Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 67: Ông Thiết Cung trở về




Những ngày sau cắm trại…

- Mèo, nghé… hai em qua nhà anh Thành Khang ở tạm hôm nay nha, chuẩn bị quần áo à mà không cần, qua đó anh ấy chở hai đứa đi mua cũng được? – nhỏ ngồi ăn cơm vui vẻ nói với hai cô em gái.

- Chị đi đâu tối nay, em với nghé ngủ chung một phòng cũng được?

- Quên à… chị về đón bố mẹ vào, chạy về đó chị còn phải xem đường nữa, với lại đi nhanh thì cũng năm tiếng mới tới, bình thường các em đi một đêm mười tiếng, chị đi nhanh hơn.

- À vậy cũng được, tiện thể qua nhà anh ấy rủ Mon chơi game luôn… ha ha.

- Cả em nữa, rủ anh Thành Khang chơi game mèo.

- Ấy không được đâu… anh ấy còn rất nhiều việc ở cao ốc, khi nào hai em thấy anh ấy rảnh thì mới rủ chơi game, không thì không được làm phiền đâu? – nhỏ nhắc nhở.

- Vâng… em biết rồi.

Hôm nay công việc ở cao ốc cũng không có gì nhiều, nên hắn ở nhà nghỉ ngơi, nghe tiếng chuông hắn vui mừng biết ai tới rồi, hơn nữa hắn cũng cài đặt nhận dạng người quen, và chỉ có nhỏ thì mới được vào tự do vậy chứ.

Hắn vui vẻ chạy ra nhìn thấy ba chị em nhỏ, xếp theo hàng từ thấp đến cao, nhìn mà hắn muốn yêu luôn, hai cô em nhỏ cũng xinh xắn dễ thương như nhỏ nhưng vẫn còn non quá, hắn mời ba người đẹp vào nhà, bên trong Mon đang gọt trái cây và bưng ra bàn mời “khách”.

Nhỏ nói rõ hắn nghe tình hình như thế, là hai cô em nhỏ qua ở đây, mai rồi nhỏ sẽ qua đón về, sau khi đưa bố mẹ vào, hắn khẽ nhíu mày nhưng thôi, nghe nhỏ thì mọi chuyện cũng được ổn thỏa, sau đó nhỏ lên xe về nhà, có gọi cho bố mẹ nhỏ rồi.

Ngay sau khi nhỏ đi, thì hai cô em bắt đầu giở trò, thế nhưng Mon và hắn cũng thích lắm đấy, và bốn người cười tươi, nháy mắt nhau rồi chuẩn bị vào chiến đấu, ti vi ở biệt thự hắn to hơn biệt thự nhỏ một chút, thế là hai cặp ngồi lại với nhau, nhưng trước đó thì nghé có hỏi hắn có bận việc gì không? Hắn lắc đầu đáp trả “hôm nay anh được nghỉ, sẽ chơi game với nghé cả ngày luôn… ha ha”.

Người ngoài nhìn vào thì không tin vào mắt mình nữa, hắn cười không thấy núi thái sơn đâu cả, Mon không khác là mấy cười rớt cả kính, hai cô em cũng cười nắc nẻ, cái giọng cười trong veo của nghé, được con mèo yêu quý trên ti vi cười lại y chang, làm mọi người được một phen cười chảy nước mắt.

Nhỏ thì “thông minh ơi là thông minh”, mà trước đó nhỏ “ngu ngơ” mà không nghĩ ra cách tìm đường thông dụng nhất, mà có từ thời lâu lắm rồi… thay vì sử dụng bản đồ, sử dụng ngay cái điện thoại của mình, rồi cài đặt chế độ chạy từ đâu tới đâu, là nó chỉ cho tận tình, mình chỉ cần chạy theo nó là được, rồi nhỏ đã biết đường đi nên phóng như bay, người đi đường mặc váy thì bị nhỏ “vụt” qua tốc váy lên, mà nhìn lại thì không thấy ai hết. Nhỏ chạy qua một đoàn làm phim, đang cần cảnh té nước lên người diễn viên, để tạo cảnh đẹp, nhỏ không hề biết, cả đoàn đang chuẩn bị thực hiện, thì nhỏ lại “vù” qua một cái rất nhanh và rất mạnh, ông đạo diễn và ê kíp quay liền cảnh hiếm có, rồi nhìn ra thì chẳng thấy bóng chiếc xe nào.

Cuối cùng thì sau gần năm tiếng, trời cũng về tối, nhỏ đã có mặt tại sân nhà mình, và bấm còi cho bố mẹ ra, một vài người hàng xóm gần đó thì được biết là gia đình nhỏ chuyển vào đó rồi, nên hôm qua bố mẹ nhỏ có làm một buổi ăn liên hoan và coi như là tiệc chia tay, ba chiếc xe máy ở nhà thì nhỏ sẽ cho người chở vào sau, định bán rẻ lại cho ai đó, nhưng mà bố mẹ lại bảo giữ lại làm kỷ niệm, nhỏ cũng vui nên làm theo.

Nhỏ vào nhà và ngồi nói chuyện với bố mẹ, cũng là đến giờ ăn tối, ba người ngồi ăn và kể chuyện trong đó, chủ yếu là nhỏ kể cho bố mẹ nghe ấy mà, nhỏ bảo sáng mai rồi chúng ta vào, lúc đó nhỏ đi chậm cho bố mẹ ngắm đường.

……

Hắn và Mon cùng hai em nhỏ chơi game gần hết nửa buổi sáng, hai cô em nhỏ mệt mỏi muốn đi ngủ, hắn đưa lên phòng mà trước đó nhỏ từng ở, sau đó thì có tiếng chuông cửa, hắn và Mon nhìn nhau khẽ nhíu mày “không lẽ nó quay về”, rồi người đó được vào tự do, mà không hề có tiếng xe hay gì hết, bốn người ra cửa đứng nhìn “hai người” từ xa đi tới… hai bóng đen một nam, một nữ đang tiến lại gần hơn.

Đôi mắt hắn và Mon có chút nheo lại, nếu như đoán không nhầm thì, thì… đó chẳng phải là… là… bố hắn sao ông “Tư Mã Thiết Cung”.

Trong miệng hắn thầm gọi “bố”, còn Mon thầm gọi “Ông chủ, có phải ông đã trở về rồi không?”

Hai cô em nhỏ vô tư hỏi ai vậy, thì không nhận được câu trả lời nào, nhìn lên hai người đang thần mặt ra.

Bước chân hai bóng đen đó dừng lại trước mặt hắn, đôi mắt hắn tự dưng rớm nước mắt, nhưng hắn không hề khóc, chỉ đứng nhíu mày.

Thành Khang… con trai ta.

Người đàn ông, đã ngoài năm mươi, nhưng vẫn còn rất đẹp lão, giọng nói của mười năm xa cách, có chút thay đổi, nhưng chất chứa rất nhiều điều phiền muộn. Ông nhìn con trai mình đã lớn và trưởng thành hơn rất nhiều, ông cũng vui lắm, vội vàng ôm con vào lòng, khóc nức nở.

- B-Bố - như không tin vào mắt mình, hắn nhẹ giọng gọi, điều mà trước nay hắn mong muốn nhất.

Hai cô em của nhỏ hiểu chuyện xảy ram người đó là bố hắn, vì vậy cũng rất lễ phép cúi chào và đồng thanh nói: “Cháu chào chú”.

Bố hắn nghe được thì buông hắn ra, rồi nhìn xuống hai cô em gái xinh xắn đáng yêu, bẹo má nghé một cái rồi mỉm cười “Hai cháu là…”

- Dạ… tụi cháu là em của chị Song Đào? – mèo cười nói.

- Bố à… vào nhà rồi con kể cho bố nghe, à mà hai em lên ngủ đi? Mon đưa nghé với mèo lên phòng cô ấy – hắn ám chỉ nãy hai đứa còn buồn ngủ mà.

Xong xuôi thì dưới nhà còn lại hắn, Mon, bố hắn và cô gái kia.

Nhìn sơ qua thì cô gái ấy có nét đẹp rất sắc sảo, thế nhưng cách trang điểm lại không khiến cô quá nổi bật, nhìn cô giống một cô gái thôn quê nào đó, còn rất trẻ, chắc hơn nhỏ một vài tuổi thôi… hắn thu ánh mắt nhìn cô gái, rồi quay sang bố mình… Mon hiểu ý hắn mời cô gái ấy ra phòng khách ngồi đợi, còn bố con hắn thì lên phòng làm việc nói chuyện.

- Bố… bố kể con nghe đi… vì sao? vì sao… năm đó bố lại rời bỏ con mà không một lời từ biệt? – giọng hắn nghẹn lại, nhìn bố mình giờ khác xưa rất nhiều, quần áo bố mặc trên người cũng không là hàng hiệu nữa, bố đã xảy ra chuyện gì rồi? rất nhiều câu hỏi hắn muốn hỏi.

- Thành Khang… thực ra thì chuyện cũng không có gì nghiêm trọng.

Ông bắt đầu kể chuyện về quá khứ…

Năm đó… sau khi vị mục sư đến và nói với ta:

- Thiết Cung, con đã gây ra quá nhiều tội lỗi, con giết người không ghê tay, bên ngoài có biết bao nhiêu kẻ thù, con có biết làm vậy là hại đến nhiều người lắm không? Mặc dù họ đáng bị đánh, đáng bị chết nhưng sẽ có pháp luật trừng trị, xuống dưới sẽ có Diêm Vương xét xử, con chỉ là người thường, con không nghĩ cho hậu quả cho đời con cháu về sau ư.

- Hậu quả… - ông như không tin vào những gì mục sư nói, rồi sư điểm một ấn lên trán ông, ông phải hoảng hồn nhìn thấy mọi thứ sau mình.

- Đúng vậy… bây giờ kẻ thù chờ con chết, đang xếp hàng dài kia kìa, những vong hồn đang bao vây kín lấy căn nhà của con, trận bão táp vừa rồi cũng do đích thân Diêm Vương muốn cho con được thấy cảnh “người đi – người ở lại”, họ xuống dưới đó mà họ không phục, rất nhiều người cầu xin dưới chân con sự hối lỗi, vậy sao con không thương cho họ, con nhẫn tâm giết chết họ, và cả gia đình họ nữa, danh vọng và chức vụ… ai mà chẳng muốn có, nhưng con tạo thêm nhiều kẻ thù khác, thì chắc chắn sau này con trai con sẽ sống không bằng chết.

Lúc này đây, vì một điểm ấn của sư lên trán ông, vì vậy mà ông có thể nhìn thấy được các vong hồn bao vây kín căn nhà, còn cả con trai ông cũng đang bị bao vây lấy, chỉ là mắt thường sẽ không nhìn được thôi, ông giật nảy mình van xin sự giúp đỡ của mục sư, nếu không con trai ông sẽ chết dưới tay những vong hồn kia.

Vậy giờ… giờ con phải làm gì đây, con phải làm gì để con trai con được sống bình thường đây.

- Con hãy theo ta, trong thời gian đó, con sẽ được “giam lỏng” để tịnh tâm lại, khi nào con thật sự xám hết tội lỗi thì lúc đó con sẽ được trở về… và đặc biệt là phải phụ thuộc vào con trai con nữa, ta biết sự ra đi này là đau đớn với cậu bé mới mười tuổi, nhưng con phải gánh chịu thay những tội lỗi mà con gây ra với những đứa trẻ bị mất bố, mất mẹ khác.

- Vâng… con xin nghe, con xin nghe.

Nói rồi ông vẫy tay tạm biệt con trai mình và theo mục sư đi, ông còn để lại câu nói “nhất định bố sẽ quay về”, những vong hồn bay theo phía sau ông, quang cảnh lại trở về như ban đầu.

Sư chùa đưa ông đến một nơi khác với thế giới nhộn nhịp, vì còn dấu ấn, nên ông nhìn thấy được các vong hồn còn theo ông từ phía sau, sau đó ông được nhốt vào một cái giếng khô, và bị khóa ở trên miệng giếng, bên dưới chỉ có một chút ánh sáng len lỏi.

Mỗi ngày ông đều được nghe giảng đạo lý, ông thấm nhuần theo từng ngày, mỗi ngày có người mang cơm tới cho ông ăn, và còn bị roi quất lên người năm cái một ngày, còn có rất nhiều những vong hồn lởn vởn quanh đầu ông, và khóc than vãn… thời gian đầu, ông thực sự rất khổ sở, vì chịu cảnh đau về tâm hồn và thể xác, nhưng nghĩ tới con trai ông được bình an, thì ông sẵn sàng chịu đựng.

Thời gian dần trôi cũng đã tám năm, ông đã hoàn toàn thấm nhuần đạo lý làm người, mỗi bữa cơm ông lại cảm thấy ngon hơn, roi mây đã không còn quất lên người ông nữa, những vong hồn dần dần cũng tan biến mất, bây giờ ông thực sự đã được giải thoát.

Ngay khi ông từ nơi địa ngục ấy trở về tìm con trai mình… thì ông còn bị rơi xuống “giữa biển sâu”, ông cố gắng bơi vào bờ, nhưng rồi ông cảm thấy kiệt sức, nhìn xung quanh, chỉ là biển mà không thấy đất liền, ông đành buông lỏng người phó mặc cho số phận, chắc là ông sẽ không được nhìn thấy con trai mình lần cuối rồi, trước khi nhắm mắt, trên miệng ông không ngừng cười… và nghĩ về hắn.

Vài tuần sau, ông được gia đình ngư dân ở đảo cứu về, gia đình chỉ có một người bố và con gái… vì ông uống nhiều nước biển và ở dưới nước lâu nên nghỉ ngơi cũng vài tuần mới tỉnh, mới đầu họ còn nghĩ là ông chết rồi cơ, nhưng sau đó nhịp tim ông đập trở lại… dần ông đã tỉnh và… mất đi ý thức, mất trí nhớ và mọi thứ, ông chỉ nhớ được cái tên “Thành Khang” là con trai ông… vô tình vào đêm trăng rằm, hai ông bố nói chuyện với nhau và người bố của cô gái đã ngỏ ý làm thông gia, khi nào ông khôi phục trí nhớ thì sẽ cho gặp con trai ông rồi làm lễ kết hôn, vì tình cảm lúc đó của hai ông bố coi nhau như anh em, nên bố hắn không ngại mà đồng ý.

Ba năm sau… người bố của cô gái đó chết vì bệnh, ông cũng khôi phục được trí nhớ và quyết định đưa cô gái trở về biệt thự với hắn và chăm sóc cho cô.

Nhân vật mới: Lưu Liên Kỳ, con gái của ngư dân đánh cá, sống ngoài đảo… bằng tuổi hắn, từ nhỏ quen sống khổ sở, nay được giàu sang nên tỏ tính tham lam, sau khi thấy được khuôn viên nhà hắn, cô muốn tất cả là của mình, cô trước đó còn có mối quan hệ “không chính đáng” với Nguyên Phùng Lập, cô không còn trong trắng, nhưng vẫn cố gắng làm mình mẩy và giả “nai tơ” trước mặt hắn và bố hắn, tất nhiên là chuyện của cô và tên con trai kia hoàn toàn là bí mật.