ngươi chờ một chút......”
Ngăn cản không có hiệu quả, điện thoại đã cúp rồi.
“Làm sao vậy?”Hán Phong vội vàng hỏi.
“Đàm phán không thành công.”Xà Quân bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Cứ như vậy thì...... Lại nói năm đó Bạch nương tử xử lý như thế nào thế?”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn dìm nước tháp truyền hình hay sao?”
“Ta vẫn là nên gọi điện thoại báo động a. Nói là bắt cóc có thể chứ?”
“Ừ.”Hán Phong tán thành.