Nhìn vào mắt nàng thấy tất cả đều là chán ghét, Hạ Duẫn Ngân bị nàng
chọc giận, run rẩy toàn thân, “Huynh muội? Không cần nhắc ta hai chữ
này, trước kia muội đều không để ý, bây giờ để ý cái gì? Hay là muội
không yêu ta?”
“Ta không yêu ngươi, thật sự không yêu ngươi, ta không phải là Trữ An.” Mạn Tâm quát lên.
Mọi người nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã tranh cãi quyết liệt,
đều ngây ngẩn cả người, suy nghĩ có phải có người đang ức hiếp nàng hay
không? Muốn vây lại xung quanh.
Song Nhi nghe thấy biết người bên trong là thái tử, lập tức cản bọn
họ lại: “Tất cả mọi người tản ra đi, người ở bên trong quen biết chúng
tôi, là tới tìm chúng tôi trở về.”
Nàng đã nói như vậy, huống chi nghe được tiếng tranh cãi kia rõ ràng
là có quen biết nhau, nếu không quen, nàng sẽ kêu cứu, vì vậy mà từ từ
giải tán.
“Muội không yêu ta, muội không yêu ta thì vì sao lại bỏ Mộ Dung Ưng?
Vì sao muội đột nhiên thay đổi thế này?” Hạ Duẫn Ngân thống khổ nhìn
nàng. Cho dù nàng luôn miệng nói không yêu mình, nhưng hắn vẫn tin là
nàng yêu mình.
“Muốn ta nói như thế nào ngươi mới tin? Ta không yêu ngươi. Ta rời bỏ Mộ Dung Ưng cũng không phải vì ngươi, đó là vì ta đã yêu người khác,
ngươi chắc cũng đã nghe nói.” Trữ An thật sự không biết nên giải thích
như thế nào.
“Huynh không tin, nếu muội yêu người khác, vì sao không ở cùng hắn?
Ngược lại, lại chạy đến nơi này để tìm tướng công nào đó?” Hạ Duẫn Ngân
nhìn nàng chằm chằm.
“Đó là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm, ngươi mau về đi.” Mạn Tâm không muốn giải thích với hắn.
“Huynh mặc kệ, huynh mặc kệ, ai thèm quản muội? Theo huynh về Hạ
quốc.” Hạ Duẫn Ngân nắm lấy cánh tay nàng. Lúc này hắn nhất định phải
mang nàng trở về.
“Ngươi buông tay, ta không muốn về, ta không phải Trữ An.” Mạn Tâm giãy dụa.
Hạ Duẫn Ngân cũng không để ý đến nàng. Hướng bên ngoài phân phó: “Để Song Nhi lên xe, chúng ta trở về.”
“Dạ, chủ nhân.” Thị vệ đáp, để Song Nhi lên chiếc xe ngựa khác.
“Buông ra, mau thả ta ra.” Mạn Tâm nôn nóng, nơi này là biên giới,
rất nhanh sẽ ra khỏi Thiên Triều quốc. Đáng sợ hơn chính là, khi nàng
trở lại Hạ quốc sẽ bị hắn nhốt lại thì nàng chẳng phải là sống không
bằng chết sao, không được, nàng không thể trở về.
“Trữ An, đừng ầm ĩ nữa, huynh biết muội đang giận huynh.” Hạ Duẫn Ngân ôm chặt nàng.
“Ta không có giận ngươi, ta thật sự không phải là Trữ An.” Mạn Tâm khóc không ra nước mắt.
“Muội không phải là Trữ An của huynh, muội có thể là ai?” Hạ Duẫn
Ngân đưa tay vuốt tóc nàng, nhìn kỹ nàng, “Khuôn mặt quen thuộc như vậy, hàng mi quen thuộc như vậy, ánh mắt quen thuộc như vậy…….”
Mạn Tâm biết mình nói gì hắn cũng sẽ không tin, dưới tình thế cấp
bách, lôi kéo hắn nói: “Huynh có biết vì sao muội không chịu quay về
không?”
“Vì sao?” Hạ Duẫn Ngân ngây ra một lúc.
“Thật ra muội là vì huynh.” Mạn Tâm giả vờ khổ sở cúi đầu.
“Vì huynh?” Hạ Duẫn Ngân nhìn nàng, “Nếu vì huynh, muội nên ở cùng một chỗ với huynh.”
“Không, huynh không hiểu, huynh hoàn toàn không hiểu, muội sở dĩ
nguyện ý xuất giá cũng bởi vì phải rời khỏi huynh. Huynh là thái tử Hạ
quốc, huynh là ca ca của muội. Nếu chúng ta ở cùng nhau, người khác sẽ
nghĩ thế nào? Huynh làm thế nào lên ngôi hoàng đế? Muội không muốn hủy
hoại huynh, huynh biết không? Muội hy vọng huynh làm hoàng đế, muội mong huynh làm cho Hạ quốc trở nên phồn vinh hưng thịnh. Muội hy vọng huynh
hạnh phúc, cho nên muội không thể hại huynh.” Mạn Tâm nói chân thành.
Hạ Duẫn Ngân thật không ngờ nàng là nghĩ như vậy, thì ra là mình luôn hiểu lầm nàng, nhưng cũng vì như vậy, mình càng không thể vứt bỏ nàng.
Nhìn hắn trong mắt tràn ngập cảm động, thấy hắn nảy giờ không nói gì, Mạn Tâm cho là có hy vọng, nhưng hắn lại đột nhiên liền ôm lấy nàng,
“Trữ An, muội suy nghĩ cho huynh như vậy, huynh càng không thể phụ bạc
muội, yên tâm, ngôi vị hoàng đế và muội ta đều muốn, nhưng huynh cũng sẽ bảo vệ muội, để muội một sợi tóc cũng không bị thương tổn.” Điểm này
hắn vẫn rất tự tin.
“Không, miệng lưỡi thế gian, làm sao huynh ngăn được, chẳng lẽ có một người nói, huynh sẽ giết một người sao? Nhưng cứ coi như mọi người đều
không nói, thì trong lòng cũng đều hiểu rõ. Huynh có thể bảo đảm người
khác sẽ không lấy cớ này để lật đổ huynh sao? Không, muội không thể để
cho chuyện như vậy xảy ra. Cho nên, muội không thể trở về. Nếu huynh
cương quyết muốn mang muội trở về, muội chỉ có thể tìm đến cái chết.”
Mạn Tâm quyết định dùng cái chết để uy hiếp hắn. Nếu hắn yêu mình, như
vậy hắn sẽ không để cho nàng phải chết.
“Trữ An, huynh sẽ không để cho muội chết, muội theo huynh quay về Hạ
quốc trước. Huynh sẽ không mang muội tiến cung, sắp xếp muội ở một chỗ
bí mật, huống chi, muội như thế này, sẽ không bị ai nhận ra.” Hạ Duẫn
Ngân giống như đã sớm bố trí xong xuôi.
Mạn Tâm hoàn toàn không còn gì để nói nữa, làm sao bây giờ? Trốn,
đúng rồi, phải nghĩ biện pháp trốn, nghĩ vậy, lập tức hô: “Dừng xe.”
Thư..ư..ư…, xe ngựa lập tức dừng lại.
“Muội muốn làm gì?” Hạ Duẫn Ngân cảnh giác nhìn nàng.
“Muội muốn đi tiểu tiện, huynh ở trên xe chờ muội.” Mạn Tâm nói xong, muốn nhảy xuống xe.
“Huynh đi cùng muội.” Hạ Duẫn Ngân muốn theo nàng đi ra.
“Không được, bên ngoài có rất nhiều người sẽ nhìn thấy, vả lại ở
trong mắt bọn họ, chúng ta vẫn là huynh muội.” Mạn Tâm vội vàng cự
tuyệt.
“Vậy thì…” Hạ Duẫn Ngân do dự một lúc mới phân phó: “Để Song Nhi đi cùng muội.”
“Được, được.” Mạn Tâm thầm vui vẻ, Song nhi dù sao cũng là người của mình, vừa vặn hai người cùng nhau chạy trốn.
Song Nhi thấy Man Tâm lôi kéo mình chạy vào trong rừng cây, kỳ quái
hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ không phải cần đi tiểu tiện ư? Chỗ này được rồi, người
khác nhìn cũng không tới.”
“Suỵt, tiểu tiện cái gì? Chúng ta đang chạy trốn, đừng nói nữa, nhanh lên đi.” Mạn Tâm lôi kéo nàng bỏ chạy.
“Chạy trốn.” Song Nhi hoảng sợ, chạy lên phía trước, chân lại đột
nhiên vấp phải nhánh cây, bị đau làm nàng lập tức hét lên: “Á…”
“Đừng kêu.” Mạn Tâm nghĩ cần che miệng nàng ta lại, nhưng đã chậm,
hắn nhất định sẽ nhanh chóng đuổi đến, lập tức nâng nàng ta dậy,” Song
Nhi, thế nào? Còn đi được không?”
Song Nhi thử đi lên trước vài bước, lập tức đau đến nhăn mặt, “Không
được, tỷ tỷ, nếu tỷ muốn chạy trốn, thì một mình chạy trước, đừng để ý
đến muội.”
“Nhưng… . . .” Mạn Tâm nghĩ muốn chạy trốn, nhưng thấy nàng ta bị thế này, lại không đành lòng, do dự một lúc, Hạ Duẫn Ngân đã đến trước mặt
nàng.
“Song Nhi làm sao vậy?” Hắn hỏi.
“Khởi bẩm thái tử, nô tì không sao, vừa rồi trong lúc cùng công chúa
quay lại, đột nhiên bị té ngã.” Song Nhi che dấu ý đồ muốn chạy trốn của công chúa.
“Muội không sao chứ.” Hắn lại nhìn nàng hỏi.
“Muội không sao, trở về đi.” Mạn Tâm không tin hắn không nhận ra mình muốn chạy trốn, chẳng qua, hắn không nói ra, mình cũng giả bộ hồ đồ.
Nhưng kế hoạch chạy trốn của nàng, đã mau chóng bị phá sản.
Trở lại trên xe ngựa, Mạn Tâm có thể cảm giác hắn luôn nhìn mình chằm chằm, không biết có phải vì sợ nàng lại chạy trốn lần nữa hay không?
Nàng cũng biết, vì chuyện mới vừa rồi, hắn nhất định sẽ cho người giám
sát chặt chẽ mình. Dọc đường đi phải nghĩ cách nào chạy trốn, mà không
nghĩ ra biện pháp nào.
Dương Tử Vân nhận được bồ câu đưa tin, sắc mặt lập tức trầm xuống,
sau khi nàng rời đi, đại ca cũng không có thông báo, thái tử Hạ quốc làm sao biết được nàng ở biên ải, vả lại còn chính xác tìm được nàng? Làm
sao bây giờ? Nếu hắn ta mang nàng về Hạ quốc, mọi chuyện có thể thực sự
phiền phức hay không? Không được, bây giờ chỉ có thể nói với đại ca,
chẳng may xảy ra chuyện, một mình mình cũng không thể khống chế.
“Cái gì? Cô ấy đã đi tìm Nhị đệ?” Mộ Dung Ưng nghe xong lời của hắn, lập tức đứng lên,”Đệ đã biết từ sớm đúng không?”
“Phải, đại ca, đệ xin lỗi, đệ vốn muốn xem thử cô ta có phải thật sự
đi tìm nhị ca hay không, cũng muốn nàng mời được nhị ca quay về cho
huynh một bất ngờ. Ai ngờ Hạ Duẫn Ngân đột nhiên xuất hiện, còn muốn
mang cô ta đi.” Dương Tử Vân nói.
“Bây giờ cô ấy thế nào?” Mộ Dung Ưng hỏi.
“Còn chưa ra khỏi biên ải, vả lại cô ta đã từng muốn chạy trốn, nhưng không thành công. Đệ nghĩ cô ta hẳn là còn muốn chạy trốn nữa. Cô ta
không muốn trở về cùng Hạ Duẫn Ngân.” Dương Tử Vân nói.
“Nhanh chóng kêu người chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn lên đường đi biên ải.” Mộ Dung Ưng phân phó nói.
“Đại ca, đệ đã sớm chuẩn bị tốt rồi, mọi thứ cần thiết đều đã giao
phó rõ ràng, chúng ta có thể lập tức lên đường.” Dương Tử Vân nói, hắn
biết đại ca nhất định sẽ đi tìm nàng.
“Chúng ta lập tức khởi hành.” Mộ Dung Ưng nói. Nữ nhân chết tiệt này, tại sao nàng không nói rõ với mình, nếu nói rõ, mình sẽ ủng hộ nàng,
làm gì để xảy ra hiểu lầm lớn như vậy.
Trong khách điếm.
“Tỷ tỷ, muội đã trải giường rồi, tỷ mau nghỉ ngơi sớm đi.” Song Nhi
vừa trải giường chiếu vừa nói, chỉ khi không có ai nàng mới kêu tỷ tỷ.
Mạn Tâm nhìn Song Nhi nhưng lại có ý định riêng. Cửa có người canh
gác, mình lại không biết võ công, nhất định là trốn không thoát rồi, trừ phi giả mạo. Trong lòng thầm nói, Song Nhi thật xin lỗi, tha thứ cho
tỷ, tỷ không còn cách nào.
Nhẹ nhàng cầm lấy chiếc ghế gỗ, nhẫn tâm hướng đầu nàng ta đánh
xuống. Song Nhi còn chưa kịp kêu một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh. Mạn
Tâm nhanh chóng xem thử nàng ta thế nào, may quá, không có chảy máu,
nhưng trên đầu nổi lên một cục u thật lớn.
Không dám chần chừ bắt đầu thay quần áo, vừa mới đổi xong thì nghe thấy bên ngoài Hạ Duẫn Ngân kêu: “Trữ An, muội đã ngủ chưa?”
Mạn Tâm bị hù lập tức nằm vật xuống giường, “Muội vừa mới đi nằm, cả ngày hôm nay ngồi xe ngựa quá mệt mỏi, thái tử ca ca, có việc gì sáng
sớm mai rồi nói được không?”
Ngoài cửa Hạ Duẫn Ngân chần chờ một chút, “Vậy được rồi.” Cửa có thị vệ, nàng chạy cũng không thoát.
Mạn Tâm nghe tiếng bước chân của hắn vang lên đi vào gian phòng kế
bên, lúc này mới thở nhẹ, nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo,
liếc mắt nhìn Song Nhi một cái, bưng lấy cái chậu rửa mặt bên cạnh ,
liền cúi đầu mở cửa đi ra.
Thị vệ thấy nàng mặc quần áo Song Nhi, cũng không để ý.
Mạn Tâm vẫn lo lắng đề phòng như cũ, đi nhanh xuống dưới lầu……
Thật vất vả ra khỏi khách điếm, nhưng bên ngoài trời tối đen, nàng
cũng không nhớ rõ đường lúc đến, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ… .
“Tiểu thư, đi cùng ta.” Một hắc y nhân đột nhiên giữ chặt cánh tay nàng, thấp giọng nói.
“Ngươi… . Ngươi là ai?” Mạn Tâm không thể tin hắn.
“Tiểu thư yên tâm, là Thiếu chủ phân phó ta âm thầm theo bảo vệ
người, rời khỏi nơi này rồi nói sau, theo ta.” Hắc y nhân lôi kéo nàng
bước đi……