Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 98: Xa nhau đủ rồi! về thôi! anh thương! (18)




Lâm An ở phòng mình, định ra ngoài dạo một lát, thì gặp Hoàng Nam qua nhà chơi.

“Hoàng Nam, thật đúng lúc, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi, hôm nay đi làm tớ hơi bức bối.”

Hoàng Nam mỉm cười với cô bạn thân chí cốt, sau đó cất xe vào trong sân, cả hai đi dạo bộ dưới bầu trời chỉ có ánh trăng.

“Lâu rồi bạn thân chí cốt mới tụ họp nhỉ?”

Lâm An thời gian gần đây cũng dư giả chút chút, cũng muốn rủ nó và mọi người đi chơi, thế nhưng hắn lại không cho nó đi, vì nó đang mang dòng máu của hắn, hắn cấm tuyệt đối.

Thói quen của hai người bạn chí cốt, có chuyện vui buồn gì cũng kể cho nhau nghe.

“Ừm, mà dạo này công việc cậu tốt cả chứ, hôm nay có chuyện vui, buồn à!”

Hoàng Nam cười nhìn Lâm An.

“Cũng không hẳn là vui gì, chỉ là công ty mình mới ký hợp đồng với một tập đoàn nước ngoài, nên vị thế được nâng lên thôi.”

Lâm An vui mừng thay cậu.

“Tuyệt quá nhỉ? Thế thì công ty chắc chắn sẽ mở rộng thêm nhiều chi nhánh mới đây, chúc mừng cậu nhá!”

Hoàng Nam nhìn cô, nụ cười trên môi cô có chút gì đó làm trái tim cậu rung động, cả hai làm bạn thân cũng coi như trái tim đã không có tình yêu, vừa xong cậu cảm thấy khác lạ.

Lâm An có gì đó là lạ, Hoàng Nam đột nhiên cô lâu như vậy, cô xua tay trước mặt cậu hỏi.

“Hoàng Nam, cậu sao vậy, mặt tớ tệ lắm hả?”

Đột nhiên Hoàng Nam mở miệng nói một câu, không vội vàng, cũng không gấp gáp.

“Lâm An, chúng mình yêu nhau đi?”

Lâm An chẳng còn cười được nữa, thầm đoán già đoán non là cậu ta đùa mình.

“Cậu cứ đùa, chúng ta đã hứa chỉ làm bạn…”

Hoàng Nam xen ngang, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Trái tim mình lỗi nhịp với nụ cười của cậu.”

Cậu vừa nói xong, Lâm An cũng không cười, ngẩng mặt lên nhìn cậu, câu nói đó cô cũng cảm nhận được là tim mình đập liên hồi, không lẽ cũng giống nhau sao, Lâm An đưa ra một lý do hết sức ngớ ngẩn.

“Vậy từ nay mình sẽ không cười nữa.”

Hoàng Nam vẫn không rời mắt khỏi cô, hai tay giữ mạnh hai bả vai, hít vào rồi thở một hơi nói.

“Cậu cười rất đẹp, Lâm An, mình thích cậu, thích thật đấy!”

Tim Lâm An đập mạnh hơn, cậu ấy vừa nói thích mình, một niềm vui len lỏi trong tâm trí.

“Mình… Hoàng Nam à.”

Cậu không nên nói nữa mà hành động luôn, hôn lên môi Lâm An, nụ hôn của một chút giận, vì câu trả lời ngập ngừng.

Lâm An bị kích động nên liền đẩy mạnh Hoàng Nam ra.

“Mình cần thời gian suy nghĩ.”

Sau đó Lâm An nhanh chân chạy thật nhanh về nhà, cô cũng không biết tâm trạng hỗn loạn của mình là thế nào nữa, nhưng cô cần thời gian.

Hoàng Nam đứng đó, vò đầu bứt tóc, cậu làm vậy là đúng hay sai, không lẽ cô ấy vẫn chưa quên được mối tình đầu.

……

Nhà hàng cao cấp mang tên “Đệ Nhất Thực Đơn” đã chính thức đi vào hoạt động, dưới sự chỉ đạo của bố và mẹ nó, mọi người xin vào đây làm cũng rất đông, vì thế mà vừa mở nhà hàng, liền có đông khách tới ủng hộ.

Bữa đầu khai trương, nên quán hoàn toàn giảm chín mươi phần trăm tất cả món ăn, thu hút rất nhiều khách, bố mẹ cũng làm luôn chân luôn tay, nhưng cả hai đều thấy vui vẻ.

Quãng thời gian hai người đi du lịch không nhiều, một phần cũng làm họ chán và muốn về, ở cái tuổi này họ còn muốn làm việc hơn là ngồi không, vậy nên họ sẽ làm bằng mọi giá, đến khi nào cần thiết thì họ mới du lịch tiếp.

Nó hiện tại đang mang thai, nên được ở trong biệt thự riêng của hắn, theo đúng nghĩa thì căn biệt thự hắn mua để cho hai người ở sau khi kết hôn, vậy nên thời gian này hắn ít tới công ty, chủ yếu là ở nhà chăm sóc nó.

Hai người ngủ cùng một giường, vừa mở mắt đã xuất hiện khuôn mặt tỏa sáng của hắn.

“Vợ anh có muốn ăn chua không? Hay ăn ngọt?”

Nó nhìn hắn đắm đuối, chẳng hiểu sao cứ sáng mở mắt ra là hắn hỏi câu đó, không biết có ý gì nữa.

“Anh còn câu khác để hỏi không? Em đã bảo là em chưa thèm ăn chua hay ngọt mà!”

Hắn giả vờ suy nghĩ một chút, rồi hỏi lại nội dung chẳng khác câu kia xíu nào.

“Ừm, để xem, vợ anh thích ăn đường hay ăn chanh.”

“Haizzz! Có khác câu hỏi trước đâu, thôi em dậy đây, kệ anh.”

Nó hờn giận, bật dậy rồi vào làm vệ sinh cá nhân, nhưng bị hắn kéo lại.

“Em phải nhẹ nhàng thôi chứ, không thì con anh sợ thì sao?”

“Em không hiểu ngày xưa anh học giỏi môn sinh học cũng lạ đấy, mới chỉ hơn một tuần, làm sao mà sợ được, nói chuyện với anh thà em không nói.”

Hắn mỉm cười gian gian, vuốt cằm rồi nhìn chăm chú vào bộ ngực nõn nà của nó, trong cơ thể dấy lên một tí thèm muốn, nháy mắt dụ nó.

“Thế thì trong một tháng tới, mỗi ngày ba cử nha, bữa giờ chắc em hết đau rồi nhỉ?”

Nó nghe một ngày ba cử, trong ba mươi ngày, tổng là chín mươi lần, chắc nó tèo mất, vội vã lắc đầu thật mạnh.

“Không được, em không đồng ý, một tuần một lần, không hơn không kém, mỗi lần xong là em cần phải nghỉ ngơi mấy hôm, em mệt lắm.”

Hắn nhìn cô vợ nhỏ đáng yêu chu cái môi lên cãi, lại ngồi khoanh tay trước ngực, mặc cái váy màu hồng hở cả màu đồ nhỏ bên trong, hở cái đùi trắng hồng, hắn chẳng kiềm chế được, đè nó ra mặc cho nó giãy dụa, hắn vẫn tỉnh queo làm chuyện đấy.

“Anh không chịu nổi nữa rồi, em đau nhưng có anh chăm sóc, em đừng lo, hí hí hí”

Nó cũng phải bật cười vì nhột, vì hắn cười như trẻ con, còn thích làm trò với nó, thôi thì chiều hắn một hôm vậy, một mình mình chịu đựng rồi khóc thầm thôi.

Hoàn thành xong, cả cơ thể nó toàn nốt hồng hồng do hắn cắn, cả hai mệt lả người, hắn còn hôn nó một lúc lâu rồi mới rời, cả hai lại ngủ chẳng biết trời trăng mây gió gì, ngủ nguyên một ngày, cho tới tận sáng hôm sau.

Điện thoại hắn reo, Mon gọi hắn tới công ty có việc đột xuất, hắn mỉm cười nhìn nó, vuốt ve cơ thể nó lần cuối rồi hôn lên trán.

“Anh tới công ty một lát rồi anh về, em cứ nghỉ đi nha, nhớ là thèm ăn chua hay ngọt thì nói anh, anh mua về cho.”

Nó gật nhẹ đầu đồng ý.

Nhưng ngay khi hắn rời đi, là nó liền làm vệ sinh cá nhân rồi trồng một bồn hoa mới, lần trước thấy hoa cũ nó hết thích rồi, tiếp tục mặc quần áo màu xanh và cái mũ lá nó cuốc đất rồi ra chợ mua hoa mới.

Nó phải làm nhanh chóng để hắn về không phát hiện ra, những lời hắn dặn nó chỉ có một việc duy nhất đó là ăn ngủ và nuôi em bé, nên không cho nó làm bất cứ việc gì, để hắn mà thấy nó cuốc đất giữa trời nắng thể nào cũng bị phạt nặng.

Hoàn thành xong, nó nhìn ra ngoài cổng chưa thấy hắn về, thở phào nhẹ nhõm, một tay lau mồ hôi, một tay chống nạnh cười tươi.

“Xong rồi, mừng quá anh ấy chưa về”

Nó vừa dủng dỉnh đi vào trong tắm rửa và thủ tiêu bộ quần áo, thì phía sau cất lên giọng của hắn vừa đủ nghe.

“Anh nào chưa về thế?”

Tư thế của nó rất là hài hước, một chân nhấc lên bước, và tay vung lên đi, nhưng như hạ xuống vẫn còn lơ lửng trên không trung, giật bắn tim.

“À-À hi hi anh mới đi làm về à! Anh đi làm thế nào, có mệt lắm không? Để em xoa bóp cho anh nhé!”

Hắn nheo mắt nhìn nó, quần áo thì chẳng giống ai, chỉ được mỗi cái rất đáng yêu, thu hút ánh mắt của hắn, cho dù nó làm bất kể công việc gì, mặc trang phục gì cũng đều rất dễ thương.

“Ai cho em không nghe lời anh hử, em có biết hình phạt của mình là gì không? Mau lên nhà tắm với anh rồi thay quần áo khác vào!”

Nó bị hắn kéo lên luôn, chẳng cần phải tốn công, tốn nước bọt giải thích cho hắn, đã vào tay con sói như hắn thì chẳng khác gì giao trứng cho ác.

Cả hai tắm xong, ngồi ăn trái cây, hắn ngồi cạnh ôm nó vào lòng, hít hà mùi sữa tắm theboy, mùi này làm hắn chính thức mê nó, đặt cằm lên vai hắn hỏi.

“À, em nghĩ ra tên cho con mình chưa?”

Ngồi trên đùi hắn, nó cũng đồng ý, nhưng nó thích gọi bằng biệt danh cho hay.

“Ừm, bố mẹ chúng ta có nói, con gái là Tư Mã Đinh Đan, còn con trai là Tư Mã Khắc Tuấn, anh thấy thế nào? À hay chúng ta đặt biệt danh cho con đi.”

Hắn nheo lông mày đẹp, suy nghĩ rồi nói.

“Vậy biệt danh con gái là Cáo, con trai là Sói.”

Nó xém nữa thì ngột bệt xuống đất, chồng mình ăn phải cái gì sao? Rồi phản bác lại.

“Anh nghĩ Cáo và Sói hợp với chúng sao?”

“Ừm, hay mà, giống như mèo với nghé đấy.”

“Nhưng mèo, nghé nghe dễ thương và dịu dàng, Cáo với Sói thấy gian gian quá, sợ chẳng có bạn nào chơi cùng đâu?”

Hắn một mình tự đắc trí cười lớn, vì hắn là sói nên con hắn cũng phải như hắn.

“Anh muốn con chúng ta khỏe mạnh, luôn đứng đầu về mọi thứ, chẳng kẻ nào dám động vào.”

Nó câm nín, không nói được tiếng nào, đúng là chồng sói có khác.