Mặc dù đã sớm dự đoán, nhưng lúc mễ bà Tần nói ra, tôi vẫn cảm thấy xương cốt lạnh lẽo, như ngâm mình trong suối nước lạnh chỗ Mặc Dạ, như lúc cây đinh trong suốt xuyên qua xương tỏa ra luồng khí lạnh.
Trong đầu tôi lóe lên bóng dáng Phù Ngàn bị nhốt trong gác lửng và những lời Ngưu Nhị đã nói.
Long Thiền bị Cốc Phùng Xuân nhốt trong gác lửng, tình nguyện lấy cái chết để giải thoát.
Và dáng vẻ của Phù Ngàn ẩn núp trong màn đêm khi nãy, đứng thẳng người đã có thể lên tới tầng hai.
Khuôn mặt trắng bệch vô hại đó còn cố gắng nở nụ cười cứng ngắc với tôi...!Cổ họng tôi bỗng ngứa ngáy, rồi há miệng, nôn hết ra ngoài.
Tại sao chỉ mới bắt đầu mà tôi đã không nhịn được?
Tôi chỉ cảm thấy có một bàn tay đang bóp chặt dạ dày, đẩy những thứ vốn không có nhiều ở trong đó ra bên ngoài.
Mễ bà Tần khẽ thở dài, lặng lẽ nhìn tôi nôn.
Ánh sáng ở phía cửa bỗng trở nên tối tăm, Hà Cực đang cầm phất trần đứng trước cửa, thâm trầm nhìn tôi.
Đợi tôi nôn hết ra ngoài, thật sự chẳng còn nôn được gì nữa, thì nằm sấp bên giường nôn khan.
Lúc này thanh niên phụ trách hậu cần mới bưng một ly nước đưa cho tôi, bên trong có ngâm hai quả mơ, tỏa mùi hơi chua chua.
Miệng tôi đắng chát, nên nhấp một ngụm, vị chua ngọt, còn có mùi muối thoang thoảng, xem ra là ô mai mơ chua mặn ngọt.
Tôi uống một hớp lớn, rồi cắn một quả mơ, lúc này mới đè nén cảm giác cuộn trào trong dạ dày.
Quả mơ ướp muối vừa đủ, rồi ngâm nước, nên vỏ không bị mặn, còn hơi chua chua thơm mùi trái cây.
“Cô tránh qua một bên trước đi.” Thanh niên thấy tôi ăn mơ, thì lấy một túi vải trong ngực ra đưa cho tôi: “Tôi làm món này từ quả trên núi Vấn Thiên Tông, giờ cô đang mang thai, nếu buồn nôn thì cứ lấy ra ăn.”
Tôi nhận lấy rồi đi qua một bên, thanh niên đó rất thuần thục rắc bột than đá lên mấy thứ dơ bẩn, rồi bắt đầu quét dọn sạch sẽ, như rất quen thuộc.
Hà Cực và Hà Ca thì đứng nhìn, nỗi nghi ngờ về thân phận thanh niên trong lòng tôi lúc trước đã biến mất.
Thấy tôi không sao, Hà Cực chỉ liếc nhìn mễ bà Tần hỏi: “Bà nói cho cô ấy biết rồi?” “Chúng ta có thể giấu được bao lâu chứ, nếu cô ấy đã mang thai rắn, thì nói cho cô ấy biết cũng được.” Mễ bà Tần
khẽ thở dài, lại bắt đầu họ.
Thanh niên nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, rồi cắm nhang vào lư hương.
Lần này không an thần như tối qua, mà tỏa mùi lá trúc thoang thoảng, như ở trong rừng trúc, xua tan mùi chua trong phòng.
Thanh niên quét dọn xong, thì nhanh chóng rời đi, còn tiện tay đóng cửa phòng giúp chúng tôi.
Tôi cắn quả mơ, nhìn mễ bà Tần: “Cảm ơn bà”.
Bà ấy có thể nói cho tôi biết những chuyện này, chẳng qua là để tôi biết kết quả xấu nhất.
Quan tài rắn sẽ không để tôi chết, nhưng nếu tôi không thể tự vệ, thì mấy thứ trong quan tài rắn sẽ xuống tay với tôi, có lẽ tôi sẽ là Phù Ngàn tiếp theo.
“Hôm nay cháu muốn học thuật khống chế rắn của Vu Thi Mạn?” Mễ bà Tần nhìn tôi, lại họ tiếp: “Sao cháu không học vấn mễ của bà?”
“Vấn mễ không thể phòng thân, dù có thể biết trước mọi chuyện, cũng vô dụng” Tôi nghĩ mình có thể đọc sách vấn mễ.
Vấn mễ có thể giải quyết một số nghi vấn, nhưng với tình huống hiện tại của tôi, thì hoàn toàn không có tác dụng.
Đôi tay của Vu Thi Mạn thật sự lợi hại, chỉ cần đập một phát, đến rắn cũng có thể đập chết.
Hôm nay lúc vấn miễ, không biết từ đầu chui ra nhiều rắn như vậy, ngay cả Hà Cực cũng hơi chật vật, chỉ có Vu Thi Mạn là phản ứng nhanh nhất, vội kéo tôi lại, có thể thấy cô ta thật sự có bản lĩnh đối phó với rắn.
Mễ bà Tần nhìn tôi, mắt lóe lên, như rất kích động, rồi bắt đầu ho tiếp, tôi vội vỗ lưng bà ấy.
Một lúc sau, bà ấy mới nhìn tôi nói: “Cháu còn dùng đồ của bà để diệt trừ rắn con trong bụng Long Thiền, thế mà giờ lại nói vấn mễ vô dụng”
Chuyện này có hơi lúng túng, tôi cắn quả mơ, nhìn mễ bà Tần: “Bà định dạy cháu à?”
Tôi nhìn mễ bà Tần, khẽ nói: “Tất nhiên cháu có thể học, nhưng cháu muốn học nhanh một chút, bà cũng biết tình hình hiện tại của cháu rồi đấy.” Tôi giơ tay trái về phía bà ấy, gượng cười: “Rất nhiều người muốn giết cháu, mà phía trước chỉ có một con đường.”
Đừng nói phải học tám mười năm gì đó, chỉ riêng việc học cấp tốc trong mười tháng cũng không có tác dụng với tôi rồi.
Tôi muốn học thứ gì đó có thể phát huy tác dụng ngay.
Mễ bà Tần nhìn chỗ tôi đã giấu trứng rắn, khẽ nói: “Nên cháu chỉ có thể bật chế độ hack, tụi cháu đều gọi như vậy đúng không?”
Tôi không ngờ bà ấy còn biết từ trào lưu như thế, nhưng vẫn gật đầu nói: “Làm sao để bật chế độ hack? Mặc Dạ và Liễu Đông Phương đều không thể hack, vì ý thức bản thân của họ đều quá mạnh mẽ.
Nói là có tình cảm với tôi, không bằng nói có tình cảm với “Long Duy”.
Nhất là Mặc Dạ, thậm chí anh còn thuộc kiểu thất thường.
Giống như mấy người Hà Cực, chỉ quan tâm đến thai rắn trong bụng tôi.
Tôi nhìn theo tầm mắt của mễ bà Tần, hình như bà ấy đã biết chỗ tôi giấu trứng rắn.
Lúc tôi quay đầu, bà ấy nói với tôi: “Thật ra bà nội cháu đã để lại đường lui giúp cháu, nhưng còn phải xem có cháu có chịu dùng hay không, mặc dù hơi tàn nhẫn, nhưng thật sự rất nhanh, hơn nữa còn rất lợi hại”
“Thật ra nói mẹ bảo vệ con cái mà có thể vứt bỏ tất cả, không bằng nói tình yêu mà con cái dành cho ba mẹ mới không cần điều kiện gì? Mễ bà Tần trầm giọng nói: “Long Duy, ba mẹ và bà nội cháu luôn suy nghĩ cho cháu”
“Với cháu mà nói, con đường cháu đang đi đã là tốt nhất rồi.” Mễ bà Tần trầm giọng, đôi mắt vẩn đục hiện lên hơi nước: “Một ngày nào đó, cháu sẽ biết, rất nhiều người cố gắng tranh giành con đường cháu đang đi.”
Nghĩ đến bà nội, tim tôi nhất thời chùng xuống, chỉ nặng nề hít sâu một hơi: “Cháu biết rồi, vậy cháu nên làm gì đây?”
E rằng “phí” mà mễ bà Tần nói là quỷ thai đã bò ra từ trong bụng Ngụy Xương Thuận.
Phôi thai của quỷ thai đó xuất phát từ trứng rắn của Phù Ngàn, rõ ràng Mặc Dạ đã nhìn ra khi ở ngôi mộ, nhưng vẫn không thể phá vỡ.
Mặc dù lúc Phù Ngàn vào quan tài rắn, đã bị câu hồn, chỉ còn lại một cỗ thi thể, nhưng không phải là “Long Duy” có thể nhìn ra từ phản ứng của Mặc Dạ và Liễu Đông Phương.
Quỷ thai đó có thể cắn đứt cuống rốn chạy trốn, mấy người Hà Cực đã tìm kiếm một ngày nhưng không tìm thấy, điều này chứng tỏ nó rất lợi hại.
Nếu có thể thu phục nó, quả thật có thể coi như là tốt.
“Quỷ thai sẽ đi tìm mẹ, còn Ngụy Xương Thuận chỉ là nơi ấp trứng.” Mễ bà Tần khẽ thở dài, hình như hơi chậm biếm: “Tự mình làm bậy thì không thể sống được, ngày mai bà sẽ dẫn cháu về thôn, mấy người Hà Cực sẽ tìm kiếm quỷ thai, rồi cháu dụ nó đến nhà bà, thu phục là được.”
Tôi nhìn mễ bà Tần, nhanh chóng hiểu rõ, bà ấy không muốn mấy người Hà Cực tìm thấy Phù Ngàn, nên mới nhắc đến chuyện thu phục suốt đêm.
Nhưng nhìn tình hình trước mặt, quả thật có thể nuôi dưỡng, chí ít là nuôi như một đứa trẻ.
Cứ xem như đó là con Phù Ngàn...!
Vừa nghĩ đến chuyện Phù Ngàn đã trải qua, bụng tôi lại bắt đầu sôi sục, tôi vội lấy một quả mơ trong túi vải ra cắn, mới kiềm lại được.
Mễ bà Tần bệnh nặng, tinh thần không chống nổi nữa, nên nói được một lúc thì bắt đầu ho khan.
Tôi đành phải dìu bà ấy lên giường, bà ấy lật tay đưa một tờ giấy cho tôi, trên đó viết đầy chữ.
Xem ra mễ bà Tần đã chuẩn bị đầy đủ để thu phục quỷ thai khi tới đây rồi.
Tôi chỉ hơi tò mò, nếu mễ bà Tần không sợ mấy người Hà Cực, thì tôi có nên tiếp thu những lời bà ấy nói lúc nãy không?
Mễ bà Tần nằm trên giường nhắm mắt lại, tôi nắm chặt tờ giấy đó, rồi đọc kỹ lưỡng.
Trên đó viết rất rõ từng bước thu phục quỷ thai.
Tôi đọc đi đọc lại, thuộc lòng từng bước, rồi đốt nó đi.
Nhưng nhìn tro giấy bay lên, trong lòng tôi bỗng thấy ngổn ngang.
Tôi vuốt ve bụng mình, trước mắt bỗng hiện lên vẻ vui mừng của Phù Ngàn khi nhìn xuống bụng tôi.
Như được giải thoát, rất vui mừng.
Tôi chợt vỡ lẽ tình cảm mà Mặc Dạ và Liễu Đông Phương dành cho Phù Ngàn, đồng thời hiểu rõ nguyên do bọn họ
không cho tôi gặp mặt cô ta.
Ngày mai tôi còn phải bận rộn, thấy mễ bà Tần đã ngủ rồi, tôi cũng nghiêng người nằm xuống giường.
Dù không ngủ được, thì chợp mắt nghỉ ngơi cũng không sao.
Nhưng nghe thấy tiếng hít thở của mễ bà Tần, tôi cũng hơi mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc ngủ, hình như da đầu tôi hơi ngứa ngáy, mái tóc ngắn ngang vai đâm vào cổ làm tôi hơi khó chịu.
Tôi vô thức giơ tay ra sau gáy, vén tóc lên, rồi tiếp tục nhắm mắt.
Nhưng thoáng cảm thấy hình như da đầu có thứ gì đó hơi nhúc nhích, trước mắt tôi bỗng hiện lên thân rắn đen bóng bỏ qua như mái tóc đen nhánh trôi nổi trên mặt nước trong hồ Âm Dương của Mặc Dạ.
Rồi một tiếng cười trầm thấp vang lên, hình như còn kèm theo giọng nói quen thuộc.
Trong cơn mơ màng, tôi bắt đầu khó thở, như thể có thứ gì đó đang bóp cổ tôi.
Tôi muốn mở mắt ra, nhưng không thể nào tỉnh dậy được, trước mắt đều là mái tóc đen nhánh trôi nổi trong hồ nước...!
Cổ tôi ngày càng bị bóp chặt, thậm chí còn kéo tôi về phía đầu giường.