Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

Chương 83: Lập kế hoạch hại Tiêu Lăng




Dường như biết được nghi vấn trong lòng nàng, Mộ Dung Ưng lạnh lùng nhìn nàng mới nói thêm: “Tiêu Lăng đi rồi, ba ngày sau tam đệ trở lại mới biết tất cả chuyện này, hùng hổ tìm đến bổn vương……”

‘Rầm’ Dương Tử Vân dùng sức đá tung cửa ra, lập tức tiến vào.

“Tử Vân, đệ đã về.” Mộ Dung Ưng buông tấu chương trong tay ra.

“Đại ca, nhị ca đi rồi, có phải là huynh đuổi huynh ấy đi không? Có phải không?” Dương Tử Vân không tin nhìn hắn, bọn họ kết bái thiên địa, có nói qua không rời không bỏ, vĩnh viễn trợ giúp đại ca, vả lại tình cảm của họ tốt lắm, sao đại ca lại đột nhiên đuổi nhị ca đi.

“Ừ.” Sắc mặt của Mộ Dung Ưng nghiêm trọng, gật đầu.

“Vì sao, vì sao phải đuổi nhị ca đi?” Dương Tử Vân cảm thấy hết sức tồi tệ, “Rốt cuộc bởi vì sao? Có phải huynh có nỗi khổ tâm?” Hắn biết trong chuyện này nhất định có nguyên nhân.

“Không phải ta đuổi đệ ấy đi, là đệ ấy say rượu loạn tính, có ý đồ làm nhục…công chúa.” Mộ Dung Ưng thật sự không muốn nói ra miệng, hắn cũng không tin người huynh đệ mà mình kết bái lại làm ra chuyện như vậy.

“Nhị ca say rượu loạn tính?” Dương Tử Vân kinh ngạc nhìn hắn, trở nên kích động phủ nhận: “Không, không thể nào, nhị ca là ngàn chén không say, làm sao có thể say rượu loạn tính được, huống chi công chúa có thể nói là đại tẩu của bọn đệ, chuyện bất trung bất nghĩa như vậy nhị ca tuyệt đối sẽ không làm, chắc chắn là có hiểu lầm.”

“Ta tận mắt nhìn thấy!” Mộ Dung Ưng cũng không thể tin được, nhưng cảnh tượng kia đúng là chính mình tận mắt chứng kiến.

“Đại ca, tận mắt nhìn thấy gì đó chưa chắc là sự thật! Chẳng lẽ nhị ca không giải thích sao, liền trực tiếp thừa nhận sao? Chúng ta biết nhau lâu như vậy, huynh có gặp qua nhị ca uống rượu sao, huynh có gặp qua huynh ấy háo sắc sao, chứ đừng nói say rượu loạn tính.” Dương Tử Vân tuyệt đối không tin.

“Đệ ấy bảo Trữ An âm mưu hãm hại đệ ấy.” Mộ Dung Ưng bỗng nói, nguyên nhân này chính mình từ đầu đến cuối không thể tìm được lý do thuyết phục.

“Đệ chỉ biết là có nguyên nhân thôi, vậy sao huynh còn muốn đuổi nhị ca đi?” Dương Tử Vân nhìn hắn, “Chẳng lẽ huynh không tin lời của nhị ca sao?”

“Không phải ta không tin, mà đệ ấy không có cách nào làm ta tin được, toàn thân đệ ấy nồng nặc mùi rượu, công chúa dùng cái chết để đe dọa, ta vốn dĩ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng nhị ca của đệ lại rõ ràng bức ta, nếu không thể giết Trữ An, đệ ấy đoạn tuyệt tình nghĩa huynh đệ với ta, đệ cũng biết rồi đó, có thể giết Trữ An được sao?” Mộ Dung Ưng hỏi lại hắn ta.

“Không không thể nào, nhị ca tuyệt đối sẽ không làm như vậy, huynh ấy bình thường đa mưu túc trí, sao lại bức huynh được? Nhất định là có nỗi khổ tâm gì đó hay đây là âm mưu của Trữ An?” Dương Tử Vân vẫn tin tưởng nhị ca vô điều kiện.

“Ta cũng từng hoài nghi qua, nhưng vì sao Trữ An phải hãm hại đệ ấy, cô ấy chỉ mới vừa gả vào đây, ngay cả Vương phủ còn chưa quen thuộc.” Ba ngày này, Mộ Dung Ưng không phải không nghĩ tới, hắn không tin nhị đệ là người như vậy, nhưng cũng nghĩ không ra vì lý do gì mà mà Trữ An muốn hãm hại đệ ấy.

Dương Tử Vân suy nghĩ một chốc, tuy rằng hắn cũng không đủ lý do để phản bác đại ca, nhưng vẫn kiên trì nói như trước: “Nhưng đệ vẫn không tin nhị ca là người như vậy.”

“Ta cũng không tin, nhưng lúc đó đệ ấy bức ta, ta không thể để đệ ấy giết Trữ An, chỉ có thể để đệ ấy đi, cũng coi như cho Trữ An một công đạo, nếu không thì chỉ cần Trữ An truy cứu, nhị ca của đệ sẽ gặp tại họa vì tội này, ta làm vậy cũng vì cứu đệ ấy thôi.” Mộ Dung Ưng nói.

“Nhưng tại sao nhị ca phải làm vậy?” Dương Tử Vân không sao hiểu được.

Ngay lúc đó từ cửa truyền đến tiếng nói của quản gia, “Dương công tử, ở bên ngoài gởi đến một phong thư cho người.”

Thư của hắn, Dương Tử Vân ngây ra một lúc, hô: “Mang vào đây.”

“Dạ.” Quản gia mang thư vào, rồi lập tức lui ra ngoài.

Dương Tử Vân mở thư ra, nhìn thấy bút tích quen thuộc, kích động hô: “Là thư của nhị ca.”

“Nhị đệ!” Mộ Dung Ưng đi tới xem thư cùng hắn.

“Tam đệ, nhị ca đi rồi, đừng lo lắng cho huynh, cũng đừng trách đại ca. Là do huynh muốn đi, đêm hôm đó Trữ An công chúa nói muốn gặp ta, ta rót một chén trà đáp lễ, vốn thể hiện sự tôn kính với cô ta, ta uống hết trà, nhưng chuyện sau đó ta lại không nhớ rõ, ta chỉ biết chờ tới khi ta tỉnh lại, đại ca nói ta biết ta đang cố làm nhục Trữ An công chúa, ta mặc kệ nguyên nhân trong chuyện này là gì, nhưng vì sự yên bình của Thiên triều quốc, nhất định phải cho công chúa một công đạo, nếu như là âm mưu của cô ta, ta nghĩ sẽ cho cô ta toại nguyện, nếu đại ca không đuổi ta đi, cô ta sẽ không lấy lại cân bằng trong lòng, cho nên ta cố ý chọc giận đại ca để huynh ấy đuổi ta đi, ta quay về vùng biên giới thăm dò quân tình, đệ hãy bảo trọng, hãy trợ giúp đại ca thật tốt, Nhị ca Tiêu Lăng.”

“Đại ca, huynh thấy chưa, đệ nói chắc chắn là nhị ca có ẩn tình mà, đệ nhất định sẽ tra ra chân tướng, trả lại sự trong sạch cho nhị ca.” Giờ phút này Dương Tử Vân hận Trữ An công chúa thấu xương, mặc dù không phân định rõ ràng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một mình nàng là khả nghi nhất.

“Hóa ra nhị đệ có nỗi khổ tâm này.” Mộ Dung Ưng hơi lộ vẻ xúc động, nhưng lúc ấy nếu là mình, nhất định mình cũng làm như vậy…

Nghe đến đó, Mạn Tâm mới hiểu được chuyện sao lại thế này, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không rõ vì sao Trữ An cần phải làm vậy, sau này tại sao hắn lại khẳng định như thế, song nàng không muốn hỏi, chỉ sợ hỏi sẽ khơi lên càng nhiều hận ý mà hắn có với mình.

Vươn tay ra nắm lấy tay hắn, “Thật xin lỗi, đối với mọi chuyện trước kia, ta cũng không biết hết, nhưng sau này ta sẽ không làm bất cứ chuyện gây tổn thương đến chàng, hãy tin ta.”

“Chuyện sau này thì để sau này hẵng nói, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta cần khởi hành quay về kinh.” Mộ Dung Ưng rút tay, không phải hắn không tin nàng, nhưng nếu để hắn lựa chọn hắn sẽ chọn tình huynh đệ.

Trở lại phòng, Dương Tử Vân tức giận đánh một quyền xuống bàn, chén trà trên mặt bàn đều vỡ nát, hắn không hiểu vì sao biết rõ nàng là hạng người gì rồi mà đại ca còn đối xử với nàng như vậy, chẳng lẽ đại ca thật sự yêu thích một nữ nhân như thế!

Mộ Dung Ưng nhìn đến chén trà vỡ nát trên bàn thì biết hắn thật sự rất tức giận, ngồi vào bên cạnh hắ, lấy tay vỗ vỗ vai hắn, chỉ nói một câu: “Không có thứ gì quan trọng hơn so với tình cảm huynh đệ của chúng ta.”

“Đại ca.” Mặt của Dương Tử Vân lúc này mới biến từ u ám sang sáng sủa, cũng hơi hối hận vì mình vừa rồi xúc động, “Đệ không phải cố ý phát cáu với huynh, đệ chỉ không muốn huynh ở cùng một chỗ với cô ta.”

“Ta hiểu, ta cũng không muốn ở cùng một chỗ với cô ta, ta cũng chưa quên hành động của cô ta.” Mộ Dung Ưng nói, nhưng hắn không thể phủ nhận những hành động sau này của nàng đã làm tim hắn có chút rung động.

“Đại ca, đệ biết lần này cô ta không tiếc tính mạng làm Tuyết Liên thất sắc nở hoa để giải độc cho huynh, cũng thừa nhận cô ấy quả thực đã khác trước kia, nhưng hành động này cũng không nói hết cô ta đã thay đổi được, có lẽ đây là sự che dấu tốt nhất mà cô ta dành cho âm mưu hoàn hảo.” Dương Tử Vân nói, hắn sẽ không tin được một nữ nhân đã từng ác độc, nói tốt lên là sẽ tốt lên được ngay.

“Ta hiểu rồi.” Mộ Dung Ưng gật gật đầu, có lẽ mình thật sự đã bị nàng mê hoặc.

“Đại ca, thật xin lỗi huynh, vừa rồi đệ cư xử thái quá.” Dương Tử Vân thật lòng giải thích.

“Không có gì, sao ta lại trách đệ chứ, nghỉ ngơi đi.” Mộ Dung ưng đứng dậy rời khỏi phòng của hắn.

Nhưng Dương Tử Vân vẫn lo lắng như cũ, đại ca thật sự đã yêu cô ta rồi sao? Nếu như là mình thì có khả năng ấy không?

Trở lại phòng mình, trái tim của hắn thật lâu cũng không thể bình ổn lại, có lẽ không có Tử Vân nhắc nhở thì hắn thật sự đã bị đắm chìm trong nhu tình của nàng.

Mạn Tâm nằm ở trên giường, cũng không chợp mắt được, nàng biết họ hận Trữ An thật sâu đậm, nhất là Dương Tử Vân, hận không thể ăn thịt của nàng, hủy luôn xương cốt của nàng, bây giờ nàng không đơn thuần là cần Mộ Dung Ưng yêu thương chính mình mà còn phải làm cho người bên cạnh hắn chịu tiếp nhận mình.

Nhưng dựa vào cảm giác nhạy bén của nữ nhân, nàng nhận thức được Mộ Dung Ưng đã không lãnh đạm với mình như lúc trước, ít nhất điều này khiến nàng thấy được hy vọng, chỉ cần mình thật sự không có ý gì xấu, một ngày nào đó bọn họ sẽ hiểu thôi.

Nhưng nàng đã vui mừng quá sớm, từ khi nàng lên xe ngựa, hắn liền luôn cố ý duy trì khoảng cách với nàng, cư xử ôn hòa với nàng, Mạn Tâm biết là do lời nói của Dương Tử Vân, nó khiến nàng có chút buồn bực.

Chạy được nữa ngày, lúc đến khách điếm ăn cơm, Mộ Dung Ưng dường như không quan tâm nàng giống như trước, đúc nàng ăn cơm, chỉ đặt chén cơm trước mặt của nàng, lạnh lùng nói một câu: “Ăn cơm.”

Dương Tử Vân vẫn như trước, thẳng thắn phớt lờ nàng, cứ thế ăn cơm, nhưng thật cao hứng trước thái độ đại ca đối xử với nàng.

Mạn Tâm nhìn ngón tay vừa mới kéo da non của mình, còn có vết thương ở cổ tay kia nữa, dùng đũa nhất định sẽ đau, mấy ngày qua được chăm sóc lại đột nhiên chịu sự lạnh nhạt, lòng nàng bỗng cảm thấy tủi thân vô cùng, làm nhiều chuyện đến vậy thiếu chút nữa mất mạng, ngay cả dùng tính mạng cũng không đổi lại được sự quan tâm của họ, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền rơi xuống, đẩy chén cơm ra, “Hai người ăn đi, ta không đói bụng.” Nói xong liền bỏ chạy ra ngoài.

Dương Tử Vân sửng sốt nhưng chỉ khịt mũi ngâm nga một câu, “Thật biết diễn trò.”

“Đệ ăn trước đi, ta đi xem thử.” Mộ Dung Ưng vội buông đũa, định đứng dậy đã bị hắn ngăn cản.

“Đại ca, huynh cứ từ từ ăn, đệ ăn xong rồi, để đệ đi xem cho. Sẽ không để cô ta xảy ra chuyện.” Hắn mới sẽ không cho nàng cơ hội tiếp xúc, hấp dẫn đại ca đâu.

Mạn Tâm khổ sở lao ra khỏi cửa, lại bị một nữ tử xinh đẹp đứng đối diện với vẻ mặt kinh hoảng đụng ngã, hai người đồng thời ngã xuống mặt đất.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hai người cùng nói xin lỗi.

“Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta chạy trốn, mau bắt lấy cô ta.” Đuổi theo phía sau là mấy tên đại hán (đàn ông cao to vạm vỡ), mặt lộ vẻ hung ác.

Nữ tử xinh đẹp liền biến sắc, đứng dậy tiếp tục chạy tới phía trước.

“Không phải chạy trốn từ kỹ viện đấy chứ?” Theo bản năng, Mạn Tâm nghĩ đến đấy, chậm rãi đứng dậy, lúc mấy tên đại hán chạy gần tới nàng, lại bỗng dưng dừng bước quay đầu lại không ngừng đánh giá nàng.

“Nhìn cái gì?” Mạn Tâm trừng mắt nhìn hai người bọn họ, ánh mắt có ý đồ xấu xa này khiến nàng sinh lòng chán ghét.

“Nữ nhân đẹp quá.” Ánh mắt của mấy tên đại hán hung ác phát sáng, lộ ra vẻ ngạc nhiên, tưởng chừng như muốn nhìn mãi.

“Tránh ra.” Mạn Tâm không thèm để ý tới bọn họ, muốn đi qua, tâm tình của nàng vốn dĩ không tốt lắm.

“Không được đi.” Mấy tên đại hán chặn nàng lại, mê đắm nói: “Một người bỏ trốn, thì lại có người đưa tới. Được, lão gia nhất định sẽ rất vui vẻ, chúng ta đi.” Nói xong đã túm lấy cánh tay của nàng.

“Láo xược, còn không buông móng vuốt của các ngươi ra, không biết ta là ai sao?” Chính Mạn Tâm cũng không nghĩ, đến thời điểm nguy nan, uy nghiêm của mình lại không tự chủ trỗi dậy.

“Ha ha, ngươi là ai, không cần biết ngươi là người nào, ở huyện Lật Dương này lão gia của bọn ta chính là hoàng thượng.” Mấy tên đại hán cười lớn, vốn không để uy hiếp của nàng vào mắt.

“Đúng là to gan lớn mật thật.” Cuối cùng Mạn Tâm cũng biết câu cái gì gọi là trời cao, hoàng đế xa, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng rồi.

“Hãy bớt sàm ngôn đi, đi về cùng bọn ta, mang về một mỹ nhân như vậy, lão gia nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho bọn mình.” Mấy tên tiến lên áp tải nàng, đúng là chuyện tốt không tốn công.

Mạn Tâm không hề giãy dụa, nàng không cần giãy dụa bởi vì nàng nhìn thấy Dương Tử Vân luôn đứng ở bên cạnh, cũng không có ý muốn ra tay giúp nàng, nàng cũng không tin họ không cứu mình, nàng cũng muốn xem một chút, Mộ Dung Ưng sẽ trừng trị bọn tham quan như thế nào, dứt khoát đi cùng bọn họ.

Mộ Dung Ưng ăn cơm xong, đi tới nhìn thấy hai tay của hắn ôm kiếm dựa vào xe ngựa, nhảy lên xe ngựa nói: “Đi thôi.”

“Đại ca, đi không được nữa.” Dương Tử Vân cũng không lên xe ngựa.

“Đi không được?” Mộ Dung Ưng nghi hoặc nhìn hắn, bỗng vén rèm xe ở phía sau lên, nàng không có ở bên trong, nàng chạy đi đâu rồi, không thể tin được, nàng biến đi đâu mất mà Tử Vân không nhìn thấy.

“Bị Huyện thái gia ở nơi này mang đi rồi!” Vẻ mặt Dương Tử Vân vẫn bình thường, không lo lắng.

“Huyện thái gia?” Mộ Dung Ưng nghi hoặc một chút, sao quan huyện lại biết nàng?

Biết hắn đang hoài nghi, Dương Tử Vân nói thẳng: “Huyện thái gia ở đây cưỡng bức chiếm đoạt dân nữ, một quan lại như vậy mà không giáo huấn một chút thì coi sao được.”

“Phụ hoàng chăm lo cho dân chúng, thấm thoát đã mười năm không tuyển qua tú nữ, một quan huyện nho nhỏ lại cả gan dám cưỡng ép dân nữ, đúng là to gan lớn mật thật!” Sắc mặt Mộ Dung Ưng lạnh đi, đã hiểu rõ dụng ý của hắn.

“Chờ một chút, đại ca đừng đi trước, đệ thấy cô ta cố ý đi cùng mấy tên đó, có lẽ cô ấy đã có cách đối phó, chúng ta một giờ sau hãy đi.” Dương Tử Vân cốt ý muốn cho nàng chịu đựng đau khổ.

Mộ Dung Ưng trầm tư một chút mới gật đầu nói: “Được.” Bắt cóc Vương phi, tội danh này nhất định làm cho tên cẩu quan kia chết chắc.

Vài tên đại hán túm lấy Mạn Tâm trở lại huyện nha, kỳ quái thật, nàng rõ ràng không khóc không kêu không gây ầm ĩ, thậm chí chẳng hé lộ ra biểu tình sợ hãi, chẳng lẽ nàng cũng biết là tới để hưởng phúc.

“Lão gia, lão gia, người mau đến xem, thuộc hạ mang thứ gì đến cho người này!” Bọn họ đi vào hậu viện, liền vội vã tranh công lĩnh thưởng.

“Ha ha, lão gia, ta ở trong này.”

“Lão gia, người ta ở trong này.”

“Lão gia, ngài lại đây nè.”

Mạn Tâm vừa mới đi vào, chợt nghe một hồi âm thanh tiếng nói ồn ào vọng ra từ bên trong, nhìn thấy hơn chục nữ tử ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang chơi đùa vây quanh một nam nhân bịt mắt.

“Ầm ĩ cái gì, không thấy bổn lão Thái đang..” Đột nhiên bị quấy rầy, Huyện thái gia vô cùng mất hứng, kéo khăn che mặt xuống, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Mạn Tâm đứng ở nơi đó, ánh mắt trợn to, miệng không thốt lên được một câu.

Mạn Tâm bấy giờ cũng mới nhìn rõ, Huyện thái gia này ít nhất đã năm mươi mấy tuổi, vẻ mặt đáng khinh, vừa nhìn đã biết là tham quan.

“Lão gia, ngài xem, đây là mỹ nhân tuyệt sắc mà bọn tôi đã tìm cho ngài, ngài hài lòng không?” Tên đại hán thứ nhất nịnh nọt.

“Vừa lòng, vừa lòng, rất vừa lòng.” Khóe miệng của Huyện thái gia chảy rớt nước miếng, “Đẹp thật, đúng là đẹp như tiên nữ hạ phàm.”

Mạn Tâm thấy dáng vẻ của lão ta, có phải khoa trương quá mức không đấy! Mặc dù mình xinh đẹp thật.

Những nữ tử đang chơi đùa này nhìn thấy dung mạo của nàng, ánh mắt lộ ra tia không cười, vẻ mặt ghen tị, lấy tay đẩy đẩy làm nũng với lão, hô: “Lão gia, bọn thiếp không đẹp sao?”

“Cút qua một bên!” Huyện thái gia không kiên nhẫn đẩy các nàng ra một cái.

Thấy lão giận thực sự, những nữ tử kia không cam lòng, nhưng cũng biết điều đứng ở đấy không dám lắm lời.

“Các ngươi lui xuống hết đi.” Huyện thái gia vung tay lên, phân phó, ánh mắt mê đắm, cũng không thèm nháy mắt một cái, cứ nhìn vào Mạn Tâm đứng đấy, yên tĩnh rồi thì cũng không vội.

“Dạ, lão gia.” Những nữ nhân kia tâm không cam, tình không nguyện, không muốn lui xuống.

“Mỹ nhân!” Huyện thái gia lập tức lộ ra nụ cười đáng khinh, giang rộng hai tay muốn ôm lấy nàng.

Mạn Tâm lách người một cái, trốn qua một bên, hô: “Khoan đã, không hiểu rốt cuộc sao lại bị ngươi bắt tới, hãy cho ta một lý do.”

“Mỹ nhân muốn lý do gì? Đi theo bổn lão gia, được uống rượu thỏa thích, hưởng thụ vinh hoa phú quý thì có tính là lý do không?” Huyện thái gia thấy bộ dạng xinh đẹp của nàng, trong lòng đã muốn kìm nén không nổi, lập tức nhào tới nàng.

“Tính, đương nhiên là tính, ai lại không nghĩ tới cuộc sống vinh hoa phú quý!” Mạn Tâm cười duyên, nhưng bỗng thay đổi, “chỉ là người ta đã có tướng công rồi.”

“Không sao, bổn lão gia muốn người nào, ai dám dị nghị, nhưng lão gia nhìn kỹ nàng hình như cũng không giống người trong bổn huyện.”

“Đúng là không phải, nhưng ngàii làm sao thấy được?” Mạn Tâm chớp mắt hỏi.

“Nữ nhân có dáng vẻ xinh đẹp của bổn huyện đều ở trong nhà này, nếu nàng là người ở đây thì đã sớm vào rồi, còn chờ tới hôm nay sao?” Huyện thái gia có chút đắc ý.

“Tên ác ma mưu hại nữ tử này!” Mạn Tâm mắng thầm, nhất định sẽ không để lão ta sống thoải mái, phải giáo huấn lão một chút mới được, lúc này mới giả bộ suy nghĩ cho lão ta mà nói: “Lão gia, thật ra người ta cũng muốn ở lại chỗ này, chờ đợi hầu hạ lão gia, nhưng ngài cũng biết ta không phải người ở đây, với lại tướng công của ta với tiểu thúc đều ở khách điếm chờ ta trở về, sau này sẽ bị phiền toái, không bằng ngài phái người đi mời họ đến, cho họ một chút bạc, bảo họ đối mặt viết hưu thư, như vậy người ta mới có thể danh chính ngôn thuận đến hầu hạ lão gia, đêm nay lại có thể động phòng hoa chúc!” Nói xong, vứt cho lão ta ánh mắt cũng đầy tình ý, không biết để hắn biết người mà mình bắt là Vương phi, người mời đến là Vương gia thì sẽ có nét mặt ra sao, nàng chờ mong vô cùng.

Xương cốt Huyện thái gia mềm nhũn ra, không ngớt lời nói: “Được, được, bổn lão gia cũng nên phái người đi mời, mỹ nhân hôn một cái trước đi.” Nói xong liền chu miệng lên.

Nhìn thấy trên mặt đầy rẫy nếp nhăn kia, răng lại bị vàng, Mạn Tâm ghê tởm muốn nôn, ngăn lão lại một chút, “Lão gia đừng nóng vội mà, sau này chúng ta có rất nhiều thời gian, trước tiên hãy cầm trong tay hưu thư, để người ta phục hồi lại thân phận tự do đã chứ.”

“Được, được, mọi thứ đều nghe lời mỹ nhân hết.” Huyện thái gia nói xong, liền hô: “Người đâu, tới khách điếm mời người, đúng rồi, hắn tên gọi là gì?”

Mạn Tâm khẽ đảo tròng mắt, cũng không thể gọi là Mộ Dung Ưng được, vừa nghe xong đã hù chết lão rồi, nghĩ một chút nói: “Ngài cứ bảo hỏi ai là tướng công của Hạ cô nương là được.”

“Được, mỹ nhân cho ta sờ một chút trước đi!” Huyện thái gia lập tức phân phó người đi tìm người, chìa móng vuốt muốn sờ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

“Đừng gấp vậy mà, người ta rất nhanh sẽ là người của ngài.” Mạn Tâm nói xong câu đó, thiếu chút nữa muốn ói ra, làm sao cũng không ngờ tới mình sẽ tán tỉnh với một lão già như vậy, đúng là tự oan uổng mình mà.

Trong khách điếm.

Mộ Dung Ưng ngồi ở đó, vẫn hơi lo lắng, nếu lỡ nàng xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ, vừa định đứng dậy nói đi, liền thấy mấy binh lính mặc quan phục từ cửa tiến vào.

“Quan gia, có việc gì không?” Ông chủ vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười đón chào hắn ta, “Có kẻ nào đã đắc tội với quan gia sao?”

“Không có gì, hôm nay chúng tôi tới tìm người.” Tên quan binh cầm đầu nhìn chung quanh một chút, trực tiếp hỏi: “Xin hỏi ai là tướng công của Hạ cô nương, cùng chúng tôi đi một chuyến, Huyện thái gia cho mời.”

Hạ cô nương, Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân liếc nhìn nhau, chẳng lẽ là nàng, lập tức đứng dậy nói: “Là ta.”

“Ngươi đi thôi.” Binh lính đánh giá hắn, quả là một công tử anh tuấn, cả người còn tản ra khí thế uy nghiêm, không khỏi cảm thán cho Hạ cô nương kia, có phải mắt bị mù rồi không? Tướng công tốt như vậy không cần, lại rõ ràng nguyện ý hầu hạ một lão già, xem ra đúng là một nữ nhân ham muốn hư vinh.

Dương Tử Vân vừa đi một bên, nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, huynh nói hắn mời chúng ta đi làm gì, không phải biết thân phận của nàng, để chúng ta mang nàng đi đấy chứ!”

“Nếu hắn biết, chỉ sơ bây giờ đã té xuống quỳ lạy xin được trị tội rồi!” Mộ Dung Ưng tuy đoán không ra nguyên nhân, nhưng khẳng định hắn chưa biết được thân phận của họ, hay là có chuyện xảy ra, hoặc đã có quan hệ với nàng.

“Bản thân đệ cũng muốn xem hắn tìm chúng ta làm gì?” Dương Tử Vân nói.

Người nha môn dẫn bọn họ đến hậu viện của huyện nha, mới lên tiếng: “Xin mời công tử, lão gia của chúng tôi đang chờ.”

Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân vừa đi vào phía sau, liền nhìn thấy Mạn Tâm ngồi nhàn nhã ở chỗ kia uống trà ăn điểm tâm, lão đầu kia nhìn nàng đắm đuối, nước miếng đều chảy xuống hết.

Mạn Tâm thấy họ đến đây, khóe môi nhếch lên, hiện ra một nụ cười tươi, đứng dậy nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Mộ Dung Ưng, “Hắn là tướng công của ta.” Chỉ tay về Dương Tử Vân, “Còn hắn là tiểu thúc của ta.”

Huyện thái gia lúc này mới thu hồi lại tia nhìn từ trên người nàng, nhưng khi nhìn đến bọn họ lại rõ ràng ngay ngẩn cả người, đúng là một công tử anh tuấn còn xinh đẹp hơn nữ nhân, chỉ tiếc là nam nhân, chứ nếu là nữ tử thì hắn cũng muốn.

“Nương tử, ta tìm nàng đã lâu, sao lại ở chỗ này?” Mộ Dung Ưng rất biết phối hợp, hỏi.

“Dạ, Huyện thái gia mời ta đến.” Mạn Tâm cố tình nhấn mạnh từ ‘mời’.

“À! Vậy không biết Huyện thái gia mời chúng tôi đến có chuyện gì?” Mộ Dung Ưng ngẩng đầu, quay sang bên cạnh mình.

“Đương nhiên có chuyện.” Lúc này Huyện thái gia mới lên tiếng, dù sao cũng trong chốn quan trường nhiều năm, chứng kiến bọn họ mặc y phục hoa lệ, trên người tản ra cổ quý khí kia, còn loại ánh mắt lâm nguy vẫn không thay đổi này cũng làm cho lão hoài nghi, nhưng nhìn đến dung mạo tuyệt mỹ kia của Mạn Tâm, đầu óc sớm đã bị sắc đẹp mê hoặc đến mức choáng váng, trực tiếp hỏi: “Ra giá đi!”

“Ra giá? Giá gì?” Dương Tử Vân không hiểu hỏi.

Mộ Dung Ưng cau mày nhìn Mạn Tâm bên cạnh, Mạn Tâm nháy nháy mắt cười với hắn.

“Đương nhiên là nhường mỹ nhân cho ta, viết một hưu thư, bạc thuộc về ngươi, mỹ nhân liền thuộc về ta!” Huyện thái gia nhìn trực diện vào Mạn Tâm, nuốt nước miếng.

Mộ Dung Ưng giờ mới hiểu được, hóa ra là chuyện như vậy, khóe môi nhếch lên trưng ra một nụ cười lạnh, “Vậy xin hỏi Huyện thái gia, ngài cho rằng nàng đáng giá bao nhiêu bạc?”

Huyện thái gia giơ lên một ngón tay, nhìn thấy hắn cũng chưa nháy mắt một cái, lại duỗi ra ngón thứ hai, Dương Tử Vân lắc đầu, lão ta lại giơ thêm ngón thứ ba.

Mộ Dung Ưng chỉ cười cười, “Không biết ba ngón tay của ngài tương ứng với bao nhiêu?”

“Ba nghìn lượng!” Huyện thái gia hung ác nói, ba nghìn lượng đã đủ nhiều rồi, nữ tử bình thường thì hắn chỉ cho ba trăm lượng thôi, bởi vì nàng thực sự quá xinh đẹp.

“Ba nghìn lượng?” Tuy rằng Mạn Tâm không biết ba nghìn lượng rốt cuộc là bao nhiêu tiền, nhưng dù tính thế nào thì hẳn là mình cũng đáng giá ba mươi vạn lượng chứ!

“À! Nhưng lúc đầu tôi cưới nàng về đã bỏ ra mười vạn lượng….” Mộ Dung Ưng cố ý tạm dừng một chút, rồi mới nói tiếp. “Vàng!”

“Cái gì?” Nghe được chữ ‘vàng’, lão ta thiếu chút nữa ngã nhào, cảm xúc hơn nữa ngày mới chịu ổn định lại, sắc mặt trở nên phẫn nộ, bắt đầu uy hiếp: “Muốn lừa bịp tống tiền bổn lão gia sao, ngươi cho ngươi là hoàng thân quốc thích cưới công chúa về làm phi tử chắc! Cho dù là hoàng thượng cũng không bỏ ra tới mười vạn lượng vàng, cấp cho ngươi ba ngàn lượng mau viết hưu thư, nếu không một lượng ta cũng không cho ngươi lấy.”

“Thật không?” Tia nhìn lạnh lùng của Mộ Dung Ưng bắn về phía lão.

“Ngươi như vậy gọi là ép mua ép bán mới phải, đừng quên ngươi là một Huyện thái gia, cho dù là dân buôn thông thưởng thì làm như vậy cũng là phạm pháp, ngươi có biết ngươi phạm vào tội gì không?” Dương Tử Vân thật không ngờ lão ta lại liều lĩnh đến thế.

“Ha ha, đừng lấy việc này ra dọa nạt bổn lão gia, bổn lão gia không phải là người dễ bị dọa, ngươi ký tên lên hưu thư cũng được, không ký tên thì bổn lão gia sẽ gán cho các ngươi tội cấu kết với cường đạo, phán bắt giam ngươi, xử quyết (xử tội chết).” Huyện thái gia cắn răng uy hiếp, người bên cạnh lập tức giả bộ hung ác.

“Vậy là nói ta, ta muốn ký tên thì ký tên, không muốn ký tên cũng phải ký tên!” Mộ Dung Ưng cũng không ngờ một huyện quan nho nhỏ lại có thể dám ăn hối lộ trái pháp luật, gây họa cho dân như thế.

“Chính xác, ký tên thì cầm bạc rời đi, không ký tên thì chờ chết!” Huyện thái gia đánh ‘rầm’ một tiếng, đặt giấy trắng với bút đã sớm chuẩn bị tới ngay trước mặt hắn.

“Tướng công, chàng vẫn nên ký tên đi, ba ngàn lượng nhiều bạc lắm đó!” Mạn Tâm ở bên cạnh cố làm ra vẻ chờ xem náo nhiệt.

“Vậy được rồi, ta làm!” Mộ Dung Ưng cầm lấy bút.

“Như vậy mới đúng, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!” Huyện thái gia cứ tưởng âm mưu của mình đã thực hiện được, chỉ còn đợi đến ôm mỹ nhân trở về phòng.

Lúc Mộ Dung Ưng làm bộ viết, lại hỏi Dương Tử Vân ở bên cạnh, “Nhưng ta viết hưu thế nào đây?”

“Đại ca, đệ cũng không biết, nếu như người bình thường thì hẳn là viết như vậy.” Dương Tử Vân rất biết phối hợp với hắn, “Ta, Mộ Dung Ưng hôm nay bỏ Trữ An công chúa……”

Mạn Tâm cười trộm, chỉ với hai cái tên này thôi cũng đủ hù chết Huyện thái gia kia rồi!.

Quả nhiên ngay thời điểm nghe đến Mộ Dung Ưng và Trữ An công chúa, ánh mắt của hắn trừng to như trứng chim, kinh ngạc đến mức không thốt lên được tiếng nào, nhìn chằm chằm bọn họ hơn nữa ngày mới run rẩy hỏi: “Ngươi nói các ngươi là ai?”

“Chúng ta là ai, ngươi nghe còn không hiểu sao?” Mộ Dung Ưng lạnh như băng, nhìn hắn.

Vương gia? Công chúa? Huyện thái gia hoảng sợ lập túc quỳ xuống mặt đấy, toàn thân run rẩy, ban nãy nhìn ra họ không giống người bình thường, nhưng cũng thật không ngờ sẽ là như thế, nghĩ đến đây đầu óc trống rỗng.