Xà Quân bị mùi rượu làm thức dậy.
Căng mắt ra, là một tử thi mặt y hệt A Quân.
“Tôi thất tình rồi.”Hắn phun ra mùi rượu.
“Chuyện khi nào?”
“Bây giờ là chạng vạng sáu giờ tối sáu rồi.”
“Ta hỏi chính là ngươi chia tay lúc nào?”Xà Quân không thể không lặp lại câu hỏi của mình.
“Buổi sáng hôm nay, haizz.”A Quân quát quát tay, lung la lung lay đi ra phòng khách rót rượu.
Xà Quân đi theo: “Vì sao?”
“Không nên hỏi nữa.”A Quân rót một ly tràn đầy, “Tôi cảm thấy rằng tôi vẫn là quen với như hiện tại hơn. Cùng anh, hai người cũng nhiều tự do hơn nha.”
“Tối hôm qua ngươi bỏ thuốc ngủ trong ly của ta có đúng không?”
“Tôi nghĩ làm như thế có thể giảm bớt đau nhức......”
“Ta uống với ngươi.”Xà Quân rót cho mình một ly.
“Không, anh có vết thương trên người.”A Quân cầm lấy ly trên tay Xà, uống một hơi cạn sạch: “Không được uống nữa, biết không......”
Sau đó, “rầm” một tiếng đầu gục xuống bàn.
“Này!”Xà Quân đẩy đẩy hắn.
Không có phản ứng.
“Ai......”Xà Quân đang muốn rời đi, lại bị một cánh tay giữ lấy ống tay áo.
“Đừng rời bỏ ta......”A Quân nhào tới, ôm y.