Xa Gần Cao Thấp

Chương 79: C79: Người này thật thà




Người này thật thà

......

Sau khi tan làm, Bạch Mão Sinh không muốn về nhà sớm, bây giờ mẹ không còn nghiêm khắc quản cô như trước nữa, cô không nói, Triệu Lan cũng không hỏi. Nếu Mão Sinh cắm đầu vào máy tính chơi game ở nhà, Triệu Lan cũng chỉ mang sữa đến nhắc nhở một câu: Đừng chơi muộn quá, ngày mai phải đi làm.

Nhưng Mão Sinh không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc ở nhà, cô cảm thấy ánh mắt mẹ đầy thương xót và quan tâm, đối mặt với Triệu Lan như thế, cô không dám tỏ ra mình yếu đuối.

Thứ Hai tuần trước nhân lúc Ấn Tú được nghỉ, Mão Sinh lại về ngôi nhà cũ nhỏ trước đây, gõ cửa được một lúc, bỗng truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của một người đàn ông: "Ai vậy?" Cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc hơn 45 tuổi, Mão Sinh vẫn không tin, cô nhìn lại số nhà: "Ấn Tú có ở đây không?"

"Tú cái gì? Nhầm nhà!" Trong lúc người đàn ông lên tiếng, Mão Sinh nhìn qua khe cửa thấy bố cục căn phòng nhỏ đã thay đổi, không còn thấy chiếc sofa sáng màu nữa.

Cánh cửa an ninh đóng lại, Mão Sinh đứng ngơ ngác trước cửa nửa tiếng. Thì ra "nhà" có thể chập chờn và hư vô đến thế. Mạch suy nghĩ của cô dằn qua xẻ lại những mấy lần trong thời gian và không gian, trái tim tê tái và quặn đau.

Thấy người mới đến nhà hát ủ rũ suốt nhiều ngày, hôm đó, đàn chị ở trường kịch tỉnh có biệt danh là "chị Diện" hẹn Mão Sinh đi chơi, là hoa đán kiều diễm trên sân khấu, nhưng xuống sân khấu lại nói giọng địa phương Tân Hương: "Tiểu Bạch, sao chị thấy em ngày nào cũng ngẩn ngơ không vui thế? Bị ai quỵt tiền à?"

Mão Sinh nói không ai quỵt tiền em. Cách đây vài ngày, tấm thẻ ngân hàng còn lại của cô nhận được một khoản tiền, cũng không nhiều, là hàng vạn tệ tiền lương cô tiết kiệm được sau hơn một năm đi làm. Cô biết đó là do Ấn Tú đã chia số tiền tiết kiệm chung của họ.

"Đi, tối nay chúng ta đi thử vài món ngon." Đàn chị không quan tâm mặt mày Tiểu Bạch khó coi đến mấy, vẫn cố chấp kéo cô chen lên xe buýt, hơn 40 phút sau mới đến con phố ăn vặt phía sau Đại học Sư phạm Lũng Tây.

Đàn chị người Tân Hương nói, chị ở Lũng Tây đã mười năm, biết rõ những địa điểm ăn ngon bổ rẻ ở tỉnh lỵ: "Thật ra, có vài người đồng hương của chị hẹn đi hát K, bảo chị dẫn theo bạn trai đến." Tiểu Bạch được biết bạn trai của đàn chị người Tân Hương là phóng viên đài truyền hình, hai người đã tách ra được một tháng, gần như trùng với thời điểm cô chia tay.

Hai người đều chia tay, Mão Sinh sầu muộn buồn bã nhưng chị Tân Hương vẫn ăn uống bình thường như không có chuyện gì xảy ra, vòng eo tăng lên mấy tấc rõ rệt, bị người khác chê khi đang thử trang phục, cô mà còn mập lên thì đừng diễn Điêu Thuyền nữa, đi mà diễn Dương Ngọc Hoàn đi.

Đàn chị ăn nhiều, trước khi đi gặp người ta, đàn chị dẫn Tiểu Bạch đi tìm quán mì nào đó trên đường. Tia thấy một quán mì hầm, chị ấy vui không sao tả xiết: "Biết làm sao được, người Hà Nam bọn chị chỉ biết thế thôi."

Đàn chị chẳng hề nho nhã như trên sân khấu chút nào, ăn đến mức đầu đầy mồ hôi, húp nửa bát canh rồi hô dài một câu: "Sướng đời." Thấy đồ ăn trong bát Tiểu Bạch không vơi đi là bao, liền cầm thìa vớt thức ăn trong bát Tiểu Bạch sang chiếc bát trống không của mình, nói bằng giọng Tân Hương pha lẫn làn điệu Việt bạch: "Chị nói này, Tiểu Bạch, có phải em thất tình không? Chị bảo này, em cứ ăn ngon, ngủ kỹ, chăm sóc bản thân thật tốt rồi tìm cũng không vội. Không những thế, trong khi em đang buồn bã sầu thảm thì người ta đang ăn ngon uống cay đấy. Chẳng bõ!"

Tiểu Bạch buồn cười trước giọng nói của đàn chị: "Vâng." Cố gắng ăn hết chỗ mì còn lại: "Đi hát luôn sao?"


"Hát chứ, chị từng kể chị có một cô em đồng hương học thanh nhạc tại Nhạc viện Đại học Sư phạm, nếu người ta không vào đại học, có lẽ cũng sẽ hát kịch." Chị Tân Hương ra ngoài lau mồ hôi, mắt tinh nhìn thấy ba đứa em người đồng hương, hai nữ một nam: "Kia kìa."

Mão Sinh vừa nhìn thoáng qua đã thấy có cô gái mái tóc dài, giản dị như vắt mì luộc nước canh trong, mang vẻ ngoài của một nữ chính đóng bộ phim thần tượng đại trà, cách ăn mặc rất tuỳ ý nhưng không hề luộm thuộm: quần yếm ống rộng phối áo sơ mi xanh nhạt, khoác thêm chiếc áo rộng bên ngoài mang lại cảm giác thời trang khó tả. Cô gái thấy đàn chị cũng vẫy tay, sau đó bắt gặp ánh mắt của Tiểu Bạch rồi lập tức quay lại nhìn đàn chị.

"Chị Diện, là đồng nghiệp của chị à? Nhìn thế kia có phải hát sinh không?" Một cô gái khác hỏi.

Chỉ cần biết nghề nghiệp của Mão Sinh là dễ dàng đoán ra loại công việc, qua cách ăn mặc thoải mái và khuôn mặt xinh đẹp, qua phong thái thẳng lưng anh tú khi đứng cạnh chị Diện hát đán, chỉ là, vẻ mặt có chút đượm buồn.

Chị Diện vỗ vai đàn em: "Đây là gương mặt tiểu sinh hàng đầu của Nhà hát Việt kịch Lũng Tây", các đồng nghiệp đều đã thảo luận về "vị trí hàng đầu" cho mỗi vai diễn, khi nhắc đến gương mặt, Bạch Mão Sinh có thể là người xuất sắc nhất. Khi đến truyền lại nghệ thuật trong Cung thiếu nhi, đôi lông mày nhăn nhó và khoé miệng mếu máo vẫn không ngăn được ánh mắt sáng trưng của các bạn nhỏ vây xung quanh hò reo: "Cô giáo Bạch! Chị Bạch!"

"Chị, chị đừng trêu em." Mão Sinh nhàn nhạt mỉm cười: "Em tên là Bạch Mão Sinh" Cô đập tay với vài người bạn mới quen, khi lòng bàn tay tiếp xúc với cô gái giản dị đó, Mão Sinh rụt tay về trước, nhưng bị cô ấy đập thêm một lần.

Vài thanh niên bọn họ bước vào quán KTV nơi sinh viên thường đến, ai nấy đều sở hữu giọng hát đặc sắc độc đáo: có người hát Châu Kiệt Luân thành Diêm Duy Văn, có người hát Whitney Houston thành Mariah Carey, cô gái giản dị hát Trương Huệ Muội mà nghe như Lý Thắng Tố phái Mai*. Dù là hát bừa nhưng vẫn chú trọng quy tắc và sáng tạo, Mão Sinh nghe xong không khỏi hỏi chị Diện: "Họ đều học khoa âm nhạc à?"

*Phái Mai: là một trường phái trong hí kịch, sáng lập bởi Mai Lan Phương.

Chị Diện chỉ vào người đồng hương hát Lý Thắng Tố: "Đây là Tôn Điềm*. Người hát giọng nam cao là Ngô Cường, sinh viên trường Đại học Lũng Tây, tham gia dàn hợp xướng của trường. À, Tiểu Lưu hát Mariah Carey kia cũng đến từ Đại học Lũng Tây, tên là Mã Khải Lệ." Lúc đó, cô gái tên Tôn Điềm đặt micro xuống, ngồi cạnh Mão Sinh nhưng lại nhìn chị Diện: "Đang nói gì thế?"

*Tôn Điềm (孙甜): Tôn trong Tôn Tử, Điềm là ngọt ngào.

Mão Sinh cảm thấy cô gái này dù tên ngọt nhưng không hề ngọt, trái lại trong mắt có luồng khí lạnh phả nhẹ, vừa ngọt vừa không ngọt, vừa mặn vừa không mặn, khiến cho vẻ đẹp đại trà mất đi phần nào và tăng cảm giác lanh lợi và mạnh mẽ hơn. Cô gái nhìn Mão Sinh, cười: "Sao em không đăng ký tham gia Supergirl?"

Cô gái hát sinh xua tay: "Em không hát được nhạc pop."

"Thời đại ngày nay hát gì không quan trọng, quan trọng là ngoại hình. Hơn nữa, những người có nền tảng Việt kịch hát nhạc pop càng thú vị hơn." Tôn Điềm rõ ràng muốn trò chuyện thêm với Mão Sinh, bỗng điện thoại của Mão Sinh đổ chuông, cô xin phép, ra ngoài nhận điện thoại của mẹ.

Chị Diện nhân cơ hội nói với Tôn Điềm: "Em ấy hình như vừa chia tay với bạn trai, tâm trạng không tốt lắm nên chị dẫn cô bé ra ngoài khuyên bảo một chút."


Bạn trai? Tôn Điềm ngỡ ngàng, dưới ánh đèn, sắc mặt cô tối sầm.

Chị Diện cho Mão Sinh làm quen với vài người bạn mới, trong vòng một tháng, những người thích hát bọn họ tụ tập hai lần, cộng thêm một lần đi ăn tại sạp ngoài trời. Lần nào Mão Sinh cũng ít nói nhất, Tôn Điềm và Mão Sinh cũng đã từ gật đầu xã giao cho đến trao đổi Q và số điện thoại. Các bạn trẻ đi ăn uống rất có ý thức, không uống rượu, không hút thuốc, khác biệt là có vài người Hà Nam rất thích ăn mì, tuốt xiên xong vẫn chén hết một tô mì bò. Thấy Tôn Điềm và những người khác vừa kiềm chế vừa phấn khích đổ dầu ớt lên mì, lòng Mão Sinh lại đau đớn vì nghĩ đến Ấn Tú.

Sự dễ thương, dịu dàng của Ấn Tú và tất cả những điều tốt đẹp về Ấn Tú đều bị phong ấn trong tiềm thức của Mão Sinh, đi đâu cũng va vào, va vào là lại đau. Có hôm mẹ và sư phụ thấy đứa trẻ này thực sự không vui nổi, nói rằng muốn nhân ngày 11 đưa Mão Sinh đi chơi. Mão Sinh không muốn làm phiền họ, nói con ở nhà cũng được.

Khi ở yên, vô số Ấn Tú từ trong hố tim cô bay ra. Khi thực sự không chịu nổi, Mão Sinh sẽ để lại tin nhắn cho Du Nhậm trên Q, Ấn Tú thậm chí còn không trả lời cô trên Q.

Mão Sinh chỉ hỏi một câu, Du Nhậm, cậu đã thích nghi với ngôi trường mới chưa? Kỳ lạ thay, Du Nhậm ở đầu dây bên kia như có thần giao cách cảm, nói mình rất ổn, Mão Sinh, cậu đang buồn à?

Biết bao nỗi buồn của Du Nhậm đều là do Mão Sinh đem lại, cô càng xấu hổ hơn khi để Du Nhậm lo cho cảm xúc của mình trong lúc bận rộn, cô nói, mình rất vui, mình chỉ kiểm tra xem cậu có lén lút nghỉ chơi với mình hay không. Du Nhậm soạn tin nhắn rất lâu, cuối cùng chỉ gửi đến hai chữ: "Chờ đã."

Rất nhanh, Du Nhậm gọi đến, cười vui vẻ trong điện thoại: "Mình không nghỉ chơi với cậu, chỉ là đang hơi bối rối khi mới vào trường và vẫn đang tìm nhịp điệu của mình, nên không có nhiều thời gian lên Q."

Có quá nhiều môn học, mình cũng tham lam muốn chọn nhiều môn, Du Nhậm nói. Không những thế, cô còn đảm nhiệm chức Phụ trách ban Đoàn thanh niên của khoá, chuẩn bị đến học kỳ tới tranh chức trong hội học sinh cấp trường.

"Chủ yếu vẫn đang quan sát trong việc học." Du Nhậm luôn bất giác dùng hai chữ "quan sát" trong các câu nói của mình: "Có vài giáo viên nghiêm khắc kinh khủng, nghe nói chỉ c ần sai một từ cũng trừ nửa điểm. Có vài giáo viên lại rất thương sinh viên, luôn cho điểm trung bình cao, miễn là đi học đầy đủ, điểm bài tập về nhà và bài kiểm tra ở mức chấp nhận được."

"Vậy cậu thích giáo viên nghiêm khắc hay dễ tính?" Mão Sinh hỏi.

Du Nhậm cười: "Để mà nói, mình biết ơn những giáo viên nghiêm khắc và thích những giáo viên dễ tính."

Đúng là giáo viên nghiêm khắc giúp học sinh phát triển phong cách học tập nghiêm túc, nhưng giáo viên dễ tính mới là hiện thân của xã hội.

"Mão Sinh, cậu không thấy rằng xã hội giống như một giáo viên có vẻ ngoài dễ tính sao? Dường như đem lại cho chúng ta rất nhiều lựa chọn và tự do, nhưng nếu muốn đạt được mục tiêu trong lòng, ta chỉ có thể tự vặn dây cót cho chính bản thân, không được ai thúc giục và kiểm tra, cũng không được ai theo dõi sát sao bằng những giáo viên nghiêm khắc." Du Nhậm nói, chỉ có thể đợi những hạt bụi kết quả lắng xuống, khi đó ta mới biết mình đã làm được gì, đã học được gì trong xã hội.


Vì vậy, Du Nhậm vô cùng cảnh giác với những môn học chỉ đánh dấu phạm vi đọc bài, những bài kiểm tra và thậm chí cả những môn học cho phép mở tài liệu khi thi: "Mình nghĩ, mình có thể là kiểu người khá tập trung nội tại." Đầu bên kia điện thoại dừng lại một lúc: "Mão Sinh, cậu thì khác."

Nếu nói trong tình yêu ai cũng có khuynh hướng đối xử với người khác theo cách dễ tính hoặc nghiêm khắc, Mão Sinh nghĩ có lẽ mình là kiểu người dễ tính, còn Ấn Tú là vế sau. Trong khi Mão Sinh vẫn đắm chìm trong ngọt ngào thường ngày thì tâm trí Ấn Tú đã quyết định rút lui, thậm chí, còn không cho mình cơ hội quay đầu lại, nghiêm khắc đến mức sau bài kiểm tra tình yêu, Mão Sinh vẫn không biết tiêu chuẩn là gì.

Không nói cho Du Nhậm biết mình và Ấn Tú đã chia tay, Mão Sinh chỉ cùng Du Nhậm trò chuyện rất nhiều về cuộc sống đại học, có lẽ khi ở cùng Ấn Tú, Mão Sinh đã dần dần hình thành thói quen xem và nghe nhiều hơn là nói chuyện.

Khi sắp sửa cúp điện thoại, Du Nhậm đột nhiên gọi Mão Sinh lại: "Mão Sinh...!"

Mão Sinh chỉ nghe thấy giọng điệu bình thường của Du Nhậm, không nhìn thấy lòng bàn tay Du Nhậm đổ mồ hôi và đôi vai có hơi run: "Đoàn Việt kịch Thượng Hải có vài vở kịch rất hay, nếu các cậu muốn tới nghe, mình sẽ mua vé giúp các cậu." Cô dùng cách gọi "các cậu" khiến trái tim Mão Sinh vừa ấm vừa đau. Mão Sinh nói được, mình sẽ mang cho cậu những món ngon từ tỉnh lỵ. Ngày mười một đã qua, phải đợi đến sau Tết, vở kịch mới của rạp mình sẽ kết thúc vào ngày 5 tháng 1.

Kết thúc cuộc gọi với Du Nhậm, Mão Sinh bận rộn nhắn tin không ngừng trên Q, đã lâu cô không mở nhóm tin nhắn với những người chị em trong trường Số 23, hôm nay náo nhiệt bất thường. Mão Sinh bấm vào, chợt thấy mọi người bên trong đang xếp hàng "tung hoa": "Chúc mừng sếp Ấn của chúng ta khai trương cửa hàng mới!", "Ấn Tú là bộ mặt đại diện của trường Số 23!"

Hóa ra Ấn Tú nói đúng. Mão Sinh nghĩ, sở dĩ Ấn Tú muốn chia tay để mở cửa hàng vì số tiền tiết kiệm vài vạn tệ của Bạch Mão Sinh chỉ như hạt muối bỏ bể, trong khi đó anh Hạo có thể hỗ trợ Ấn Tú rất nhiều. Không biết Ấn Tú phải cho đi những gì? Khi đang yêu, Mão Sinh tưởng rằng "cho đi" trong một mối quan hệ là trái tim chân thành và nóng hổi, là đối xử tốt với cô ấy, là dịu dàng và thấu hiểu, là đôi khi tạo ra những điều bất ngờ nho nhỏ mang lại niềm vui cho đối phương.

"Đối xử tốt với cô ấy" trong bài kiểm tra xã hội này không gì khác hơn là một chai nước mát trong mùa hè nóng nực, không thể thế chỗ sự vất vả của Ấn Tú, thậm chí không thể cho Ấn Tú tài nguyên và năng lượng để lăn xả.

Khi Mão Sinh đang buồn rầu suy nghĩ thì lại có tin nhắn đến, lần này là Tôn Điềm - cô em đồng hương của chị Diện - Tôn Điềm hỏi Mão Sinh, có một cửa hàng khai trương tổ chức buổi biểu diễn đãi khách, em có nhận không? Chị đã hỏi giúp em, hát ba bài là 2.000 tệ. Mão Sinh không thể tin được: "Nhiều như vậy?"

Tôn Điềm nói, có nhiều ca sĩ vừa không nổi tiếng vừa không biết đọc nhạc phổ chạy sô hát hai bài cũng nhận được hơn 100.000 tệ, trong khi những ca sĩ bán chuyên nghiệp như chúng ta chỉ nhận được 2.000 tệ không hơn.

Tôn Điềm đang học năm ba đại học và có nhiều mối quan hệ mời biểu diễn, lần trước chị Diện nói thẳng với Tôn Điềm rằng, em ăn thịt đừng quên dẫn theo chị uống canh, sau đó kéo Mão Sinh lại: "Tiểu sinh của chúng ta, em cũng đừng quên đấy."

Thế là, Tôn Điềm mời Mão Sinh uống canh ngay khi vừa nhận được tin, Mão Sinh rất thông minh: "Em... em phải trả bao nhiêu phí trung gian ạ?"

Tôn Điềm cười ngọt ngào: "Bây giờ em đến đợi ở ngoài trường của chị, chị sẽ gặp em sau buổi dạy gia sư. À, phí trung gian là em đãi chị một bữa khuya, chị sắp chết đói đây, từ trưa đến giờ chị chưa được miếng cơm nào vào bụng."

Mão Sinh thật thà nói với Triệu Lan: "Có một người bạn nhận buổi biểu diễn cho con, nhưng lại muốn con đãi một bữa khuya."

Người mẹ ngồi trước TV xem đoạn trích của Vương Lê đột nhiên ngẩng đầu lên: "Là con gái à?"

"Là con gái, mẹ..." Mão Sinh nói, mẹ đừng phản ứng thái quá như vậy, đâu phải con gặp người con gái nào cũng yêu.

"Chưa chắc." Triệu Lan tiếp tục hỏi: "Cô ấy làm việc ở đâu? Trông xinh không? Là người như thế nào? Là người tỉnh lỵ à?"


"Sinh viên, làm việc bán thời gian, xinh, tốt bụng, người Hà Nam." Mão Sinh nhanh chóng trả lời rồi rửa mặt và thay quần áo. Trước khi ra ngoài, Mão Sinh lấy một chiếc áo khoác mỏng kẻ ca-rô màu nâu sẫm, đi đôi giày brogue cùng màu được Triệu Lan nhất quyết đòi mua cho. Đang chuẩn bị bước giày ra ngoài, Triệu Lan đến gần, liếc qua gót giày của con: "Cô ấy không cao à?"

Mão Sinh dở khóc dở cười: "Mẹ! Chỉ là bạn bè bình thường thôi. Mẹ có thể đừng hóng hớt nữa được không?"

Triệu Lan bưng tách trà lúa mạch trong tay nhấp một ngụm, nét mặt vui vẻ: "Mão Sinh của mẹ thật giống sư phụ con, mặc gì cũng đẹp."

"Mẹ, mẹ chỉ muốn khen sư phụ chứ gì." Mão Sinh cười, ôm lấy mẹ: "Khi kiếm được tiền, con sẽ dẫn mẹ đi ăn một bữa thịnh soạn nhé?"

Đêm cuối tháng 10 trời se lạnh, Mão Sinh tay đút túi áo khoác đi dạo trước cổng trường Đại học Sư phạm Lũng Tây. Vẻ ngoài và khí chất của cô gái vô cùng nổi bật, khiến mọi người ra ra vào vào xung quanh không thể không nhìn thêm vài lần. Vì vậy, Mão Sinh muốn ẩn mình nơi ánh đèn đường mờ tối, vừa cúi đầu nhìn thời gian, cánh tay bất ngờ bị Tôn Điềm khoác lấy: "Chị không đến muộn chứ?"

Tôn Điềm giản dị buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa cột lỏng, trên mặt lấm tấm lớp mồ hôi mỏng do vội chạy.

Khoác tay là động tác bình thường giữa các cô gái, nhưng lại có vẻ quá thân mật với Mão Sinh - người từng trải qua hai mảnh tình dắt vai. Cô có chút lúng túng, tuy không buông tay ra, nhưng cơ thể vẫn cố gắng giữ khoảng cách với Tôn Điềm: "Chắc chị đói rồi nhỉ? Chị muốn ăn gì?" Giọng Mão Sinh róc rách dông dài rung động lòng người, Tôn Điềm ngây người: "Ăn... mì hầm?"

"Sao có thể?" Mão Sinh cười, phản đối: "Chị thích ăn cay, chúng ta đi ăn ếch cay đi?" Đó cũng là món Ấn Tú thích ăn.

"Trúng!" Giọng Hà Nam của Tôn Điềm vang lên, ngay lập tức lấn át giọng Giang Nam mềm mại của Mão Sinh.

Hai cô gái sóng vai nhau đi dạo trên phố ăn vặt, Mão Sinh đang tìm quán ếch trong ký ức, tay Tôn Điềm vẫn giữ chặt cánh tay cô, dường như càng lúc càng chặt, Mão Sinh không nhịn được nữa, cúi đầu nhìn xuống tay Tôn Điềm: "Sao thế?"

Tôn Điềm bỗng nghiêm túc: "Bạch Mão Sinh, chị không muốn em đãi bữa tối nữa."

Mão Sinh tò mò: "Hả? Buổi biểu diễn không thành à? Không sao, không sao, không ngăn được chúng ta tiếp tục ăn." Nhưng cánh tay vần bị cô gái Hà Nam ôm lấy không buông, đôi mắt vừa mặn vừa không mặn, vừa ngọt vừa không ngọt của Tôn Điềm bắn vào Mão Sinh: "Không phải không thành! Đã chốt là 2.000 tệ, chị không muốn phí trung gian, cũng không muốn ăn tối. Chị chỉ muốn em nói cho chị biết, em thích con trai hay con gái?"

Mão Sinh líu lưỡi: "Chuyện đó..." Trả lời thế nào cũng làm khó Mão Sinh, không nói ra cũng là lạy ông tôi ở bụi này, Mão Sinh nuốt nước bọt: "Em... em từng thích hai cô gái."

"Trúng!" Tôn Điềm buông tay cô ra, ngay sau đó vỗ nhẹ lên vai Mão Sinh: "Biết ngay mà, bạn trai gì chứ, mắt nhìn của chị Diện không ổn."

Tôn Điềm lại vui vẻ nhìn Mão Sinh, khen cô gái bằng giọng Hà Nam chính gốc: "Em đúng là uy tín, rất thật thà".

......