Buổi tối, khi Trịnh Giai đang ngồi trong phòng làm việc thì có tiếng gõ cửa, hắn đưa mắt nhìn qua camera mini nhận ra người tới là Cố Tử Kỳ, điềm tĩnh lên tiếng:
- Vào đi.
Cố Tử Kỳ trong chiếc áo ngủ thong thả đẩy cửa bước vào, hai mắt cong cong mỉm cười nhìn Trịnh Giai.
Hắn dời mắt khỏi laptop, ngẩng đầu lên nhìn bộ dạng Cố Tử Kỳ, nhướng mày hỏi:
- Cậu cần gì?
- Đến tiêm thuốc cho anh.
- Làm sao tôi biết đó là thuốc giải hay thuốc độc?
- Thuốc giải. Độc lần trước còn chưa giải hết đâu.
- Thật sao?
- Thật.
Trịnh Giai nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp và đen hun hút của Cố Tử Kỳ. Y cũng không lảng tránh, mắt đối mắt cùng hắn.
Mười giây trôi qua, Trịnh Giai nâng khóe miệng nói:
- Không cần diễn kịch nữa, độc trong người tôi đã hết, lần tiêm thuốc này hoặc là cậu bịa ra, tùy tiện tiêm nước vào cũng được, hoặc cậu mượn cớ tiêm thêm độc vào.
- Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi diễn kịch? – nụ cười nửa miệng đầy tự tin vẫn duy trì trên gương mặt Cố Tử Kỳ, không có chút nào bất an.
- Dựa vào đâu? Dựa vào tôi đọc được điều đó từ trong mắt của cậu.
Cố Tử Kỳ phá ra cười thật lớn, mỉa mai đáp:
- Anh cho rằng đây là truyện cổ tích, phim thần tượng hay kịch trẻ con, anh không thấy điều mình nói qua thiếu tính thuyết phục sao.
- Cậu có bị thuyết phục hay không cũng được, vì tiêm hay không tiêm thuốc người bị độc chết là tôi, chỉ cần tôi biết độc của mình đã hết là đủ rồi.
- Nè, anh thật sự không sợ mình sai sao? Người hạ độc là tôi, người biết rõ nhất chất độc còn hay không là tôi. – Cố Tử Kỳ nhìn vẻ mặt không gì lay chuyển của Trịnh Giai, y không tin những gì hắn nói là thật, không tin đến mức nhoài người về trước, muốn nhìn cho rõ đối phương có giả bộ hay không, chóp mũi hai người chỉ còn cách mười cm.
- Sợ, vậy để tôi kiểm tra lại lần nữa đi. – Nói xong, Trịnh Giai một tay giữ chặt cằm Cố Tử Kỳ, một tay vòng qua sau gáy y, kéo khoảng cách hai người lại gần đến mức chóp mũi chạm vào nhau, mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt y không chớp.
Cố Tử Kỳ bị bất ngờ, hơi thở hỗn loạn,tai chỉ còn nghe tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Y hoảng sợ, vội vàng muốn giãy ra. Nhưng Trịnh Giai đã giữ chặt gáy y, điềm tĩnh nói:
- Yên nào, tôi muốn kiểm tra.
Cố Tử Kỳ cố gắng đứng yên, ngay cả thở cũng không dám, sợ đối phương phát hiện tim mình đập nhanh khác thường.
Trịnh Giai nhìn y nhịn thở tới sắp ngất cũng không dám để lộ, trong lòng nín cười tới sắp nội thương, vẻ ngoài vẫn bình tĩnh, chậm rãi buông tay, ngả lưng dựa vào ghế, giống như không có gì nói:
- Kiểm tra xong rồi, tôi có thể khẳng định độc của mình đã được giải hết.
- Anh đọc được điều đó trong mắt tôi? – Cố Tử Kỳ vẻ mặt không tin được, ngón tay chỉ chỉ vào mắt mình.
- Đúng.
- Chính mắt tôi nói ra điều đó? – Cố Tử Kỳ vẫn vẻ mặt không tin được.
- Đúng.
- Không thể nào! – Cố Tử Kỳ thều thào thốt ra, cả người thoạt nhìn đã mất rất nhiều sức lực. Bởi vì kỳ thật độc trên người Trịnh Giai đã hết, mà cậu, một sát thủ hạng ưu lại bị người ta đoán trúng là việc quá đả kích rồi.
- Cậu không biết rằng người ta có thể diễn kịch, có thể nói dối, nhưng ánh mắt sẽ phản bội họ, vì đôi mắt chính là thứ không thể ngụy tạo được à.
- Phi, đây là lời thoại trong bộ phim 8 giờ nào vậy. Nói dối! Nhất định là chỗ anh giấu một tên bác sĩ hay nghiên cứu gia biến thái nào đó, đã sớm phân tích ra thành phần thuốc mà tôi tiêm vào người anh, thật ra anh đã sớm biết trước rằng độc không còn trong người, nhưng còn cố tình bày trò đùa tôi, đúng không? – Cố Tử Kỳ ngoan cố không tin, mở to mắt nhìn hắn, muốn nhìn ra manh mối giả tạo trên gương mặt Trịnh Giai.
Trịnh Giai không đáp, chỉ để mặc cho y dò xét.
Chốc lát, Cố Tử Kỳ mất mát, suy sụp rũ vai, bởi vì y không nhìn ra được tí gì từ gương mặt bình tĩnh, đầy lạnh nhạt và nghiêm túc đối mặt của hắn.
Tâm tình hiện tại của Trịnh Giai đang cực kỳ tốt. Tuy ngoài mặt lạnh như băng, thật ra hắn đã sớm vui tới mở cờ trong bụng. Bởi vì kỳ thật hắn không biết, hắn chỉ dựa theo tình hình mà suy đoán và đánh cược suy đoán của mình đúng bằng cách dùng lời nói thử Cố Tử Kỳ. Kể từ lúc gặp mặt, đây là lần đầu tiên hắn nắm quyền chủ động, lật ngược tình thế mà Cố Tử Kỳ đặt ra cho hắn. Bởi vậy nhìn y ủ rũ mất hết sức lực, hắn hào phóng không chấp nhất đối phương tính kế mình, đứng dậy, đến gần xoa xoa đầu Cố Tử Kỳ, ôn nhu dỗ dành:
- Không phải đang bị thương sao, mau trở về nghỉ ngơi thôi, đi, tôi đưa cậu về phòng, nể tình cậu tha mạng tôi hai lần, tôi nhường giường của mình cho cậu.
Cố Tử Kỳ lúc này làm gì còn sức lực và tinh thần chống đối, y chỉ thấy cả người đều ủ rũ, mất hết sự phấn chấn, ngoan ngoãn để Trịnh Giai dắt mình về phòng, lên giường, đắp chăn.
Xét thấy Cố Tử Kỳ tuy rằng rất đẹp, nhưng gương mặt khá xanh xao, lại còn đang bị thương, cần được bồi dưỡng, Trịnh Giai bấm số gọi người hầu rót một ly sữa tươi lên phòng. Đối với người đã nhắm mắt nằm im trên giường, hắn xoa đầu y, nhẹ nhàng nói:
- Đợi một chút, uống sữa rồi hả ngủ.
Cố Tử Kỳ mở mắt nhìn hắn, nhăn nhăn cái mũi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, chống tay ngồi dậy. Lúc này, người hầu gõ cửa xin phép, tiếp theo mang ly sữa vào. Cố Tử Kỳ nhận lấy, ngửa cổ lưu loát uống hết, trả ly cho cô hầu mang đi.
Trịnh Giai nhìn y ngoan ngoãn uống hết sữa, sau đó xuống giường đi súc miệng rồi quay lại, bò vào chăn, cuộn người ngủ, cảm giác đặc biệt hài lòng. Hắn đứng dậy, bật đèn ngủ đầu giường cho y, tắt đèn phòng, ra ngoài, chính mình đến phòng khác ngủ.
Ngày hôm sau, khi Cố Tử Kỳ thức dậy, ánh nắng đã xen qua rèm cửa. Y nheo mắt, chống tay ngồi dậy, còn chưa tỉnh ngủ hẳn thì cửa phòng đã bị Trịnh Giai mở ra.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc mới thức giấc của Cố Tử Kỳ, Trịnh Giai mỉm cười bước đến, xoa xoa đầu y, giọng nói trầm ấm:
- Tôi giúp cậu thay băng cho vết thương.
Cố Tử Kỳ ngày thường lạnh lùng, luôn tỏ vẻ chính mình như một con rắn độc, sẵn sàng cắn bất cứ ai tiếp cận, nhưng y bị huyết áp thấp, lúc mới thức giấc sẽ cần một ít thời gian mới khôi phục thần trí, bộ dáng giống như mèo con vô hại. Nghe Trịnh Giai nói, y còn trong trạng thái mơ màng nên không quan tâm hình tượng, giọng điệu nũng nịu đáp:
- Sợ đau lắm, không thay có được không.
- Ngoan, chỉ đau chút xíu thôi. – Trịnh Giai vừa dỗ dành, vừa cởi ra áo ngủ của y, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng mịn dưới những tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ.
Cơn đau ở ngực khiến Cố Tử Kỳ rất nhanh tỉnh táo, nhưng y vẫn ngồi yên, chỉ có cảm xúc trẻ con trên gương mặt nhanh chóng rút đi, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt.
Trịnh Giai cố gắng giữ cho mình cái cần làm thì làm, chỗ cần nhìn thì nhìn, không tùy hứng sờ mó lung tung, tránh dọa đối phương bỏ chạy, bất quá hắn cũng tranh thủ ăn không ít đậu hủ, mới lưu luyến buông tha, hắng giọng nói:
- Thay băng tốt rồi, rời giường ăn sáng thôi, tôi chờ cậu ở phòng ăn.
Ngay khi Trịnh Giai vừa đứng lên, Cố Tử Kỳ đã níu lấy gấu áo hắn, ngước mắt hỏi:
- Khoan đã, tôi có một vấn đề, nếu không hỏi xong tôi sẽ không thể ăn sáng.
- Được, hỏi đi. – Trịnh Giai vẫn đứng, khoanh hai tay trước ngược, điềm nhiên nhìn y.
- Anh hiện tại đã biết thuộc độc không còn, có phải tiếp theo đánh thuốc rồi mang tôi đến chợ đen giao dịch hoặc trói lại xử lý không?
- Nga, ý kiến này không tồi, cậu có biết giá của mình ở chợ đen là bao nhiêu không? – Trịnh Giai sờ sờ cầm, tỏ vẻ hứng thú.
- Đừng vòng vo nữa, có, hay không, chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là đủ rồi.
- Cậu xem, ngay cả vali chứa vật dụng hằng ngày, kim tiêm, quần áo, đồ cá nhân, cậu cũng đã mang theo tới đây rồi, rõ ràng dự tính định cư ít nhất một tuần ở đây, tôi cũng đã đồng ý thu lưu cậu, dĩ nhiên không thể nuốt lời. – Trịnh Giai tỏ vẻ đương nhiên, phớt lờ cái nhíu mày của Cố Tử Kỳ, vươn tay xoa xoa đầu đối phương.
- Thật sự thu lưu tôi? – Cố Tử Kỳ không tin được thái tử xã hội đen như Trịnh Giai có cái gọi là lòng tốt giúp người, trực tiếp nêu ra – anh muốn gì ở tôi thì nói thẳng đi.
- Tôi vốn là tốt bụng định giúp đỡ cậu, nhưng nếu cậu nhất định như vậy, thì tôi có một điều kiện, đó là mỗi ngày đều phải để tôi giúp cậu chải tóc. – Trịnh Giai vừa nói vừa chồm người về phía trước, áp gương mặt đến gần Cố Tử Kỳ, bàn tay vòng ra sau lưng y vuốt ve mái tóc dài mượt đen bóng đang tùy ý buông xõa.
- Anh... có lầm hay không? – Cố Tử Kỳ ngây ngốc hỏi, y không hiểu trong đầu Trịnh Giai có gì.
- Mỗi ngày cậu còn ở đây đều phải để tôi giúp cậu chải tóc, đó là điều kiện để tôi cho cậu tạm trú, Cố Tử Kỳ, cậu đồng ý hay không? – Một bàn tay còn rãnh của Trịnh Giai chuyển sang nâng nhẹ cằm Cố Tử Kỳ lên, để đối phương nhìn thẳng vào mắt hắn mà trả lời.
- Đồng ý. – Cố Tử Kỳ không biết nói gì hơn.
Y mơ hồ cảm thấy kỳ hoặc, nhưng không đoán ra được Trịnh Giai đang âm mưu cái gì, chỉ là hiện tại y đang phải lẩn trốn không ít thế lực, ra ngoài không phải dễ dàng , đành cắn răng chấp nhận, tới đâu tính tới đó. Ít ra, ở lại nhà này, y chỉ cần đối phó một mình Trịnh Giai, nhưng rời khỏi đây, thì không thể tính bằng người, mà phải tính bằng các thế lực.
Nhận được câu trả lời, Trịnh Giai hài lòng nâng khóe miệng, đứng thẳng người dậy, che dấu tâm tình tốt của mình, hướng Cố Tử Kỳ nói:
- Thành giao, không được nuốt lời đó. Mau chuẩn bị xuống ăn sáng đi.
Hắn nói rồi hối thúc Cố Tử Kỳ vào phòng tắm.
Khi y từ phòng tắm bước ra, Trịnh Giai đứng bên ngoài, trên tay cầm cây lược nhỏ.
Tóc Cố Tử Kỳ mềm mượt và suông dài, không cần chải chuốt nhiều, chỉ vài nhát lược đã xong. Nhưng Trịnh Giai rất yêu thích cảm giác vuốt ve suối tóc đó, khiến cho hắn cứ chải tới chải lui không buông. Đến lúc Cố Tử Kỳ không chịu được nữa, hất tay hắn khỏi tóc mình, gắt lên:
- Đủ rồi, anh còn chảy nữa tóc tôi sẽ rụng hết.
Bỏ qua cái nhíu mày khó chịu của y, Trịnh Giai nhếch khóe miệng, hai tay đặt lên vai Cố Tử Kỳ, từ phía sau chồm người tới, kề bên tai y, thì thầm:
- Yên nào. – giọng nói trầm ấm, đặt biệt uy lực.
Bản năng tinh tế khiến Cố Tử Kỳ vô thức ngồi thẳng sóng lưng, lông tóc cả người đều dựng lên cảnh giác. Người đứng phía sau đột ngột thay đổi thái độ và khí khái, giống như lột xuống nét ôn hòa từ lúc gặp mình. Trịnh Giai áp bách sau lưng khiến y thấy như mình là con mồi đang nằm dưới vuốt kẻ đi săn, mà kẻ kia, đang thật hứng thú với trò vờn mồi.
Trịnh Giai sớm đã nhận ra cơ thể Cố Tử Kỳ trở nên căng cứng, nhưng hắn cũng không định thu lại khí áp chính mình vì quá thích thú mà vô ý để lộ, chỉ thản nhiên cọ cọ mũi vào sau vành tai y, thõa mãn hít hà.
Giọng nói trầm ấm, nam tính một lần nữa vang lên bên tai kèm với hơi thở nóng hổi phả vào:
- Hương thơm thật dễ chịu, Tử Kỳ, tôi rất thích tóc cậu.
Cố nén nhịp tim gia tốc bất thường, tự trấn an mình, Cố Tử Kỳ mạnh miệng hừ lạnh:
- Hừ, thích thì anh có thể tự để. – Cố Tử Kỳ vừa nói vừa cố ra vẻ tự nhiên đứng lên, kéo ra khoảng cách giữa cả hai.
- Phì, ... ha... - Trịnh Giai có vẻ tâm trạng rất tốt, hắn phì cười.
- Cười cái gì ? – Cố Tử Kỳ lạnh mặt hỏi.
- À, chỉ nghĩ đến dáng vẻ của vài người nếu tôi nói với họ tôi muốn dưỡng tóc dài, ha... hẳn là mái tóc thế này hợp với tôi hơn đi.
Cố Tử Kỳ nhìn dáng vẻ ôn hòa, tươi cười nhàn nhạt của Trịnh Giai. Lúc nãy, khi người này nhìn y từ phía sau, nếu không phải trên gương phản chiếu hình dáng một con người, y thậm chí còn nghĩ mình như miếng mồi bị ánh mắt dã thú chiếu lấy. Đáng tiếc, khi đó Trịnh Giai dụi mũi vào tóc y, khiến y không thể thông qua gương nhìn rõ ánh mắt của hắn, không biết cảm giác nguy hiểm trong phút chốc kia là thật hay giả.
"Bỏ đi. Sợ gì chứ, chính mình cũng là kẻ đi săn." – Cố Tử Kỳ tự nhủ thầm trong lòng, xoay lưng ra khỏi phòng.
0-uf