Xe ngựa dừng trước cửa một khách điếm, Đàm Hương chật vật bước xuống xe ngựa, xoa xoa cái mông ê ẩm.
Tiểu nhị của khách điếm chạy tới mời nàng vào trong, sai người dắt xe ngựa. Khách điếm này không to lắm, có hai tầng, bài trí đồ đạc khá thanh nhã, thuận mắt người nhìn.
Trưởng quầy thấy nàng vào một mình, liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt đánh giá, không xinh đẹp lắm nhưng trông khá nhanh nhẹn, bán làm nô tỳ cũng không tồi. Rồi hắn nở nụ cười niềm nở, nói:
" Khách quan muốn dùng bữa hay đặt phòng?"
" Ta muốn đặt một phòng!" Đàm Hương đặt một thỏi bạc về phía trưởng quầy.
" Vâng. Tiểu Kha, đưa vị khách quan này lên phòng" Trưởng quầy nhận bạc của nàng, nói với tiểu nhị, lông mày hắn giật giật, nháy mắt mấy cái với tiểu nhị kia. Có điều, hành động của chúng đều lọt vào tầm mắt của Đàm Hương, nàng coi như không thấy, vẫn tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) với tiểu nhị.
"Khách quan, mời đi lối này" tiểu nhị hiểu ý, gật đầu, nhanh chóng dẫn nàng lên lầu, đưa nàng đến một căn phòng khá khuất ở phía nam, " Khách quan có muốn dùng gì không ạ?", tiểu nhị hoàn thành việc, hỏi nàng.
" Mang mấy món ngon nhất của quán lên đây?" Đàm Hương không đắn đo, nói với hắn.
Tiểu nhị lập đóng cửa lại, rời đi. Một lúc sau mang lên một mâm thức ăn. Thầm than mỹ thực ở đây không đặc sắc?! Nàng dùng bữa rất nhanh rồi gọi người tới dọn đi.
Buổi tối ở đây quá tẻ nhạt, không có trò gì vui vẻ cả, ngay cả những khách nhân khác cũng đóng cửa đi ngủ rất sớm. Đi cả đoạn đường dài suốt một ngày, Đàm Hương mệt mỏi, mi mắt cũng bắt đầu trĩu nặng. Nàng đóng của phòng lại, căn phòng này hẳn là dành riêng cho nàng đi, ngay cả cái chốt cửa cũng lỏng lẻo, đẩy cái là rơi. Nhếch mép một cái, nàng rút một khúc gỗ nhỏ mà chắc chắn ở trong tay nải, buộc thêm một cái chuông nhỏ cài qua then cửa, không quên thiết kế bẫy, bê thêm mấy cái ghế chặn cửa lại rồi lên giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Đêm, yên tĩnh, hai bóng đen lén lén lút lút đi về phía căn phòng khuất hướng nam. Một tên chọc thủng lỗ nhỏ ở góc cửa, xác định người bên trong, hướng về phía tên còn lại gật đầu. Tên kia lấy một cây mê hương đốt lên rồi luồn qua lỗ nhỏ, thổi khói mê bay lượn khắp phòng. Sau đó 1 khắc (15"), chúng bắt đầu dùng cái móc nhỏ xuyên qua khe hai cánh cửa đẩy then cửa ra.
" Trưởng quầy, cửa không mở được!" tên tiểu nhị lấy quái lạ, trong các phòng đều có một cái then sắt nho nhỏ để khóa lại, mọi khi hắn đều dễ dàng mở được, sao lần này lại không được.
" Sao có thể? Mạnh tay vào! Nhanh lên!" Trưởng quầy không khỏi ngạc nhiên, hắn sốt ruột thúc giục.
" Vẫn không được, không biết có cái gì chặn vào mắc kẹt rồi!" mày hắn nhíu chặt lại, cố đẩy cái móc đến cong.
" Vô dụng, không mở được thì đấy cửa vào!" Trưởng quầy tức giận, khẽ quát tên tiểu nhị, đồng thời hai tay đẩy mạnh cửa định xông vào.
" Leng keng, lộc cộc, xoảng... " chuông ngân một tiếng, vài đồ vật theo hướng nàng thiết kế lần lượt rơi xuống nền, loảng xoảng tạo nên tiếng ồn lớn. Mấy phòng bên nghe tiếng ồn cũng thức dậy, có người giật mình hô cướp. Hai kẻ khả nghi không khỏi bắn vía hoảng sợ lập tức co giò thúc nhau trốn lẹ. Chúng vốn có ý định bất chính với nàng, lại không lường trước rằng nàng đã sớm phòng bị. Nàng ta không phải là kẻ dễ chọc.
" Chết tiệt!" tên trưởng quầy vừa chạy đi, vừa chửi thề. Mỡ đến miệng mà còn để rơi.
Đối lập với hai kẻ tiểu nhân đang " tẩu vi thượng sách" (chạy là kế tốt nhất), nạn nhân vẫn đang say giấc nồng nhờ thuốc mê của chúng.
Sáng hôm sau, Đàm Hương tỉnh giấc. Nàng chỉnh trang lại một lúc rồi bê ghế để về chỗ cũ, tháo then cửa rồi ra ngoài. Ngó nghiêng xung quanh, quả nhiên thấy có tàn hương rơi ở cửa. Nàng nhếch mép cười, đêm qua nàng ngủ ngon như vậy hóa ra là do có người tặng mê hương. Chỉ tiếc kế hoạch không thành, chắc chúng phải tức hộc máu tươi đây.
____________________