“Tính tình không tốt? Chỉ sợ là không đơn giản như vậy.” Mạn Tâm nhìn bộ dáng bất an của nàng, chỉ sợ là nàng không dám nói. Không lẽ Trữ An
công chúa quá mức kiêu căng, không biết đạo lí? Nhưng cho dù là vậy bọn
họ cũng không hận đến mức muốn giết chết nàng. Song Nhi nhất định còn
điều gì đó giấu diếm, liền lập tức hỏi: “Thế Nhị ca mà vị Dương công tử
kia nhắc đến là thế nào?”
Song Nhi ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái rồi mới nói: “Vương gia vốn có một người em kết nghĩa nữa tên là Tiêu Lăng. Kỳ thật nô tỳ cũng
không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hắn bị thương, rồi bị
Vương gia đuổi ra khỏi cửa. Sau nghe mọi người nói, nguyên do là bởi vì
công chúa.”
“Có chuyện như vậy sao?” Mạn Tâm hơi nhíu mày. Như vậy,chuyện xảy ra
phải rất nghiêm trọng,bằng không hắn đã không dùng hai chữ báo thù.
“Công chúa, thật ra nô tỳ…” Song Nhi nhìn nàng tựa hồ suy nghĩ có nên nói hay không.
“Gì vậy?” Mạn Tâm nhìn nàng.
“Công chúa…” Song Nhi đột nhiên quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh cầu người,
không nên đấu với Vương gia. Dù sao công chúa cũng đã bị gả đến nơi này, đây không phải Hạ quốc sẽ không ai thương tiếc công chúa, sủng ái,
chiều theo ý của công chúa. Tuy họ kiêng kị thân phận của công chúa
nhưng nếu không chiếm được lòng của Vương gia thì những ngày tháng sau
này, người sẽ phải làm sao để vượt qua đây? Nô tỳ chỉ hy vọng công chúa
có được hạnh phúc.”
“Song Nhi, ngươi đứng lên đi.Cám ơn ngươi đã suy nghĩ cho ta như thế. Chuyện trước kia ta đã không thể nhớ nên ta cũng không muốn đấu với
Vương gia. Đúng rồi, ta đã quyết định muốn cùng Vương gia ở chung một
chỗ.” Mạn Tâm lấy tay nâng nàng dậy, trong lòng có chút cảm động, tuy
rằng nàng có mục đích khác.
“Thật vậy sao? Công chúa, người nghĩ thông suốt vậy thật tốt quá.”
Song Nhi mở to mắt, trong ánh mắt vẫn còn có chút không thể tin được,
nhưng cũng đã cao hứng đến nỗi nước mắt viền quanh mi.
“Nha đầu ngốc, đương nhiên là sự thật. Ta cũng không muốn cả đời bị
nhốt ở đây. Chuẩn bị y phục cho ta nhanh lên, tối nay Vương gia sẽ ở lại đây.” Mạn Tâm nhịn không được nở một nụ cười.
“Dạ, công chúa, nô tỳ nhất định chuẩn bị cho công chúa xinh đẹp như
một tiên nữ.” Song Nhi liền chạy thật nhanh đi chuẩn bị quần áo.
Nụ cười của Mạn Tâm chậm rãi biến mất, nghĩ vẻ đẹp nàng khiến hắn
nhìn nhận nàng quả là nói dễ hơn làm, nhưng nàng có lòng tin rằng sẽ làm cho hắn yêu thương nàng.
Trong nhà ăn.
Dương Tử Vân buông bát trong tay, vu vẻ nói: “Đại ca, có muốn cùng đệ đi ra ngoài tối nay không? Nghe nói hôm nay Vũ lâu xuất hiện một hoa
khôi tuyệt sắc, chúng ta đi thưởng thức một chút.”
“Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, không có việc gì đừng hở chút lại
chạy đến thanh lâu, hãy tu tâm dưỡng tính, thành gia lập nghiệp.” Mộ
Dung Ưng bất động lườm hắn.
“Đại ca, đệ có ngày nào không tu tâm dưỡng tính, chỉ là đệ không muốn thành thân với một nữ nhân nói nhiều, đệ đây sẽ tình nguyện thành thân
khi nào cảm thấy đến lúc. Huống chi đệ tới thanh lâu cũng chỉ là xem các nàng đánh đàn, ca hát.” Dương Tử Vân lập tức ủy khuất phản bác nói.
“Vậy sao?” Mộ Dung Ưng nhìn hắn một chút rồi bâng quơ nói: “Nghe nói
Tiểu Nguyệt cô nương ở Túy Hồng lâu…” Lời còn chưa nói xong đã bị hắn
chặn lại.
“Đại ca, chuyện gì cũng đều không thể gạt được huynh rồi, nhưng huynh cũng nên biết nam nhân cũng có ngoại lệ chứ, luôn có lúc cần một nữ
nhân..” Dương Tử Vân vừa cười gượng giải thích vừa xoay người vọt ra
cửa: “Đại ca, huynh cứ từ từ ăn, đệ đi trước.” Nói xong liền biến mất
không thấy bóng người.
“Thật là… lúc nào cũng vậy.” Mộ Dung Ưng bất đắc dĩ lắc đầu. Đột
nhiên nghĩ đến lời mời của nàng, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống, xoay người đi đến nơi ở của Mạn Tâm. Hắn muốn xem rốt cuộc nàng định đùa giỡn thế
nào đây.