Khi Như Mặc còn chưa tới được Tuyết Phong, Tuyết Ưng vương đã mang theo Mặc Mặc trở lại sơn động xa hoa trên đỉnh núi Tuyết Phong, trước cửa động, hàng trăm ngàn tuyết ưng đã xếp thành hai hàng chào đón, Mặc Mặc trong tay Tuyết Ưng vương hưng phất nhìn đông ngó tây, đây là lần đầu tiên từ khi hắn rời bụng mẹ mới có cơ hội nhìn ngắm thế giới bên ngoài a, hơn nữa còn ở từ trên cao nhìn xuống, thật sự là chơi rất vui.
Lúc này, Tuyết Ưng vương đã đem thân hình nho nhỏ của nó ném lên trên tháp phủ kín lông chim ấm áp, mềm mại, Mặc Mặc không có chút cảm giác vui sướng mà còn thấy mất mác vì không được thưởng thức phong cảnh, mới như vậy đã xong, còn chưa có nhìn cho đã a.
Có cánh thật là tốt, mặc kệ có đạo hạnh hay không đều có thể bay lên thật cao, không giống như Xà tộc bọn họ, nếu muốn có thể phi thân thì phải tu luyện mấy ngàn năm a. Ngay cả nhân loại như mẫu thân của nó cũng tốt hơn Xà loại nhiều, chỉ cần tập luyện khinh công là cũng có thể phi thân ra dáng rồi. Đáng thương cho con dân Xà tộc a, khó trách hắn bị lão Tuyết Ưng vương khi dễ, bất quá cũng không sao, đại vương tương lai của các ngươi, Bắc Dao Mặc Mặc ta quyết định từ hôm nay trở đi sẽ khi dễ bọn họ.
Không cần phải chuẩn bị nhiều, khuôn mặt Bắc Dao Mặc Mặc luôn thường trực vẻ tươi cười hồn nhiên, thân hình nhỏ của hắn loạng choạng bò ra khỏi đống lông chim mềm mại. mục tiêu chính là Tuyết Ưng vương to lớn, tâm tình bất định đang đứng trước tháp nhìn hắn.
Đôi cánh thật to lúc này đã thu lại hai bên sườn, bộ dáng to lớn lúc trước bay liệng trên không trung cơ hồ có thể che kín hết nửa bầu trời, bộ lông trắng như tuyết không pha lẫn màu sắc nào, mỗi cái đều sáng bóng xinh đẹp, kết hợp một chỗ tạo nên vẻ hoàn mỹ của Tuyết Ưng, cái miệng dài cong lại sắc bén, ánh sáng trong mắt lóe ra giống như là băng tuyết ngàn năm, lại sáng ngời, có thần, rất uy vũ, lúc này trong mắt hắn lại thêm vừa hận vừa tức.
Nói tóm lại, Bắc Dao Mặc Mặc sau khi quan sát nó xong đã đưa ra kết luận, Tuyết Ưng này thật sự là rất được, là một đại sủng vật không tồi, nếu hắn có thể thu phục nó là tọa kỵ cho mình thì sau này không còn lo lắng chuyện rắn có thể bay hay không nữa. Dù thế nào thì cũng muốn lên trời nhìn xem lần nữa, lúc trước hắn bị hai cái móng to quặp lấy nên có chút không thoải mái, nếu có thể ngồi lên đầu nó, nắm lấy lông chim của nó mà ngắm nhìn thiên hạ thì chắc cảm giác sẽ sống động hơn nhiều.
Đáng thương Tuyết Ưng vương nào biết đâu rằng vật nhỏ mang vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên trước mắt này đang bắt đầu tính kế với hắn, cho nên không lâu sau hắn liền hối hận ở trên đường không ném cho nó ngã xuống chết, mà không nên đem tiểu tử có thể so sánh với ác ma này về.
Mặc Mặc vẫn không ngừng hướng về chỗ Tuyết Ưng vương, mà Tuyết Ưng vương thấy vật nhỏ không chút e ngại, chậm rãi bò tới chỗ mình, tựa hồ như rất tò mò về hắn, lúc trước bay trong không trung lâu như vậy cũng không nghe tiểu tử này khóc một tiếng, ngược lại còn tựa hồn như nghe hắn cười khanh khách…Quả nhiên là một đứa nhỏ không hiểu thế sự, không hề biết hắn sắp gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ cho rằng mình dẫn hắn đi ngu sơn ngoạn thủy sao?
Tuyết Ưng vương trong mắt ý châm chọc càng sâu, vẫn đứng yên không nhúc nhích, cũng không biến thành hình người, vẫn duy trì chân thân tuyết ưng ở trong động, hắn muốn nhìn đứa nhỏ do người và rắn sinh ra có gì đặc biệt, nhưng rất nhanh, Tuyết Ưng vương đã phải nhíu mày. Bởi vì Mặc Mặc đang há to miệng, nhểu nước miếng lên tháp của hắn, tuy rằng chỉ có một chút nhưng nghĩ đến cảnh phải ngủ trên tháp bị dính nước miếng thì trong lòng hắn liền cảm thấy không thoải mái, hơn nữa nước miếng này lại xuất phát từ đứa nhỏ của kẻ mà hắn ghét nhất, Xà Quân.
Cúi đầu một cái, thân hình nho nhỏ của Mặc Mặc đã bị cái mỏ bén nhọn của hắn chộp lấy, làm cho nó bị nhấc bổng lên giữa không trung, Tuyết Ưng vương chuyển động hai mắt, lạnh lung nhìn chung quanh, nghĩ xem nên ném Mặc Mặc tới chỗ nào. Mặc Mặc lại giơ hai cái tay nhỏ bé ra, không ngừng vỗ, còn cười khanh khách, tươi cười kia thực sư rất ngây thơ, đang yêu, còn lộ ra cái miệng chưa có cái răng nào, hai chân tuyết trắng cũng vung vẩy, giày không biết đã rơi từ lúc nào, đôi mắt to đen linh hoạt nhìn Tuyết Ưng vương không chớp, bộ dáng vừa tò mò vừa muốn làm quen.
Tuyết Ưng vương vốn chán ghét người của Xà tộc nhưng nhìn thấy Bắc Dao Mặc Mặc xinh đẹp, đáng yêu cũng nhịn không được mà có chút yêu thích, vốn muốn bắt nó quăng ra chỗ nào đó nhưng lúc này đã đánh mất ý niệm này, hồi sau vẫn đặt nó lên trên giường. Vật nhỏ này không có nửa điểm của xà loại mà giống đứa trẻ bình thường của nhân loại hơn, chẳng lẻ là do nó vốn là kết tinh của xà và người sao?
Vì bản thân không đành lòng ngược đãi Mặc Mặc mà Tuyết Ưng vương âm thầm, ảo não không thôi, ánh mắt nhìn hắn lại vừa giận vừa hận, bất lần này phiền não cũng là do hắn tự tìm lấy.
Không ngừng an ủi chính mình, người hắn cần đối phó là Như Mặc chứ không phải là đứa nhỏ này, dù thế nào thì đứa nhỏ này cũng có một nửa dòng máu của nhân loại, mà điều tối kỵ của việc tu hành là làm thương tổn đến nhân loại. Thực ra hắn cũng biết đứa nhỏ này là xà tử, nếu giết nó thì cũng không hao tổn đến đạo hạnh của hắn nhưng nói như thế chẳng qua chỉ là kiếm một cái thang để leo xuống mà thôi.
Bắc Dao Mặc Mặc là một đứa trẻ tinh quái thành tinh a, phụ mẫu của nó mà nó còn dám trêu cợt và tính toán huống chi là người ngoài, nhìn thấy Tuyết Ưng vương mềm lòng, cái gọi là rèn sắt khi còn nóng, nó liền nắm chắc thời cơ, tiếp tục bò về hướng Tuyết Ưng vương, cái miệng nhỏ nhắn còn phát ra âm thanh mơ hồ “ huy, bay, bay, bay”
Tuyết Ưng vương kinh ngạc nhìn nó lắc mông bò về chỗ mình, tựa hồ như muốn hắn man nó ra ngoài bay? Thật sự là kỳ lạ, hắn đường là Tuyết Ưng vương còn đứa nhỏ này là yêu nghiệt do người và xà kết hợp, nó dựa vào cái gì mà muốn hắn mang nó bay?
Rất nhanh Mặc Mặc đã bò đến bên chân Tuyết Ưng vương, đang cố gắng đem thân hình nhỏ nhắn của mình chui vào kẽ hở giữa những cái móng vuốt của hắn, làm cho Tuyết Ưng vương kinh ngạc không biết nó muốn làm gì?
Mặc Mặc dùng hết sức chui vào giữa móng vuốt của Tuyết Ưng vương xong, ngẩng đầu, dùng đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn, vội vàng thúc giục “ bay bay, bay bay”
Tuyết Ưng vương cúi đầu, nhìn thân hình nho nhỏ không ngừng lắc lư trong móng vuốt của hắn, tuy rằng lực đạo chẳng có tác dụng gì nhưng cũng làm cho hắn hiểu được ý tứ của nó, nó tiến vào lòng bàn chân của hắn là muốn hắn quắp lấy nó bay như lúc trước sao? Nó cho rằng đó là một chuyện vui đùa sao?Tuyết Ưng vương thật không biết nên cười hay nên khóc. Hắn đường đường là Tuyết Ưng vương, lần đầu tiên bắt cóc một con người nhưng nạn nhân chẳng những không sợ hãi, mà còn quấn quýt lấy hắn, muốn hắn dẫn đi chơi.
Nhấc chân lên, làm lộ ra thân hình của Mặc Mặc, Tuyết Ưng vương lại một lần nữa ném nó lên trên giường, Mặc Mặc cũng không nổi giận, hắn rất kiên nhẫn a, hắn không tin không đấu lại Tuyết Ưng vương, cho nên tiếp tục bò, phương hướng vẫn là Tuyết Ưng vương, cuối cùng Tuyết Ưng vương cũng biết vật nhỏ có bao nhiêu kiên trì, hơn nữa có phải vì làm nhiều lần hay không mà vật nhỏ tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát nó đã bò đến bên cạnh móng vuốt của hắn. Vì không muốn cho nó tiếp tục chui vào móng vuốt của mình, cho nên Tuyết Ưng vương dù không cam lòng thế nào cũng phải lập tức biến thành hình người.
Áo choàng màu trắng, bên trong cũng là cẩm bào màu trắng, mái tóc màu bạc thả tùy ý sau lưng, cái mũi cao, đôi mắt thâm thúy màu bạc làm cho người ta cảm giác hắn có một sự thần bí, đang buồn rầu nhìn Mặc Mặc cố gắng leo lên chân hắn, rốt cuộc nhìn không được mà bế nó lên “ vật nhỏ, ta cũng không phải là người nhà hay thân thích của ngươi, ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn, đừng có lộn xội, nếu không ta sẽ quăng ngươi từ trên đỉnh núi này xuống”
Uy hiếp của hắn tất nhiên là không làm cho Mặc Mặc sợ nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại há to ra, bắt đầu khóc lớn, ánh mắt cũng không giống như những đứa trẻ bình thường khác khi khóc là nhắm chặt lại, ngược lại còn mở to nhìn Tuyết Ưng vương, trong mắt tràn đầy ủy khuất và đáng thương, vừa khóc vừa than “ bay..bay, bay a”
Tiếng khóc nức nở lại đáng thương như vậy làm cho mấy thuộc hạ của Tuyết Ưng vương ở bên ngoài nhịn không được thò đầu vào xem, người không biết còn cho rằng Tuyết Ưng vương đang ngược đãi nó. Ai nhìn thấy Mặc Mặc khóc lóc đáng thương như vậy cũng không đành lòng, nếu không phải người đang ôm đứa nhỏ kia là đại vương nhà mình thì bọn họ đã không do dự mà ôm lấy Mặc Mặc để dỗ dành, nhưng lúc này bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt quan tâm mà nhìn nó.
Tuyết Ưng vương nhìn thấy ánh mắt thân thiết của tám viên đại tướng thân cận, dù tu dưỡng tốt cũng không chịu đựng được sự trách cứ chứa đựng trong đó, chẳng lẽ bọn họ cho rằng hắn ngược đãi đứa nhỏ này sao?
Chết tiệt! Tuyết Ưng vương vừa tức lại bất đắc dĩ, hắn tuy rằng là dùng kế mới bắt được đứa nhỏ này về, hắn cũng tính dùng nó để uy hiếp và nhục nhã Như Mặc nhưng hắn không có vô sỉ tới mức ngược đãi một đứa nhỏ. Huống chi hắn dù không muốn thừa nhận cũng không được, hắn thật ra là thích đứa nhỏ này. Nếu nó không phải là xà tử, không phải là đứa nhỏ của Như Mặc thì hắn chắc chắn sẽ rất vui vẻ mà nuôi dưỡng nó.
Tóm lại vì đứa nhỏ này mà hắn bị thuộc hạ hiểu lầm, mà đầu sỏ gây nên chuyện này thì vẫn còn khóc kinh thiên động địa trong ngực hắn, nước mắt nhiều như thủy triều dâng, thanh âm càng đáng thương, rốt cuộc Tuyết Ưng vương đành phải chịu thỏa hiệp, nó không phải muốn bay sao? Được, được, hắn cho nó bay một chuyến, chỉ cần nó không khóc nữa là được.
” Cách Thái, ngươi tiến vào!” Tuyết Ưng vương vừa cau mày nhìn Mặc Mặc vẫn còn khóc, vừa kêu.
Một nam tử thân thể cường tráng rất nhanh đi vào “ Ưng vương, có thuộc hạ”
“Ngươi đưa hắn ra ngoài bay môt vòng rồi trở về” Tuyết Ưng vương giận dữ nói
Nam tử tên gọi Cách Thái có chút bất ngờ “ bay một vòng?”
“Đúng, mang theo vật nhỏ phiền phức này, ngươi biến về nguyên hình, đưa hắn ra ngoài bay một vòng, làm cho nó không khóc nữa, lỗ tai của ta vì tiếng khóc của nó mà sắp điếc rồi, quả nhiên xà loại không có gì tốt mà. Khóc cũng đáng ghét hơn đứa nhỏ khác”. Tuyết Ưng vương rõ ràng là mềm lòng nhưng không chịu thừa nhận, theo hắn hơn một ngàn năm nay làm sao mà không hiểu rõ, Cách Thái cũng mỉm cười “Ưng vương, ngươi nói tiểu gia hỏa này khóc là vì hắn muốn ra ngoài bay lượn sao?”