Xà Phược

Chương 10




“Nơi này là?”

Chung Hạo tò mò nhìn xung quanh. Có rất nhiều người lui tới, yêu quái cũng có hai loại, loại có yêu lực yếu sẽ dùng áo choàng che kín, còn loại yêu quái có yêu lực cường đại sẽ để lộ ra bộ dáng kì lạ của chính mình. Chung Hạo chợt nhớ tới lời Lưu Sa, thế giới này dựa theo sức mạnh để phân giai cấp. Nói như vậy những người khoác áo choàng cũng không hẵn có yêu lực yếu đi!

Quay đầu lại nhìn Lưu Sa, mấy hôm nay đều vội vội vàng vàng, chư a có lần nào quan sát kĩ y. Hiện tại cảm thấy bộ dáng của Lưu Sa không giống với khi ở nhân gian cho lắm. Da thịt vốn trắng nõn trông như ngọc thạch, từ đầu đến chân không có điểm nào không tinh tế đẹp đẽ khiến cho người ta phải tán thưởng.

Khó trách người xung quanh đều nhìn bọn họ.

Hình dáng của Lưu Sa, không ai có thể so sánh.

Sức mạnh của y, cũng khó có người sánh nỗi.

“Hai ngày này, các yêu tộc sẽ đến đây trao đổi vật phẩm, rất náo nhiệt.” Lưu Sa thản nhiên nói. Những vật phẩm trong khu chợ quả thật rất hiếm lạ, nhưng với y mà nói, căn bản không đáng nói tới. Sỡ dĩ mang Chung Hạo đến đây chỉ vì lo sợ hắn buồn chán.

Quả nhiên khi Chung Hạo nhìn đến rạp hàng rong ven đường, ánh mắt liền sáng rực. Những thứ này trước đây hắn chưa từng thấy qua. Cầm lấy một thanh đoản kiếm bảo thạch tinh thế, thích thú thưởng thức. Thanh đoản kiếm ánh màu đen, chỉ có phần đỉnh lại có màu đỏ tươi như máu.

“Đây là dùng xương của huyết nham thú khắc thành, bên trong có đựng kịch độc, dùng phòng thân rất tốt.” Người bán hàng rong vừa nhấc đầu lên, Chung Hạo liền hoảng sợ. Ánh mắt hắn toàn bộ là màu trắng, chính giữa chỉ có một đường thẳng dựng đứng.

Lưu Sa cười cười: “Xương của huyết nham thú?”

Y không có nâng cao âm thanh, nhưng người bán hàng rong bị y nhìn thoáng qua liền không tự chủ co rúm lại, biết người này không nên chọc tới: “Ân, dù không phải xương của huyết nham thú, nhưng người xem, chất lượng này…” Gã bứt một sợi tóc, để trên lưỡi dao thổi một hơi, sợi tóc lập tức bị đứt làm hai: “Sắc bén như vậy, ta chỉ lấy 5000tiễn, không hề mắc.”

Chung Hạo không biết giá cả ở thế giới này như thế nào, do dự liếc mắt nhìn Lưu Sa.

“Ngươi thích cái này?” Lưu Sa nói.

Chung Hạo kỳ thực cảm thấy nó rất đẹp, nhưng nghe thấy y hỏi như vậy lập tức lắc đầu.

Lưu Sa gật đầu: “Cũng nên tìm vũ khí phòng thân cho ngươi, đêm nay ta dắt ngươi đi chọn.”

Chung Hạo không nghĩ tới Lưu Sa lại có ý nghĩ này trong đầu, hắn tuy từng làm bảo vệ, nhưng cũng chỉ là công việc để kiếm cơm ăn. Lưu Sa nói muốn dẫn hắn đi chọn vũ khí, kia có phải muốn hắn giao võ nghệ. Nói không thích là nói dối, thế nhưng hiện tại nợ Lưu Sa nhân tình, tương lại không phải lại càng có dây dưa mơ hồ với y sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

Lưu Sa kì thật cũng không phải muốn hỏi ý kiến hắn, y từ trước đến nay luôn độc đoán: “Có tiếng ca, có lẽ có người cá tới.”

Chung Hạo nghiêng tai nghe một chút, cũng không nghe thấy gì. Đi tới một quảng, quả nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng ca, người cũng bắt đầu đông hơn, tập trung đi về một hướng. Một vòng người vây quanh trung ương quảng trường, bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy gì.

Lưu Sa nắm tay hắn, hễ đi tới đâu, mọi người xung quanh hệt như bị một sức mạnh vô hình đẩy dạt ra. Chính giữa là một ao lớn, tiếng ca là từ trong ao vọng ra.

“Đây là…” Đến gần, Chung Hạo mới phát hiện, nguyên lai pho tượng xinh đẹp trên cao là một sinh vật sống. Nửa thân trên là người, phía dưới là cá. Vây cá trong suốt lấp lánh, giống như một cây quạt mở bung ra. Đuôi cá cực lớn nhẹ nhàng khuấy động mặt nước, lớp vảy bóng loáng như bảo thạch. “Thật đẹp.” Chung Hạo tán thưởng. Nếu không phải thân trên bằng phẳng, hắn nhất định sẽ nghĩ đó là một cô gái xinh đẹp. Loại xinh đẹp này hoàn toàn bất đồng với Lưu Sa. Lưu Sa tràn ngập sức mạnh có vẻ đẹp khiến người ta mê muội, còn nhân ngư lại mỏng manh yếu đuối, giống hệt như một con búp bê.

Người xung quanh nghe như si như túy, dường như ngay cả tâm hồn cũng bị hấp dẫn.

“Tiếng ca của nhân ngư có thể mê hoặc lòng người.”

Lỗ tai đột nhiên nóng lên, Chung Hạo không được tự nhiên xê dịch thân mình.

Lưu Sa cúi đầu cười khiến Chung Hạo sợ hãi đến xương cốt cũng nhẹ đi vài phần.

“Nhân ngư là loại sinh vật rất gian xảo, đừng để bị mê hoặc.” Tay Lưu Sa vòng qua kéo thắt lưng Chung Hạo, vuốt ve nhè nhẹ: “Nếu không, ngươi sẽ biến thành nô lệ của nó.”

“Buông ra, nơi này nhiều người như vậy.” Chung Hạo muốn gỡ tay Lưu Sa ra, da mặt y quá dầy, hắn lại không dám làm người khác chú ý, kết quả người vô sỉ vẫn cứ vô sỉ còn người xấu hổ thì lại tiếp tục xấu hổ.

“Như vậy, lúc không có người thì có thể sao?” Lưu Sa chậm rãi nói, bàn tay đã muốn chui vào bên trong vạt áo.

“Khốn nạn.” Chung Hạo nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Lưu Sa, đến nỗi nhân ngư hát gì một chút cũng không chú ý tới.

“Nhìn xem, đã có người bị mê hoặc.”

Chung Hạo nhìn theo ánh mắt Lưu Sa nhìn lại, chỉ thấy một người nam nhân đi đến bên cạnh ao, ôm lấy nhân ngư.

“Bọn họ muốn đi đâu?”

“Người bị nhân ngư bắt được, sẽ không thể rời khỏi cái ao đó. Nam nhân đó…” Ánh mắt Lưu Sa có chút thâm trầm: “Sức mạnh không kém, có lẽ, nhân ngư sẽ mang về lãnh địa của mình đi!”

“Kia không phải tốt lắm sao?” Trước kia Chung Hạo có đọc một ít truyện cổ tích xưa, mặc kệ có phải do tiếng ca hay không, nhưng nhân ngư xinh đẹp có thể được vương tử bảo vệ, kết cục rất tốt đẹp.

Lưu Sa cười một chút: “Ta nói rồi, nhân ngư rất gian xảo. Người nọ…không biết tiếp theo sẽ ra sao!” Người nọ là lang tộc, nếu lang tộc vì một con sủng vật mà đại loạn thì y sẽ rất vui vẻ mà thưởng thức.