Xà Lang Trúc Mã Trúc Mã

Chương 19




Cố Tử Kỳ chợt nhớ ra, chính là như vậy. Thời điểm còn nhỏ, y vẫn luôn cùng Trịnh Giai ngủ chung một cái giường, phòng của hắn, cũng là phòng của y. Cho dù Trịnh lão gia nói thế nào, hắn vẫn luôn nhất mực muốn chung phòng với y. Nhưng khi Trịnh Giai tròn mười bốn tuổi, hắn cùng y không còn cùng nhau đi học, đến trường, tham dự tập huấn, rèn luyện, đấu súng, đấu võ,... nữa. Thời gian cả hai gặp nhau càng lúc càng ít, bởi vì Trịnh Giai bắt đầu đến công ty để học tập trở thành người thừa kế, Cố Tử Kỳ thì tham gia các khóa huấn luyện khắc nghiệt và chuyên sâu mọi lĩnh vực cần thiết để trở thành phụ tá đắc lực tương lai cho hắn. Bắt đầu từ lúc đó, mặc kệ Cố Tử Kỳ cố gắng bao nhiêu để giữ cho cả hai vẫn gần gũi, dù cho y nổ lực vui vẻ hay đùa nghịch hay quan tâm Trịnh Giai, tất cả đều vô ích.

Cách mà Trịnh Giai đối với y, không còn là trúc mã thân thiết, không còn là anh em thân tín, mà hắn đã đặt cho y một vị trí, một khoảng cách, chính là quan hệ cậu chủ - thuộc hạ.

Trong lồng giam, Cố Tử Kỳ nằm trong lòng Trịnh Giai bất an nhíu mày, cơ thể y khẽ cử động như gặp phải chuyện gì khó chịu, khiến hắn – vốn luôn cảnh giác mọi lúc - đang dần chìm vào giấc ngủ thì bị đánh thức. Trịnh Giai không rõ y mơ thấy cái gì, chỉ thấy mài Cố Tử Kỳ gắt gao nhăn lại. Hắn đem y ôm chặt hơn, dùng hơi ấm của mình và động tác vuốt lưng nhè nhẹ trấn an y. Cố Tử Kỳ dần yên tĩnh, từ từ thơm ngọt ngủ say.

Thời điểm cả hai cùng ngủ đã là hừng sáng, nên mãi đến xế chiều Cố Tử Kỳ mới thức dậy. Y còn chưa tỉnh ngủ, theo bản năng cọ cọ vào người Trịnh Giai, cọ mấy cái mới thấy không đúng, dụi mắt ngẩng đầu, hắn đang mỉm cười nhìn y.

Trịnh Giai vuốt mái tóc dài đen mượt của y, giọng nói mang theo âm khàn mới thức dậy:

- Ngủ có ngon không?

Cố Tử Kỳ đáp nhỏ một tiếng:

- Đói.

Trịnh Giai ôm lấy hông Cố Tử Kỳ, lật người y để y nằm sấp lên người mình, liếm liếm môi nói:

- Ăn anh đi.

Cố Tử Kỳ nhăn nhăn mũi, đáp:

- Không ngon.

Trịnh Giai yêu chết được cái bộ dáng này ngây ngô này của y, chỉ có lúc Cố Tử Kỳ còn chưa tỉnh táo hoàn toàn mới đáng yêu thế này.

Cố Tử Kỳ uể oải cúi đầu cọ cọ vào lồng ngực Trịnh Giai, giọng điệu như con mèo nhỏ đòi ăn:

- Đói.

Trịnh Giai lật người lại để y nằm xuống giường, hôn hôn khóe môi của y, điểm điểm cái mũi của y, nói:

- Đợi một chút, thức ăn có ngay.

Nói xong hắn ngồi dậy, bấm điện thoại gọi quản gia đem thức ăn vào.

Chỉ khoảng năm phút sau, mùi thức ăn đã tràn ngập trong tầng hầm, lão quản gia thông qua khe hở giữa cắc song sắt đưa thức ăn vào bên trong cho hai người, rồi lui xuống.

Cố Tử Kỳ chớp chớp mắt nghiên đầu nhìn mấy hộp thức ăn nhỏ nhỏ trên bàn đá, cảm giác như mình là con nít đang chơi nhà chòi, bày bán hàng.

Trịnh Giai xoa đầu y, bảo:

- Không dùng hộp nhỏ thì làm sao đưa lọt qua khe sắt, đừng nhìn nữa, mau ăn đi.

Cố Tử Kỳ gật gật đầu, cả hai cùng ngồi bên nhau ăn.

Nhưng không ăn được mấy miếng, điện thoạt reo.

Trịnh Giai buông đũa, lại không cầm máy lên.

Cố Tử Kỳ nghi hoặc nhìn hắn.

Trịnh Giai thở dài, cấm lấy điện thoại nhấn nút nghe.

Cố Tử Kỳ ngừng ăn, quan sát vẻ mặt hắn, nhìn thấy Trịnh Giai càng nghe mày càng nhíu lại, giống như thật miễn cưỡng đáp lời mấy tiếng.

Trịnh Giai cúp máy, thấy y đã ngừng ăn, vì vậy cầm đũa gắp vài miếng thức ăn cho y, ôn nhu nói:

- Mau ăn đi.

Cố Tử Kỳ từ trên gương mặt hắn đọc được người kia không muốn nói với y về cuộc điện thoại, lựa chọn im lặng cúi đầu ăn.

Trịnh Giai chống tay ngồi nhìn y.

Cố Tử Kỳ ngẩng đầu hỏi hắn:

- Chỉ là ăn một chén cơm, có cần phải vậy không?

Trịnh Giai lắc đầu đáp:

- Lát nữa anh ăn, em mau ăn đi.

Cố Tử Kỳ dọng mạnh bát cơm lên bàn đá, đứng dậy, căm căm trừng mắt nhìn hắn.

Trịnh Giai nắm lấy tay y kéo y ngồi vào lòng mình, xoa nắn bàn tay xinh đẹp, trắng xanh, khớp ngón tay thon dài, chi chít các vết sẹo nhỏ.

Hắn đáp:

- Tụi nó đã theo em từ năm anh được mười bốn tuổi nhỉ? Em khi đó vẫn còn nhỏ xíu, mới là một nhóc hài đã xinh đẹp vô cùng. Anh vẫn luôn lo lắng em bị biến thái bắt cóc.

Cố Tử Kỳ hừ một tiếng, muốn rút tay mình khỏi tay hắn lại rút mãi không ra, đành buông tha.

Trịnh Giai nâng tay y đặt bên môi mình, hôn, mút nhẹ, sau đó buông ra, đem hai tay vòng qua người y, một tay cầm chén, một tay cầm đũa, gắp thức ăn đút Cố Tử Kỳ.

Y nhíu mày nói:

- Tôi tự ăn được.

Cố Tử Kỳ gạt tay cầm đũa của Trịnh Giai ra, đứng dậy, trở lại chỗ ngồi trước đó của mình.

Trịnh Giai gấp thêm thịt vào chén y, rồi tự gặp cho mình một miếng, cúi đầu ăn.

Cố Tử Kỳ nhìn hắn, muốn nói gì đó lại thôi, tiếp tục ăn cơm.

Trong lòng Trịnh Giai cười khổ, thật không ngờ một bữa cơm cũng bị phá hỏng, tâm hắn thật buồn bực.

No bụng rồi, vệ sinh cá nhân xong rồi, Cố Tử Kỳ đứng trước giường vươn vai vặn mình mấy cái, sau đó bò lên giường, ngã người lên nệm nằm.

Trịnh Giai tiến đến nằm cạnh y, hà hơi bên tai y, thì thầm:

- Nạp năng lượng rồi, giờ chúng ta làm chút chuyện thú vị đi.

Cố Tử Kỳ vươn tay đẩy Trịnh Giai nằm ngửa ra, chống người dậy. Y trèo lên quỳ trên người hắn, dùng hai bắp đùi kẹp chặt hông Trịnh Giai, tay chống hai bên đầu hắn, cúi người nói:

- Chúng ta làm đi.

Y nói xong thì nhích người ở trên hạ thân của Trịnh Giai cọ nhẹ.

Trịnh Giai vỗ mông y, thấp giọng nói:

- Đừng đùa với lửa.

Cố Tử Kỳ cắn lên môi hắn, sau đó nhìn thẳng vào mắt Trịnh Giai đáp:

- Tôi không đùa.

Trịnh Giai hai tay ôm hông Cố Tử Kỳ, lật người đè y bên dưới, cúi đầu trừng phạt cắn một ngụm lên làn da non mịn trắng ngần ở cổ y.

- A...

Cố Tử Kỳ khẽ kêu một tiếng, nhưng không đẩy người kia ra.

Trịnh Giai hài lòng ngắm ngía vết răng đỏ ửng nổi bậc trên cổ y, lại cúi đầu ngậm một ngụm vào miệng.

Cố Tử Kỳ nhịn không được phải thốt lên:

- Anh là chó sao?

Trịnh Giai ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi ướt át liếm lộng vành tai y, giọng nói khàn khàn mang theo cảnh cáo:

- Đừng tưởng tôi không biết em nghĩ gì.

Cố Tử Kỳ không cho là đúng, hừ lạnh, hỏi lại:

- Tôi nghĩ gì?

Trịnh Giai ngừng động tác liếm cắn, nâng mặt đối mắt cùng y đáp:

- Cuộc điện thoại lúc nãy, em nghe được.

Tuy tiếng điện thoạt không lớn, nhưng đã nhiều năm luyện tập để nâng cao các giác quan, loại âm thanh lộ liễu này, Cố Tử Kỳ thân là một sát thủ chuyên nghiệp dĩ nhiên nghe được.

Cố Tử Kỳ nhàn nhạt hỏi lại:

- Không phải anh cố ý cho tôi nghe sao.

Trịnh Giai chắc nịch đáp:

- Không.

Câu trả lời thật sự nằm ngoài dự đoán, Cố Tử Kỳ nhịn không được mở to mắt nhìn hắn xem hắn có nói thật không.

Trịnh Giai không muốn y để tâm chuyện này, vì vậy nhấn mạnh một câu:

- Ông ta phá đám, em đừng để tâm.

Cố Tử Kỳ chớp chớp mắt nhìn hắn:

- Kia chẳng phải là lão gia sao?

Trịnh Giai khí phách hừ một tiếng đáp:

- Lão già đó chỉ là ăn no rãnh quá đi làm mấy chuyện dư thừa, em đừng để ý – sau đó hắn bày ra vẻ mặt trịnh trọng nói một câu nói vô cùng kinh điển – em chỉ cần yêu anh thôi, chuyện còn lại cứ để anh lo!

Cố Tử Kỳ bị Trịnh Giai chọc cười, biết rõ hắn cố ý tỏ vẻ trẻ con trước mặt mình, vẫn không nhịn được cảm thấy Trịnh Giai những lúc này thật ấm áp gần gũi.

Trịnh Giai ngồi dậy, đồng thời kéo y ngồi lên, tựa vào ngực mình, ôm chặt lấy y, yêu thích vuốt ve mái tóc dài xõa tung.

Cố Tử Kỳ cầm lấy tay hắn, rõ ràng đã đưa ra quyết định, nhưng hiện tại lại quyến luyến, không nỡ phá hỏng giây phút này.

Y đã nghĩ, sở dĩ Trịnh Giai không buông được y, cũng chỉ vì hắn là loại người đã muốn thì phải có cho bằng được, trước giờ chưa bao giờ chịu thua. Y cũng chỉ là một món đồ chơi mới lạ, khiến hắn dậy lên cảm giác săn đuổi vốn là bản tính của dã thú. Y càng từ chối càng khiến mọi chuyện không thể dứt, dù sao cũng là nam nhân, không phải xử nữ mà giữ khư khư trinh tiết, chi bằng dứt khoát để Trịnh Giai đạt được ý muốn, sau đó hảo tụ hảo tán, buông tay nhau rời đi. Trịnh Giai có được thứ hắn muốn, còn y có được tự do, cả hai không cần giằng xé giữa hiện tại và quá khứ, mà y cũng sẽ không đem đến phiền phức cho Trịnh Giai nữa. Lần trở về này, y vốn nghĩ chính mình đủ trưởng thành để đứng bên cạnh hắn, nhưng cuộc điện thoại kia nhắc y tỉnh, thật không ngờ bản thân lại một lần nữa đem hắn vây vào chuyện rắc rối.

Y liếm môi, khô khốc thốt ra:

- Trịnh Giai, thả tôi đi.

Trịnh Giai nhíu mày, đem ngón tay đan xen vào kẽ hở giữa năm ngón tay của y, siết chặt.

Cố Tử Kỳ hít sâu, nhấn giọng lặp lại:

- Thả tôi rời đi, đây là điều tốt nhất cho hai ta.

Trịnh Giai trầm giọng mở miệng:

- Không tốt cho tôi.

Cố Tử Kỳ nhắm chặt mắt, cố gắng giữ cho mình vẻ ngoài không cảm xúc, giọng điệu không cảm xúc nói:

- Vậy thì là điều tốt nhất anh có thể làm cho tôi.

Trịnh Giai xoay người y lại đối diện với mình, hôn lên đôi môi Cố Tử Kỳ, một tay ôm eo, một tay đặt sau gáy y làm sâu hơn nụ hôn triền miên.

Cố Tử Kỳ bị hôn đến đầu óc choáng váng, mềm nhũn ngã vào lồng ngực Trịnh Giai, sau đó cố mở mắt nhưng hai mắt cứ dần díp lại. Y trong lúc nửa tỉnh nửa mê rút ra kết luận Trịnh Giai chắc chắn đã giở trò, không phải thức ăn vì cả hai cùng ăn chung, vậy là ở trong chén hoặc đũa của y sao. Cố chống lại cơn buồn ngủ nặng nề đang xâm chiếm thần trí, Cố Tử Kỳ thều thào hỏi:

- Tại sao?

Trịnh Giai vuốt ve gương mặt y, ôn nhu đặt y nằm xuống giường, đợi Cố Tử Kỳ thật sự thiếp đi rồi mới đứng dậy, từ trong cái hộp hôm qua cầm xuống, lấy ra chìa khóa và một bộ còng tay khác.

Ngày hôm sau, Cố Tử Kỳ vì đói mà tỉnh.

Y bị huyết áp thấp, thời điểm mới tỉnh dậy còn ngơ ngẩn nhìn trần nhà đầy các hoa văn phức tạp và vách đá lạnh lẽo, khó khăn động đậy cơ thể, dây xích theo chuyển động của y mà kêu lên mấy tiếng leng keng đặc biệt chói tai. Cố Tử Kỳ lúc này mới nhớ ra hoàn cảnh chính mình.

Ngày hôm qua y không rõ Trịnh Giai rời đi lúc nào, thật không tưởng được bản thân ở trong hoàn cảnh đó lại để hắn đánh thuốc ngủ rồi ngủ mất. Y oán trách chính mình quá sơ suất, luôn nghĩ bản thân đã trải qua huấn luyện chống thuốc ngủ, nên mới dễ dàng bị Trịnh Giai hạ thuốc.

Cố Tử Kỳ nhỏm người dậy, nhìn xuống tay chân mình, phát hiện xích sắc và bộ còng được thay mới, bộ này nhỏ hơn cái cũ, nhẹ hơn nhưng nhìn qua có vẻ phức tạp hơn. Mặt trong của còng tay và chân còn lót một lớp vải nhung ôm lấy cổ tay và cổ chân y, thật rõ ràng biểu thị ý muốn không tổn thương y.

Nhớ lại chuyện tối qua, trong lòng Cố Tử Kỳ dâng lên một trận khó chịu sinh ra từ sự mâu thuẩn giữa cảm giác giận dữ và ấm áp do Trịnh Giai mang đến.

Cố Tử Kỳ cười cười, cúi đầu hạ mi mắt che đi cảm giác thất vọng đối với chính mình.

Rốt cuộc cú điện thoại đó, y có nên tin rằng Trịnh Giai không phải là cố ý hay không?

Người kia, kể từ thời điểm y vừa tập tành bước đi từng bước một, Cố Tử Kỳ đã cùng hắn so hơn thua. Lớn lên một chút, thiếu niên ngây ngô hiếu thắng bắt đầu đấu súng, đấu võ, ngay cả cua bạn gái cũng đấu. Dần dần, y nhận thức được vị trí của bản thân chính là được huấn luyện để phục vụ hắn, từ anh em tốt trở thành cậu chủ, không còn những trò khôi hài ngây thơ, không còn kề vai huynh đệ vô tư, Cố Tử Kỳ ngược lại có chút không cam nguyện. Trịnh lão gia tử dạy cho y cùng Trịnh Giai bản lĩnh hơn người, cũng dạy cho cả hai lòng kiêu ngạo không khuất phục.

Y không cam nguyện. Vì cái gì y lại nảy sinh tư tưởng không cam nguyện. Chẳng phải ngay từ đầu, lý do sống duy nhất của y chính là làm người đầy tớ thân cận trung thành nhất của Trịnh Giai sao?

Khóe mắt Cố Tử Kỳ cay cay, y siết chặt tay cố gắng kiềm chế xúc động. Những giờ thân cận bên cạnh Trịnh Giai khiến Cố Tử Kỳ nhớ lại hồi ức lúc nhỏ. Quá khứ tưởng chừng đã quên nay lại sống động cùng cảm xúc như mới ngày hôm qua, giống như từng giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, cứ thế tạo ra từng gợn sóng lăn tăn, đầu tiên là nhẹ nhàng, sau đó càng lúc càng nhiều, cứ thế không ngừng lan dần, lan dần ra.

Từ sâu thẳm trong tâm trí Cố Tử Kỳ, một giọng nói không ngừng khuyếch đại, khiến cho cõi lòng y run rẩy từng cơn cố dằn xuống.

" Mình không cam lòng. Mình không cam lòng cái gì? Mình vì sao không cam lòng?"

Cố Tử Kỳ ôm chặt ngực mình, cố gắng ngăn lấy loại cảm giác cả tâm đều run rẩy và rối loạn.

�Ԁb5�