Xà Đại Nhân

Chương 97: Mở Rộng Phạm Vi






Tôi không ngờ Mặc Dạ còn quan tâm đến chuyện này, cũng không biết tại sao hắn lại quan tâm đến một xưng hô như vậy.
Chẳng lẽ bởi vì tôi không thừa nhận mình là Long Duy, cho nên hắn mới quan tâm việc tôi gọi hắn là Mặc Dạ?
Cái tên này của hắn hình như là do Long Duy đặt.
Đối diện với ánh mắt tràn đầy hy vọng của hắn, tôi vẫn như cũ sửa lại: "Mặc Dạ."
Hắn có vẻ thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: "Thôn Hồi Long muốn giữ quan tài rắn ở đó vĩnh viễn."
“Chính là dùng bát tà phụ quan này?” Tôi chỉ cảm thấy đám người của thôn Hồi Long đều điên rồi.
Mặc Dạ gật đầu: "Mười tám năm trước, thôn Hồi Long không hề cúng tế cho con gái nhà họ Long.

Quan tài rắn đã cố ý chuyển đến Ba Sơn.

Lúc đó, ông Hồ đã nghĩ ra phương pháp bát tà phụ quan này, trấn giữ quan tài rắn, không để quan tài rắn ra khỏi phạm vi của thị trấn.”
"Chính vì vậy ông ta mới phải chịu quả báo của Hóa Xà.

Bây giờ Hóa Xà ở trong cơ thể đã chết, sợ rằng ông ta sống cũng không bằng chết." Vẻ mặt Mặc Dạ đầy vẻ châm chọc: "Ông ta vốn là muốn trấn giữ quan tài rắn, chắc là muốn trường sinh bất tử.

Bây giờ cũng được như mong muốn rồi.”
“Vậy phạm vi của quan tài rắn mà chúng ta biết bây giờ là ở trong trấn, chính là vì bát tà phụ quan này?” Tôi nghe hơi khó tin, cũng có nghĩa là thật sự có tám chiếc quan tài như vậy?
"Nhưng bây giờ không phải quan tài rắn định chuyển đến Ba Sơn sao? Trận pháp này không thành?" Nghĩ đến đây lại cảm thấy không đúng.
“Đó là bởi vì em mang thai rắn.” Ánh mắt Mặc Dạ sâu xa, hắn trầm giọng nói: “Liễu Đông Phương đã nói cho em biết quan tài rắn đến như thế nào rồi.

Hắn và ta cũng xem như là có hỗ trợ về âm dương, vậy một khi em mang thai với ta, tương đương với việc quan tài rắn có cơ hội sống sót, nó có thể đến Ba Sơn."
"Bát tà phụ quan này không trấn giữ nó, nhưng ngược lại thu hút những tà khí khác trong lòng đất, mới khiến cho nó bây giờ không thể trấn áp được những thứ đó.


Em cho rằng phía dưới thôn Hồi Long đâu ra nhiều đá phát quang như vậy.

Đều là do tà khí của bát tà phụ quan này gây ra.” Vẻ mặt Mặc Dạ đầy vẻ giễu cợt.
Đây là lần đầu tiên Mặc Dạ tự mình thừa nhận mối quan hệ của mình với quan tài rắn.
“Vậy anh có biết quan tài rắn đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi luôn cảm thấy quan tài rắn dường như là quan tài do Long Duy làm ra.
Nhưng lần trước nhìn thấy quan tài rắn lại là hình dáng của “Mặc Dạ”.
Dường như tất cả đã hòa làm một!
Mặc Dạ cười khổ nhìn tôi: "Chuyện này ta biết, là Liễu Đông Phương nói với ta.

Khi ta tỉnh lại không có thân rắn, mà chỉ là hồn rắn ở bên cạnh ngọc bội hắc xà.”
"Ta chỉ là một thân phận của Mặc Dạ sống lại từ trong quan tài rắn.

Là lần trước ..." Mặc Dạ cười nhạt nói: "Lúc Long Phù Ngàn sinh ra, ta mới tỉnh lại.”
Tôi khẽ thở dài, nhìn vẻ mặt chua xót của Mặc Dạ, tôi đột nhiên cảm thấy hơi xót xa: "Vậy thì bát tà phụ quan kia là cái gì?"
Cho nên người của thôn Hồi Long đáng chết vì cố trấn giữ quan tài rắn sau khi phá bỏ hiệp ước 18 năm trước?
“Ta không biết.” Mặc Dạ lắc đầu với tôi.
Hắn khẽ nói: "Tà khí của tám chiếc quan tài kia quá nặng.

Đồng thời trong lúc bọn họ cố trấn giữ quan tài rắn cũng khiến cho những thứ bị quan tài rắn áp chế chui ra.

Nhưng bây giờ bát tà phụ quan kia ngoài việc tà khí hơi nặng ra thì cũng chỉ trấn giữ ranh giới của quan tài rắn mà thôi."
Tôi suy nghĩ đến chuyện của Lý Thiến.

Nếu manh mối này thực sự là do cha tôi để lại cho tôi, tại sao ông ấy không cứu Lý Thiến?

“Vậy nếu bát tà phụ quan kia bị phá hủy, phạm vi của quan tài rắn có phải là sẽ không kiểm soát được và tôi có thể rời khỏi trấn?” Tôi nghĩ đến khả năng này, trong nháy mắt nhìn về phía Mặc Dạ.
Chẳng trách trước đây tôi vẫn luôn nghĩ, nếu tôi không thể ra khỏi trấn, thì tại sao những người khác của nhà họ Long lại có thể chạy khắp nơi trên thế giới được.
Những người khác không tính, sao Long Thiền vẫn học ở trong huyện?
Hóa ra là do thôn Hồi Long đã làm chuyện này, trấn giữ ranh giới của quan tài rắn!
Mặc Dạ nhìn tôi, đôi mắt đen sáng ngời như loé lên đau thương, nhưng hắn lại gật đầu: "Theo lý thì chính là như vậy."
“Bát tà phụ quan kia bị hủy hoại thì có ảnh hưởng gì không?” Tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi kích động.
Vì vậy, manh mối mà ba tôi để lại có thể làm tôi nghĩ cách để thoát ra!
Mặc Dạ lắc đầu, trên mặt nở nụ cười.
Tôi nhìn hắn, chắc chắn hắn không nói dối, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cảm ơn Mặc Dạ, tôi lái xe điện đến bệnh viện gặp bác Lý và thím Lý.
Mặc Dạ không quay về động phủ mà lại biến thành một con hắc xà và quấn quanh cổ tay tôi.
Tôi lắc cổ tay, hắn lập tức buông lỏng một chút, giống như hắn sợ sẽ làm tôi đau.

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, lẽ nào đây là lần đầu tiên Mặc Dạ tẩy tủy thất bại, muốn đi theo bên cạnh tôi, sau đó tìm nguyên nhân bị thất bại sao?
Nhưng bây giờ tôi quan tâm hơn đến việc liệu có cách nào để thoát ra khỏi trấn hay không.
Chỉ cần có thể ra ngoài, tôi có cơ hội tìm được ba mẹ mình.
Cho dù huyền môn bên ngoài muốn giết tôi, sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Khi đến bệnh viện, thím Lý nằm thẳng tắp trên giường, lòng như tro tàn.
Bác Lý ngồi ở mép giường, chống tay, nặng nề nhìn bà ta.
Tôi gõ cửa nhẹ, bác Lý khẽ nhìn thím Lý một cái rồi mới lặng lẽ đi ra.
Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, vội dựa vào tường ngồi dưới đất, hai tay ôm mặt nhìn tôi: "Cám ơn cháu, Long Duy.

Chuyện tiền bạc kia, cách vài ngày bác sẽ đưa cho cháu.”

"Không phải." Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh ông ta, khẽ nói: "Thi thể tạm thời không thể lấy được, cháu chỉ muốn biết ảnh của người bạn trai kia của Lý Thiến thôi, số điện thoại hay gì đó, bác có không?"
Cái chết của Lý Thiến chắc hẳn có liên quan đến bạn trai của cô ta, nên tôi chỉ có thể bắt đầu từ đây.
“Có! Có!" Bác Lý như bừng tỉnh, ngay lập tức nói với tôi: "Trong điện thoại của bác, bác tìm cho cháu."
Ông ta vội vàng đi vào phòng và nói với thím Lý: "Bà à, tiểu Thiến đã chết.

Chúng ta phải trả thù cho nó, phải không? Đứng dậy đi, đi tìm ảnh của tên khốn đó."
Thím Lý vốn đã nằm thẳng đơ trên giường bỗng ngồi thẳng dậy.
Sau đó bà ta xuống giường, đi tới bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi: "Cháu có thể tìm được tên khốn kiếp kia không?"
Bác Lý nhìn tôi đầy vẻ cầu xin, tôi lặng lẽ gật đầu.
“Tốt!” Thím Lý dường như hít một hơi dài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khi nào tìm được, thím sẽ khiến hắn chết không toàn thây, từng chút một cắn chết cậu ta.”
Bác Lý vội vàng kéo bà ta rời đi, bảo bà ta tìm ảnh trong điện thoại.
Những bức ảnh của bọn họ thực ra được tìm thấy từ bảng tin facebook của Lý Thiến, họ gửi hết tất cả những gì họ tìm được qua cho tôi.
Chứng minh thư giả của người đàn ông kia khi anh ta vào nhà máy, còn có lời khai của một vài người, anh ta đã từng nói một vài tình hình ở trong nhà.
Họ rất hào hứng, tôi chỉ im lặng lắng nghe.
Nghe xong, tôi thu hết thông tin vào một chỗ, bảo họ yên tâm chờ đợi.
Thật ra tôi không phải là người giỏi an ủi người khác, đợi sau khi tôi làm xong, lúc tôi đi đến khu nội trú, lại chuyển cho phòng xét nghiệm để lấy tờ khai xét nghiệm rượu rắn lần trước.
Người phụ trách kiểm tra chuyện mấy ngày trước của tôi liếc nhìn, còn hơi không vui, nhưng khi ngẩng đầu nhìn cái đầu trọc lóc của tôi, anh ta sửng sốt một chút: “Cô là con gái của Long rượu rắn?"
“Vâng.” Tôi cười khổ.
Anh ta vội vàng gật đầu, lùi lại phía sau: "Cô chờ chút."
Khi anh ta lật báo cáo kiểm tra ra, cẩn thận đặt ở cửa sổ: "Cô cầm lấy rồi đi đi."
Không ngờ có một ngày tôi thực sự trở thành ôn thần.
Trong báo cáo có đầy đủ các thuật ngữ học thuật mà chỉ các chuyên gia mới có thể hiểu được.
Tôi không tìm được ai giúp, vì vậy chỉ đành mang chúng về và kiểm tra từng cái mặt bằng điện thoại di động của mình.
Tôi đang nghĩ cách tìm ra bí mật của rượu rắn thì chuông điện thoại reo lên.
Đó là một số lạ, tôi hơi ngạc nhiên nhấc máy, thì nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tiếu Tinh Diệp: "Cô mau đến đây, người nhà họ Trần đang gây rối, nói quan tài kia phải bồi thường cho bọn họ.

Bọn họ vội vàng lên thuyền kéo chiếc quan tài kia rồi, tôi cản không được!”
Tôi sững sờ một lúc, lúc này mới nhớ ra là người của nhà Trần Toàn kia.

“Đừng để bọn họ động đến quan tài.” Mặc Dạ thuận theo cánh tay bò đến cổ của tôi, trầm giọng nói: “Dâm khí trong quan tài kia quá nặng, đừng để họ đụng vào.”
Tôi vội vàng thuật lại lời của Mặc Dạ với Tiếu Tinh Diệp, rồi vội vã lái xe điện đến đó.
Nhưng khi tôi đến nơi, thì nhìn thấy Tiếu Tinh Diệp đang ngồi trên bờ, má trái sưng tấy, đang thở phì phò trừng mắt với một vài người.

Thuyền cứu nạn đã được chèo đến chiếc thuyền lớn đậu trên sông, rõ ràng đã có người lên thuyền rồi.
Nhìn thấy tôi đến, Trần Tân Bình đã đàm phán với tôi lần trước quay mặt lại nhìn tôi: "Long Duy."
"Cha con Trần Toàn tuy nói đã hỏa táng rồi, nhưng cô cũng chưa chôn cất.

Lần trước nghe nói cô bán rượu rắn lấy tiền, chúng tôi biết cô cũng đang gặp khó khăn, cũng ngại ép một cô gái như cô.” Trần Tân Bình trầm giọng nói.
Ông ta nói với tôi: "Nhưng cô thấy đấy, trên chiếc quan tài kia có rất nhiều vàng, số tiền cô nợ chúng tôi cũng nên trả cho chúng tôi được rồi chứ? Mộ của bốn người nhà họ Trần nên sửa lại, cũng cần phải xây đàn tràng nữa chứ?"
Tiền bán rượu rắn lần trước quá ít, rõ ràng bọn họ không thích.
Vừa mở miệng lại đòi bồi thường thêm nhiều tiền như vậy, thế mà cũng dám nói!
Trần Tân Bình lấy bản hợp đồng mà tôi đã ký lần trước ra: "Hợp đồng lần trước vẫn còn, chúng tôi cũng không ép cô.

Bây giờ, chúng tôi cũng xem như là canh giữ quan tài.

Nếu cô đưa tiền cho chúng tôi, vậy chúng tôi sẽ trả lại quan tài cho cô! Cũng không quá đáng phải không?"
Không ngờ nhà họ Trần lại như âm hồn không tan như vậy!
Tiếu Tinh Diệp dường như bị đánh đến mức không dám nổi giận nữa, chỉ che mặt không lên tiếng.
“Ông cho người trên thuyền xuống trước đi.” Tôi thấy trong mui thuyền hình như có người, vội vàng nói: “Đừng để bọn họ đụng vào đồ vật trên quan tài.”
“Yên tâm, chúng tôi chỉ cần tiền, sẽ không đụng vào nắp quan tài.” Trần Tân Bình nghiêm túc nói.
Nhưng ông ta chưa nói xong thì đã nghe thấy trên thuyền lớn có người đang gào thét.
Một người hoảng hốt chạy ra, hét lớn: "Xác chết vùng dậy! Xác chết vùng dậy rồi!”
Tiếu Tinh Diệp khịt mũi lạnh lùng nói: "Đáng đời!"
Tôi vội nói với Trần Tân Bình: "Mau bảo họ xuống thuyền trước đi."
Nhưng người kia vốn đã chạy ra khỏi thuyền, sau khi la hét vài câu, vẻ mặt dường như giãy giụa mấy cái, sau đó nở một nụ cười thô bỉ và gian trá, lấy tư thế cổ quái đi vào trong khoang thuyền.