Mộ Dung Ưng thấy hắn hỏi gì nàng cũng không biết. Thật đáng giận nha. “Nữ nhân này là ngu ngốc sao? Cái gì cũng không biết, còn dám cùng
người khác trốn đi. Bổn vương nên để ngươi nhớ lâu một chút.”
“Hắn không phải người xấu, nói không chừng có việc gì nên chậm trễ.”
Mạn Tâm vẫn không muốn nghĩ Phó Vân thành người xấu. Nàng thà nghĩ rằng
hắn bởi vì có việc mới không tới.
“Bây giờ mà ngươi còn nói giúp hắn. Vậy ngươi hãy quay lại đó mà chờ
hắn tới cứu ngươi.” Mộ Dung Ưng thật sự không biết đầu óc nữ nhân này
chứa thứ gì.
“Chàng hung dữ cái gì, quay lại thì quay lại.” Mạn Tâm giận dỗi quay người đi trở lại.
Nàng thật sự quay trở lại. Mộ Dung Ưng liền giữ chặt lấy nàng.”Ngươi tính làm cái gì? Còn sợ chưa đủ xấu mặt sao?”
“Cái gì mà xấu mặt, mọi người lại không biết ta là ai?” Mạn Tâm líu nhíu nói. Mặc dù nàng biết rằng mình đã làm sai.
“Không biết nàng là ai? Nàng cho là mọi người đều là kẻ ngốc sao? Tự
cho mình là người thông minh.” Mộ Dung Ưng thật sự không biết trong đầu
nàng nghĩ cái gì? Lại có thể chạy đến nơi này. Cái nơi mà nữ nhân bình
thường nên đến sao?
“Được rồi, được rồi, chàng đừng nói nữa, xem như là ta đã sai. Nhưng
chúng ta dù sao cũng là người một nhà, bây giờ ta bị người khác ức hiếp
chàng cũng mặc kệ sao?” Mạn Tâm vẫn không muốn bỏ qua cho nam nhân kia
như vậy.
“Cái gì mà xem như ngươi làm sai. Ngươi thực sự đã làm sai… “Mộ Dung
Ưng còn chưa dứt lời. Đột nhiên nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi vừa nói cái
gì? Bị ức hiếp, bị ức hiếp ra sao?” Chẳng lẽ nàng bị…
‘”Không…” Mạn Tâm nhìn thấy dáng vẻ có chút khẩn trương của hắn,
chẳng lẽ hắn là đang nghĩ… Chớp chớp mắt muốn trêu chọc hắn, cũng thuận
tiện xem hắn có phải thật lòng quan tâm mình hay không, liền giả vờ khóc nói: “Mặc dù không bị hắn làm nhục, nhưng mà vẫn bị hắn ôm ta, hôn ta,
sờ ta… ” Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn trộm vẻ mặt hắn.
“Đáng chết,..” Mộ Dung Ưng sắc mặt xanh mét. “Ngươi không biết phản kháng sao?”
“Ta đã chống cự nhưng mà chẳng thấm vào đâu. Nhưng mà dù sao chàng
cũng không cần ta, sao lại để ý người khác đối với ta ra sao?” Mạn Tâm
cố tình nói.
“Ngươi nói rất đúng. Bổn vương không quan tâm. Về vương phủ trước!”
Mộ Dung Ưng giữ chặt cánh tay nàng. Bản thân không quan tâm nàng, vì lẽ
gì lại tức giận như vậy?
Mạn Tâm thấy sắc mặt hắn xanh mét. Thì ra nam nhân cũng khẩu thị tâm
phi (nói một đường nghĩ một nẻo), giãy tay khỏi hắn nói: “Quên đi. Ta đã ra nông nổi này cũng không còn mặt mũi trở về. Hãy viết hưu thư cho ta
đi.”
“Ngươi đừng làm loạn nữa được không?” Mộ Dung Ưng giận dữ hét. Tại sao nàng lại không biết tốt xấu như vậy.
“Ta không có làm loạn.” Mạn Tâm lập tức hất tay ra khỏi tay
hắn.”Chàng không thích ta. Chàng luôn luôn nhẫn nhịn ta chỉ bởi vì thân
phận công chúa của ta, không phải sao? Bây giờ chàng không cần băn khoăn nữa, không phải thật tốt sao?”
“Mọi chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ. Ngươi cho là một bức hưu
thư là mọi chuyện đều tốt đẹp sao?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng. Vì
sao nàng nhất định phải buộc hắn như vậy.
“Ta mặc kệ. Ta nói rồi, đã suy nghĩ ba ngày. Bây giờ ta đã có kết quả. Ta muốn đi, trừ phi…” Mạn Tâm dừng lại một chút.
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi chàng yêu ta. Chỉ có duy nhất lý do này mới có thể giữ ta
lưu lại. Nếu không phải như vậy ta phải đi.” Mạn Tâm chân thành nói.
Nàng muốn buộc hắn phải thừa nhận yêu mình.
Mộ Dung Ưng hiểu được tâm tư của nàng. Có lẽ hắn yêu nàng nhưng không thể nói ra khỏi miệng. Mà bây giờ giữa hai người còn có quá nhiều vấn
đề không thể vượt qua.