Xà Quân Đùa Hậu

Chương 14






Loài người thật ra chỉ là loài động vật rất đơn thuần, những suy nghĩ trong đầu họ đều hiện rõ ra ở trên nét mặt, ngay cả khi nàng vui hay bất an, cũng không hề bỏ sót điểm nào.
“Sao ngươi không cho Liễu Tư Minh đi cùng?” Chân Lôi nhìn thấy chiếc xe đang đuổi ở phía sau, liền nói.
Bọn họ vừa lái đi, thì xe của Liễu Tư Minh cũng liền đuổi theo sau, dường như hắn không hề có ý định từ bỏ việc cướp nàng trở lại.
Hắn thật sự rất quan tâm đến nàng, rất lo lắng cho an nguy của nàng.
“Ta chỉ muốn đưa ngươi đi trị liệu vết thương mà thôi, không cần thiết cho hắn theo cùng.” Tái Lạc Tư trả lời, ý bảo Hải Thanh mau lái xe bỏ rơi đối phương.
“Nhưng mà ___” Nhìn ra sau xe, thấy Liễu Tư Minh đang đuổi theo, làm cho nàng cảm thấy rất bất an.
“Không có gì nhưng mà cả, ta không muốn có kẻ khác quấy rầy khi ta đang ở cùng với ngươi!” Tái Lạc Tư dù rất bận rộn, nhưng vẫn ung dung nói, nhìn khuôn mặt của nàng biểu hiện vẻ lo lắng, làm cho hắn rất thích trêu đùa.
Vẻ mặt loài người quả là phong phú, cho dù không dùng Đọc Tâm Thuật, cũng dễ dàng nhìn thấu tất cả.
Hai chiếc xe hơi cùng ở trên đường núi nhỏ hẹp, cùng nhau thi triển một cuộc truy đuổi.
“Chỉ là chữa trị vết thương thôi sao? Ta vừa mới đụng vào xe của ngươi mà, nếu như ngươi đòi tiền sửa xe, phải đợi đến cuối tháng để ta lãnh tiền lương thì mới có tiền đưa cho ngươi, bởi vì hiện tại ta không có tiền.” Nàng xin lỗi, rồi ngập ngừng nói.
“Chỉ là một chiếc xe thôi, không ai bảo ngươi đền cả.” Hắn hẹp hòi như vậy sao? Nếu muốn bồi thường, thì phải cầm cuộc đời của nàng để thường mới đúng.
Chỉ là một chiếc xe hơi, đối với hắn, chẳng có giá trị gì cả.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”Chân Lôi vỗ ngực yên tâm, len lén nhìn nam nhân bên cạnh một cái, rồi nhìn lại cảnh vật bên ngoài cửa sổ, phát hiện bọn họ đang chạy nhanh đến khu vực núi Dương Minh.
“Không phải ngươi muốn đưa ta đi gặp bác sĩ sao? Sao lại??”

“Ta chỉ nói giúp ngươi chữa trị vết thương! Chưa nói nhất định phải đưa ngươi đi đến bệnh viện.” Lời của hắn nói, càng làm cho nàng tăng thêm nghi ngờ.
“Đưa chân duỗi ra trước đi.” Hơn nữa, trong tay của Tang Lịch Tư đang cầm lấy hộp cấp cứu.
Ở trong xe hơi sang trọng này, lại có hộp cấp cứu sao? Điều này có chút kỳ quái, nhưng Chân Lôi lại không dám nhiều lời, bởi vì chuyện kia không liên quan đến mình, hơn nữa nàng cũng không quen hắn lắm.
Chỉ là, có chút cảm giác giống như hắn đã sớm biết có người bị thương vậy, có đúng không nhỉ. Giống như hắn là nhà tiên tri vậy.
“Không… Không cần, tự ta có thể bôi thuốc được.” Chân Lôi mắc cỡ, lắc đầu từ chối.
Thật ra đây chỉ là một vết thương nhỏ, hắn thật sự không cần biến nó trở nên nghiêm trọng như vậy.
Nếu ở trong nhà của Thúc Thúc, Thẩm Thẩm, đại khái họ chỉ cần dùng Lợi Đạt Mẫu cho nàng bôi là xong ngay.
“Nếu không xử lý vết thương nhanh, ngươi sẽ bị bệnh phong đòn gánh đó.” Hắn kiên trì kéo chân của nàng lên, đặt ở trên đùi hắn.
Bất chợt, cái váy liền phơi bày ra một bắp đùi trắng như tuyết, nàng ngượng ngùng vội che lại ngay.
“Cám… Cám ơn…..” Nàng có chút lúng túng.
“Không có gì.” Tái Lạc Tư cười khàn, mở hòm thuốc ra, cầm lấy một chai thuốc màu tím, đổ lên trên thật vết thương thật cẩn thận. “Người nam nhân vừa rồi là bạn trai của ngươi sao?”
Chân Lôi dừng lại một lúc, mới nói: “Ta không biết.”
Nàng rất muốn nói không, nhưng từ khi học cấp hai trung học đến đại học tới nay, vẫn chỉ có hắn làm bạn ở bên cạnh nàng, hai người cùng tiến cùng lùi, trong lớp học đã sớm truyền miệng họ là một đôi.
Mặc dù nàng không rõ tâm ý của mình lắm, nhưng Liễu Tư Minh cứ cho là đúng như vậy.

Câu trả lời của nàng, dĩ nhiên làm cho Xà Quân không hài lòng. Bởi vì Hải Thanh thấy vẻ mặt của Xà Quân vĩ đại, hơi cau lại và hạ đôi lông mày xuống.
“Ngươi thích hắn sao?”
“Thích ư? Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này”, Chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, Chân Lôi nhún nhún bờ vai, ngây thơ nói ra tâm ý của mình, “Ta thấy hắn rất tốt, rất chu đáo, ở chung với hắn cảm thấy rất tự nhiên, có lẽ cũng là một loại thích chăng!”
Vừa nhắc tới hắn, liền muốn điện thoại cho hắn biết, chớ tiếp tục đuổi theo nữa, để tránh hai chiếc xe hơi có thể xảy ra tai nạn, khi cả hai cùng nhau chạy trên núi.
“Có thể cho ta mượn điện thoại được không?” Nàng là con nhà nghèo, nên việc mua một cái máy điện thoại cũng không mua nổi.
“Ngươi muốn gọi điện thoại cho hắn?” Mặt Tái Lạc Tư có chút khó chịu.
Bất cứ đồ gì thuộc về hắn, từ trước đến giờ đều không muốn chia sẻ cho người khác.
Đừng nói tới là Xà Hậu của hắn.
Cảm giác khó chịu, bắt đầu khi nghe nàng nói hắn đối xử tốt với nàng, trong lòng Tái Lạc Tư càng lúc càng không vui, tính độc chiếm của rắn rất mạnh, nhất là chế độ một vợ một chồng, tuyệt đối không cho phép một nửa kia của hắn có hình bóng của người khác.
“Không ượn.”
“Không ượn?” Chân Lôi trợn tròn mắt thật to, nàng có nghe lầm không? Tên nam nhân giàu có này sao lại hẹp hòi như vậy, chỉ có cái điện thoại cũng không cho nàng mượn?, “Không có ư…. Cũng không có gì, dù sao hiện giờ ta cũng muốn đi về nhà, chở giúp ta đến khu vực có điện thoại công cộng, để ta gọi cho hắn được rồi.” Nàng cười xấu hổ.

Không nên nhìn bề ngoài của con người, khó trách người giàu lại nhiều tiền như vậy, thì ra toàn bộ bọn họ đều là quỷ keo kiệt.


Vẻ mặt nàng cười hết sức gượng ép.

“Ta không có nói là cho ngươi đi về.” Buông chân nàng xuống, Tái Lạc Tư đem hòm thuốc giao cho Tang Lịch Tư ngồi ở phía trước, ra lệnh cho Hải Thanh gia tăng tốc độ.

Hải Thanh lập tức tuân theo mệnh lệnh, liền đạp chân gia, tăng tốc độ xe lên cao, chạy nhanh như bay thêm lần nữa, thấy Chân Lôi cứng đờ người, tay nắm chặt người bên cạnh nàng.

“Ngươi…. Ngươi làm gì chạy nhanh như vậy? Mau chạy chậm lại đi, mau cho ta xuống đi.” Tại sao nàng không thể về chứ? Hắn muốn mời nàng ăn cơm sao? Không, không cần phải khách khí quá vậy chứ!

“Chúng ta cũng nên nói một chút về phí bồi thường thiệt hại xe đi.”

“Cái gì?” Chân Lôi trừng mắt nhìn, lỗ tai nàng không nghe lầm chứ? Hắn muốn lấy tiền phí sửa xe của nàng sao! “Không phải ngươi vừa nói, không cần bồi thường hay sao? Sao giờ lại muốn lấy chứ?”

“Ta hối hận rồi, không được sao?” Hắn nhíu mày lại, hai tay ôm choàng ở trước ngực, khủy tay cứ thả lõng xuống, nghiêng người ở trên sa lon.

“Ta….. Ta không có tiền.”

“Không có tiền thì có thể nghĩ ra cách khác, giống như…….. Lấy công để trả nợ.” Hắn cười tà mị, làm cho người khác phát run lên.

Chân Lôi không biết đã nói gì sai, sao người đàn ông này lại thay đổi thái độ nhanh như vậy chứ?

“Ngươi không thể làm vậy, rõ ràng ngươi nói không quan tâm đến tiền bồi thường mà.” Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng cùng hắn phân rõ phải trái.
“Ta lật lọng đó, rồi sao hả?” Hắn tròn mắt, cúi đầu xuống nhìn nàng cười một cái, đột nhiên mặt hắn gần bên nàng như vậy, bóng dáng khổng lồ của hắn làm cho thân thể nàng cảm thấy bị uy hiếp, liền co rúm người lại. “Đột nhiên ta muốn ngươi bồi thường khoản tiền sửa xe cho ta, nếu ngươi không phục tùng, có thể mời luật sư ra tòa để đối chất với ta.”
Nói nhảm, nếu nàng có tiền mời luật sự để ra tòa đối chất cùng với hắn, thì đã có tiền trả cho hắn rồi, nói chi dùng tới biện pháp đó chứ?
Chân Lôi giận đến cau hai đầu lông mày lại, trong đầu nàng trở nên trống rỗng.
Chẳng lẽ nàng lên nhầm thuyền của giặc, trúng phải chiêu thức của tiên nhân rồi sao? Ánh mắt cầu cứu liền không tự chủ được, hướng về phía sau xe vẫn chưa thể nào đuổi sát được, bởi vì xe chạy quá nhanh ở trên đường núi gập ghềnh uốn lượn, làm cho xe của Liễu Tư Minh cũng bị lắc mạnh, xem ra vô cùng nguy hiểm.
“Ta không có tiền bồi thường cho ngươi, huống chi bây giờ trong ba lô của ta chỉ có mấy trăm đồng, tiền gửi trong ngân hàng cũng chỉ có hơn ba ngàn đồng, nếu ngươi thật sự cần, cứ cầm lấy toàn bộ đi.”
Coi như nàng không biết nhìn người, dùng tiền để bù đắp vào tai họa và cũng mở mang thêm được kiến thức? Lần sau, sẽ không bị dáng vẻ bề ngoài anh tuấn của nam nhân đánh lừa nữa.
Tất cả bọn họ đều là tên lường gạt, là tên siêu cấp lường gạt!

Vội vàng lấy tay ra sau lưng túi ba lô, mở khóa ra, đem tất cả tiền đang có của mình móc ra hết, đặt ở trên đùi của Tái Lạc Tư nói. “Toàn bộ tiền này đưa hết cho ngươi, mau thả ta đi!”
Nàng bắt đầu hối hận, khi quen biết hắn.
Chân Lôi đem tiền đặt ở trên người của hắn, vừa rút bàn tay lại liền bị hắn kéo lại, cả thân thể liền bị kéo vào trong ngực của hắn.
“Ngươi…. Ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt nàng trắng nhợt nhìn hắn, Tái Lạc Tư dùng ánh mắt cao thâm khó lường kia nhìn nàng.
“Ta muốn cùng ngươi giao dịch.”
“Toàn bộ tiền của ta đã đưa hết cho ngươi rồi, còn muốn giao dịch cái gì nữa chứ?” Nàng trừng mắt, cẩn thận quan sát hắn.
“Xe của ta là xe hơi nhập khẩu cao cấp, toàn bộ ở đài loan này chỉ có ba chiếc, ngươi nghĩ có chút xíu tiền lẻ này đã đủ rồi sao, nếu sửa chữa cũng cần phải tốn một mức phí khá lớn đó?” Hắn cười gian tà nói.
“Ngươi muốn như thế nào?” Toàn bộ tài sản của nàng chỉ có bao nhiêu đây, giết nàng cũng không có thêm nữa đâu.
“Rất đơn giản, ở lại làm công hai tháng, còn cần làm gì thêm nữa? Chờ ta nghĩ xong rồi sẽ nói.”
“Không thể như vậy được.” Nàng cảm thấy chuyện này rất quái lạ, liền lắc đầu từ chối, không đồng ý với việc bồi thường kì quái này.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Nàng sợ đến nổi, mặt không còn chút máu, hối hận đã không nghe lời của Liễu Tư Minh. “Buông ta ra, ta muốn xuống xe, ngươi mau buông ta ra.”
Chân Lôi bị nam nhân kì lạ này hù đến khiếp sợ, bắt đầu giãy giụa kịch liệt, hơn nữa còn mở cửa xe chạy đi.
“Xà Hậu, xin người đừng như vậy, nguy hiểm lắm.” Hải Thanh cùng Tang Lịch Tư đang ngồi phía trước lái xe, vội vàng trấn an, hơn nữa phía sau xe lại có Liễu Tư Minh đang đuổi theo, bên trong xe liền rơi vào trạng thái hỗn loạn.
“Ta sẽ không tin lời các ngươi nữa, mau dừng xe, dừng xe lại ngay….” Cửa xe không thể mở ra, Chân Lôi tiến lên phía trước dò tìm, thân thể hướng đến chỗ tay lái phía trước dùng sức vặn xe, muốn cho Hải Thanh dừng xe.
“Dừng tay lại, Xà Hậu….. Dừng tay……” Hải Thanh sợ hãi liền kêu to, dùng sức ổn định lại sườn xe.
Liễu Tư Minh ở phía sau xe không nhìn thấy rõ tình hình bên trong, chỉ thấy đột nhiên xe cứ lắc lư di chuyển mạnh, dường như xe sắp đụng vào vách núi.
“Nguy hiểm ___” hắn hốt hoảng, dẫm mạnh chân ga để đuổi kịp xe phía trước.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, xe hơi đột nhiên đụng vào vách núi bên kia, rồi xoay vòng đến sườn núi, cả người và xe liền bị rơi xuống đáy vực.
“Tiểu Lôi…… Tiểu Lôi…….” Hắn dừng xe ở bên đường, gọi thật lớn.
Nhưng chỉ thấy xe cứ rơi xuống vách núi va chạm ngàn vạn lần, đột nhiên một tiếng nổ tung ầm ầm, cả người và xe bên trong bị một ngọn lửa đỏ nuốt chửng.
“Tiểu Lôi ___ Tiểu Lôi ___”, Liễu Tư Minh đứng trên đỉnh nhìn xuống, trong lòng cực kỳ đau đớn, cứ thét gọi tên người yêu mãi.
Dù làm thế nào, thì cũng không thể truyền đến tai của nàng được nữa.