Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 88: Xa nhau đủ rồi! về thôi! anh thương! (8)




Liên Kỳ khóc không ra nước mắt, có cảm giác hắn đang dần hắt hủi cô, nhưng chợt trái tim cô nghẹn lại chỉ vì cái tát rất mạnh của hắn, má cô đỏ ửng lên.

“Tôi cấm cô nói thế, cô có biết sự cố gắng của Song Đào còn đáng quý hơn một người như cô không? Song Đào đánh cô, vì chính miệng cô đã tung ra những tin, đáng lý chỉ có tôi và cô và Song Đào biết, điều đáng xấu hổ đó cô cũng nói được sao?”

Hắn không biết trước đây bố hắn sống cùng với gia đình Liên Kỳ thế nào, nhưng hiện tại hắn không thể chấp nhận người con gái này, hay có lẽ vì quá nhớ nó, nên hắn nổi cáu và nói những điều không nên nói.

Mặc cho Liên Kỳ ngồi khóc, hắn đóng thật mạnh cửa phòng rồi tới Bang của mình uống rượu, mà nhắc thì cũng một thời gian, không có chuyện gì nên Bang của hắn cũng không hoạt động nhiều, mọi người trong Bang đều được hắn cung cấp các công việc ổn định, hiện giờ Bang chỉ có mình hắn.

Gọi phó bang mang tới tất cả các loại rượu mạnh, hắn ngồi trên chiếc ghế được trạm trổ hình rồng của mình, người ngồi trên đều tỏa khí lạnh và uy nghiêm như chính con rồng trên đó, nhưng giờ đây hắn lại như một con sói, tâm trạng không thể tốt hơn.

“B-Bang chủ, c-có chuyện gì xảy ra sao ạ!”

Phó bang chủ từng làm việc dưới quyền hắn, thế nhưng nhìn bề ngoài có một chút yểu điệu giống con gái, rất sợ hắn và mỗi lần hắn nổi giận thì chắc chắn có chuyện chẳng lành.

“Rượu đâu?”

Hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi điều cần hỏi.

Phó bang tên Lãnh Huyết, ôm một cái thùng lớn, bên trong có tất cả các loại rượu hảo hạng đứng đầu cả nước, Lãnh Huyết hiện đang làm việc ở nhà hàng, nhưng nhận được cuộc gọi của hắn, lập tức phóng xe tới và mang những thứ hắn yêu cầu.

“B-Bang chủ?”

Lãnh Huyết mồ hôi túa ra như tắm, lần đầu tiên hắn uống rượu mà còn trong tâm trạng không tốt, cầm nguyên chai tu ừng ực, uống rượu mà giống như uống nước lọc vậy.

……

Sau khi làm xong bồn hoa của mình, hàng ngày nó tưới và chăm sóc kỹ càng cẩn thận.

Buổi tối nằm ngủ, vì làm việc cật lực hai ngày nên chân tay và cơ thể nó gần như rã rời, lê thân mệt mỏi sau khi dùng bữa với hai em, lên phòng là nó chỉ kịp thả mạnh người xuống nệm, nằm úp người.

Nó gáy khò khò ngay sau đó, cho tới nửa đêm.

“Song Đào”

Một giọng nói, hay đúng hơn là giọng nói của một linh hồn nào đó, đang bay trước mặt nó, cố gắng đánh thức nó dậy.

“…”

Vì quá mệt nên nó ngủ quèo luôn, chẳng biết gì, chắc giờ nó đang chìm đắm trong mộng đẹp hoặc là nó sẽ chẳng mơ mộng gì vì quá mệt.

“Song Đào, Song Đào”.

Giọng nói âm u đó tiếp tục vang lên, vì đó chỉ là một linh hồn sống, nên không thể chạm vào người hay bất cứ thứ gì.

“Ưm…”

Khẽ nhúc nhích sau đó nó trở mình nằm ngửa ra, tư thế ngủ của nó chẳng ra dáng con gái tẹo nào, hai chân hai tay dang cho rộng hết cái nệm, còn hai con gấu thì nằm bơ vơ dưới đất.

“DẬY MAU LÊN, SONG ĐÀO”

Lần này linh hồn đó kêu to hơn, nhưng lại chẳng ăn nhằm gì với nó, nhưng trong trí não nó bắt đầu hoạt động, bắt đầu nhăn nhăn lại.

Linh hồn kia có chút mừng mừng vì nó chịu hoạt động, sau đó linh hồn trong cơ thể nó mới dậy và nhìn trước mặt, lúc này là cuộc nói chuyện của hai linh hồn khác nhau.

Nó hỏi linh hồn kia.

“Ể… Cô bé là ai vậy?”

“Chị cứ gọi em là tiểu yêu hì hì”

“Ồ… đáng yêu quá, mà em tìm chị có chuyện gì? Cơ thể chị hoạt động mấy hôm, cũng mệt nên ngủ chẳng biết gì?”

“Không sao mà, à chị theo em”

Tiểu yêu vui vẻ vì đánh thức được linh hồn trong cơ thể nó, sau đó tiểu yêu bay ra cửa sổ, nó cũng bay theo.

“Thế này có ổn không em, giờ là mười hai giờ khuya đó?”

“Chị yên tâm đi, con người nhìn thấy thì họ sẽ nghĩ mình là cái gì gì đó lúc nửa đêm thôi… hi hi”

Hai linh hồn đang bay lơ lửng trên trời, lại còn vào đúng mười hai giờ đêm, nếu những ai còn thức hoặc còn lái xe ngoài đường chắc chắn họ nghĩ là gặp ma.

“Tiểu yêu đợi chị với, chị không bay được nữa rồi?”

Bay được một lúc lâu, nó cảm giác mệt mỏi, hai chân nó gần như chẳng bay được nữa, cảm giác như có ai đó nắm chân, hoặc là tư thế ngủ của nó ở biệt thự đang gập mình, nên không bay được nữa.

“Chị ở đây đợi em.”

Tiểu yêu đành trở về biệt thự của nó xem xét, quả đúng là nó đang nằm gập chân và người nghiêng sang một bên, để làm cơ thể nó duỗi thẳng ra chẳng dễ chút nào, vì tiểu yêu không chạm được vào nó, nghĩ một lát tiểu yêu lấy ra trong túi một lọ thuốc, thuốc này có tác dụng làm cơ thể nằm thẳng (cái này sói bịa ra thôi, ngoài đời chẳng có thuốc vậy đâu).

Vì bây giờ linh hồn nó đi chơi rồi, nên chỉ còn cái xác nằm đó thôi, miệng nó hé mở nên tiểu yêu để viên thuốc đó vào miệng, nhưng thuốc đó không tan chỉ để vào là cơ thể duỗi thẳng người thôi.

Tiểu yêu bay tới chỗ nó, và dẫn nó đến nơi của mình nói chính là một cái hang động dưới lòng đất, nơi này khá tối tăm và đáng sợ, nhưng tiểu yêu phát ra một cái đèn soi sáng.

Một hồi cả hai đi tới được bên trong, mắt nó mở to hết cốt, nhìn những hình nộm bằng rơm bên trong, được xếp thành một hàng dài, miệng lắp ba lắp bắp.

“Đ-Đây là…”

Tiểu yêu vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bay tới đúng vị trí hình nộm của nó và có cả tên trên đó, chỉ cho nó biết.

“Đây là chị”

Nó giật mình, hình nộm tuy không có mặt mũi, nhưng lại có những vết chấm đo đỏ trên vị trí gần ngực, còn một cây kim đặt ở trên tờ giấy có viết tên của nó.

“Tiểu yêu, em giải thích cho chị được không?”

Nó chỉ nhìn chăm chú vào hình nộm của mình.

“Chị đã bị bỏ bùa hay nói cách khác thì đây là trò chơi ngải mà gần đây đã tuyệt chủng.”

“Chơi ngải?”

Đột nhiên nó linh cảm thể xác ở nhà phát lên cơn đau, nhìn xuống cây kim và tờ giấy viết tên mình khẽ động đậy, cả hai nhìn điều kỳ lạ đó, nhưng sau đó không thấy có chuyện gì cả, từ ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân của con người, hai linh hồn nấp trong bóng tối nhìn.

Đôi mắt nó phải căng hết cỡ, gần như muốn lòi cả lòng trắng bên trong ra ngoài, vì người bước vào chính là Phùng Lập.

“Chết tiệt, Song Đào cô đã cố tình làm tôi tức lên đấy, tôi đối tốt với cô như vậy, mà cô nỡ lòng nào bỏ mặc tôi, lần này thì cô cứ đợi mà xem, tôi sẽ khiến cô trở thành người đau khổ nhất.”

Ngồi nhìn chằm chằm vào hình nộm, Phùng Lập liên tiếp nói những lời không hay lên nó, rồi còn lấy cây kim đâm vào ngực nó, nhưng cũng may linh hồn đi chơi, nên không cảm giác đau đớn nào, nhưng có linh cảm với thể xác đang nằm ở nhà.

“Chị biết tên nghiệt chủng ấy không?”

Tiểu yêu hỏi nó, vì là linh hồn nên cả hai nói chuyện thì người khác không nghe thấy, chỉ nhìn thấy được thôi.

“Ừ-Ừm, tên đó là Phùng Lập từng làm cùng công ty chị.”

Nó nhớ lại những chuyện trước đây, thật không ngờ đều là do cậu ta làm, nó nhất định sẽ xử đẹp tên này, dám cản đường công danh của nó, hại bố mẹ nó cũng phải phiền lòng.

“Chính cậu ta là người hại chết bố mẹ em, nên em thay họ báo thù?”

Câu nói vô tình của tiểu yêu, làm nó phải nhìn qua cô bé, nhắc mới nhớ thì nó cũng chưa hiểu lý do cô bé tới tìm mình, và đưa mình tới nơi này.

Cả hai bay về lại căn phòng của nó, trên đường đi, tiểu yêu có kể với nó, vì bố mẹ của cô bé bị cậu ta cũng chơi ngải và hại chết, vì muốn tìm ra kẻ hãm hại, cô bé đã bị tông xe, nhưng lại xin diêm vương cho linh hồn mình còn nguyên vẹn, để trả thù cho bố mẹ trước, sau đó về chịu tội.

Tiểu yêu muốn tìm một người trả thù, nhưng lại chẳng có ai, những hình nộp bên trong đều không có tên, nên chẳng làm được cách nào, nhưng cô bé vẫn không từ bỏ hi vọng, và rồi khi nhìn cái tên Song Đào, cô rất vui mừng, thế nhưng lúc cô bé muốn tìm đến nó thì lại bị diêm vương kêu về chịu phạt hai tháng sau, thì sẽ được bảo toàn linh hồn thêm một ngày, vừa mới hoàn thành xong là tiểu yêu liền tìm đến nó, chỉ mong sao nó giúp được cô bé.