" Hay! "
Một tiếng vỗ tay vang lên từ chỗ của Đàm Hương. Nàng phải thật sự công nhận sự tài hoa của vị mỹ nhân này. Tiếng đàn này không biết đã làm cho bao nhiêu bậc nam nhân, anh hùng phải gục ngã đây. Có điều trước một nhạc khúc như vậy, Đàm Hương không quá đắm chìm vào trong đó như những người kia, cũng vì đã nghe quen những nhạc khí thời hiện đại có phần âm thanh mượt hơn cầm cổ này một chút.
Tất cả mọi người ngay lập tức tỉnh khỏi sự mê mẩn đó, cũng nổ một tràng pháo tay giòn giã, hết lời khen ngợi tài năng của mỹ nhân. Mãi cho đến khi Trịnh Vân Hoa đã rời sân khấu, những lời bàn tán, ca tụng vẫn còn xôn xao khắp nơi. Có người thì thỏa mãn vì được thưởng thức một khúc nhạc hay, có người thì tiếc nuối vì nó đã kết thúc quá nhanh.
---------------------
Khai Quốc Vương Lý Long Bồ được Hoàng thượng triệu kiến về Kinh đô Thăng Long.
Trong ngự thư phòng, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, hết sức khổ sở nhìn Lý Long Bồ, "Hoàng nhi, lần này trẫm truyền con về kinh cũng chỉ muốn nói với con một việc này. Con năm nay đã quá hai mươi mà vẫn chưa lập phi, đã là nhỡ thì so với các hoàng huynh, hoàng đệ của con. Vậy mà ngay cả một nữ nhân bên cạnh con cũng không có. Trẫm thực sự rất lo lắng."
Lý long Bồ mày nhăn lại, tránh nặng tìm nhẹ đáp, " Phụ hoàng, nhi thần biết người ngày đêm luôn lo lắng cho chung thân đại sự của nhi thần, nhi thần vô cùng cảm kích chuyện này. Nhưng nhi thần còn chưa muốn lấy vợ, cũng chưa tìm được ý trung nhân muốn cùng đàm hôn luận gả (bàn chuyện cưới hỏi). Xin phụ hoàng để khoan cho nhi thần vài năm nữa được không?"
" Không được. Trẫm đã để con tự quyết định việc này từ rất lâu rồi. Không thể trễ nải thêm được nữa, nếu không dân chúng sẽ nghi ngờ, đàm tiếu Nhị hoàng tử con có vấn đề, không thích nữ nhân. Huống hồ, con một mình trấn thủ thành Trường Yên, có nữ nhân bên cạnh chăm sóc không phải tốt hơn sao? khụ khụ..." Hoàng thượng tức giận đập bàn. Hoàng thượng đã cùng Lý Long bồ nói chuyện vài canh giờ, khuyên bảo có, nhượng bộ có, dụ dỗ có nhưng rốt cuộc cũng không lay động được ý chí của vị hoàng nhi này. Mềm nắn rắn buông không được thì phải ép buộc bằng uy quyền.
" Phụ hoàng bớt giận, bên cạnh nhi thần đã có gia nô và quản gia chăm sóc, không cần thêm người nữa." Lý Long Bồ vội vàng tiến lên châm trà.
"Lũ nam nhân đó sao có thể bằng một nữ nhân được chứ. Trẫm không thể dung túng cho con được nữa. Vậy đi, trong vòng 1 tháng con phải đưa được người con muốn thành thân đến gặp trẫm, nếu không tìm được thì phải chấp nhận thành thân với nhị tiểu thư của Trần Tể tướng. Ý trẫm đã quyết, không cần nhưng nhị gì nữa." Hoàng thượng bất đắc dĩ thở dài, nghiêm nghị uy hiếp.
" Nhi thần tạ chủ long ân!"
Lý Long Bồ ra khỏi hoàng cung, ngửa cổ nhìn trời rồi thở dài, " Hơn hai mươi năm không gặp được mặt ý trung nhân thì trong một tháng ngắn ngủi sao mà tìm được cơ chứ."
---------------------------
Mấy ngày sau, Đàm Hương lại tiếp tục chuyến du ngoạn.
Lúc nàng đang mua hồ lô thì nghe thấy tiếng quan quân cưỡi ngựa gào thét giành đường, " Tránh đường, tránh đường", nghe hết sức thô bỉ. Kéo sau đó là là một chiếc kiệu vô cũng sang trọng, hào nhoáng. Chỉ nhìn thôi cũng biết là nhà quan lại giàu có cỡ nào.
Đột nhiên, một quả cầu đang lăn về trước xe ngựa, một tiểu hài nhi chạy đuổi theo quả cầu, không chú ý đến đoàn xe ngựa đang tiến tới. Đến lúc phát hiện, đứa bé mặt tái nhợt đi, hoảng hốt đến tột độ. Phía sau, người phụ nữ chạy vội đến, không ngừng gọi tên con của mình.
Đoán trước rằng sẽ có chuyện xảy ra, Đàm Hương lập tức vứt xiên hồ lô, rút kiếm ngắn cận thân của mình lao tới, đẩy đứa bé sang bên đường rồi chém thẳng vào con ngựa. Con ngựa bị tấn công, hoảng sợ hí một tiếng dài, tung vó loạn xạ lên cao.
Nàng không tránh kịp, ngực đập liên hồi, hai tay đan nhau che đỉnh đầu, " Thôi hỏng, ta chưa muốn chết đâu, không muốn...huhu", chờ đợi vó ngựa dẫm trúng mình.
____________________________________