Xà Đại Nhân

Chương 68: Bào Thai Rắn Trong Bụng






Nhìn theo ánh mắt của Cốc Phùng Xuân, tôi bất giấc đưa tay sờ bụng dưới của mình.

Tôi và Mặc Dạ đã ngủ cùng nhau mấy đêm, nhưng cũng phải bảy ngày nữa mới được coi là kết hôn, trong bụng tôi cũng chưa chắc đã có bào thai rắn như họ muốn.

Nhưng giọng điệu Cốc Phùng Xuân lại rất chắc chắn? “Thả Vu Thi Mạn ra trước, tôi sẽ đi với các người” Tôi đưa tay sờ vào con dao cạo râu trong túi quần.

Vu Thi Mạn bị siết chặt cổ nhưng vẫn cố gắng nhìn tôi, dùng ánh mắt bảo tôi đừng đi.

Tuy nhiên người phụ nữ kia lại nhẹ nhàng kéo cung, cổ Vu Thi Mạn bị siết, sau đó cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn.

Cốc Phùng Xuân cười với tôi, giơ tay bóp một ngọn cỏ đưa cho tôi: “Cô ăn cái này đi rồi chúng tôi thả cô ta.”
Ngọn cỏ này nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng hình như trên đó có trứng trùng, khi bà ta bóp phiến lá, trứng trùng hình như đã rơi xuống đất.

Tôi lại gần, kéo tay bà ta quan sát kỹ trứng trùng: “Là gì vậy?”
“Trứng thanh phù” Cốc Phùng Xuân không hề giấu giếm, bà ta búng một ngón tay: “Là thứ không cô không hối hận”
Đại loại là thuốc độc, cổ trùng gì đó.

“Nhưng sao bà lại chắc chắn trong bụng tôi có bào thai rắn?” Tôi sờ vào bụng dưới, nhìn trứng thanh phù trong tay bà ta mà hơi lo lắng: “Nếu ăn vào không tốt cho thai nhi thì sao?”
Tôi bỏ tay ra khỏi bụng, đút vào túi một cách thản nhiên.

Cốc Phùng Xuân khẽ cười: “Long Duy, cô nghĩ sao chúng tôi lại tới đây? Quan tài rắn gửi thư cho nhà họ Cốc, nói rằng cô đã mang thai rắn, bảo chúng tôi đưa cô về Ba Sơn, lần này sẽ do Xạ Ngư nhà họ Cốc ở Ba Sơn nuôi dưỡng, khi
đứa bé này lớn lên cũng là ngày quan tài rắn hoá rồng”
Nói đến đây, bà ta quay đầu nhìn tôi: “Quan tài rắn có thể khiến người chết sống lại, cũng có thể trường sinh bất lão.

Nếu quan tài rắn hoá rồng có liên quan đến bào thai rắn trong bụng cô thì đương nhiên người là mẹ như cô cũng
sẽ có lợi.

Long Duy, đây là may mắn của cô.”
Bà tôi nói rất đường hoàng, nhưng tôi chợt nhớ lại giấc mơ kỳ lạ kia, quan tài rắn đưa tay ấn vào bụng dưới của tôi...!

Quan tài rắn có thể khiến người chết sống lại, hơn nữa lúc đó rắn con trong bụng Long Thiền đã không còn nữa.

Liệu hắn có bỏ thứ gì vào bụng tôi giống như không chế “Long Duy” luân hồi chuyển kiếp không?
Cốc Phùng Xuân thấy tôi ngẩn người thì đưa trứng thanh phù cho tôi: “Long Duy, Ba Sơn nhiều nước, phong cảnh hữu tình, tha hồ tận hưởng sông nước, tốt hơn cô sống ở trấn này nghĩ đồng nghĩ tây, suốt ngày bất an”
Ngọn cỏ trứng thanh phù rung rinh, tôi đưa tay cầm lấy.

Cốc Phùng Xuân cầm ngọn cỏ bằng tay phải, nhìn tôi rất vui mừng.

Khi tay trái tôi chuẩn bị cầm lấy ngọn cỏ, tôi chợt rút con dao cạo đang cầm trong tay phải ra, xoay người đâm vào cổ Cốc Phùng Xuân.

Cốc Phùng Xuân là người cầm đầu nhóm này, bắt bà ta trước để dụ quân, bắt thóp được bà ta rồi đổi lấy Vu Thi Mạn là được.

Khi con dao cạo sắp tới cổ Cốc Phùng Xuân, đột nhiên bên cạnh trên tới tiếng “vút vút”.

Cốc Phùng Xuân mím môi nhìn tôi mỉm cười.

Phía sau mũi tên sát có một chiếc lông vũ màu đen, nó bay tới rất nhanh tôi không kịp tránh.

Khi mũi tên sắt sắp bắn trúng tôi thì một bóng đen xẹt qua trước mặt, một cánh tay vòng qua người tôi.

Những chiếc mũi tên sắt rơi xuống đất, cắm xuống mặt đất, để lại trên đất những sợi lông vũ đen đung đưa trong gió.

Tay trái Mặc Dạ ôm lấy tôi lùi lại một bước, hắn nhìn Cốc Phùng Xuân với ánh mắt nặng nề.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn xuống bụng dưới của tôi, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, tay phải hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng tôi, có vẻ rất kích động.

Đột nhiên tôi không biết phải đối mặt với Mặc Dạ thế nào, nếu quan tài rắn thật sự đã cho gì vào bụng tôi thì Mặc Dạ sẽ nghĩ thế nào?
Trên xương quai xanh còn bị quan tài rắn cắn, để lại lớp vảy, và...!Dường như Cốc Phùng Xuân không biết Mặc Dạ, bà ta chỉ cười nhẹ: “Hôm nay nhiều người tới hơn nữa cũng vô dụng.


Long Duy, cô có thể hung ác đến mức mượn Long Thiền giết sạch người đưa tang trong thôn Hồi Long để cô thoát thân”
“Cô lại có thể giết rắn con trong bụng Long Thiền, để phá vỡ cục diện bế tắc của quan tài rắn, cô cho rằng tôi không chuẩn bị đề phòng bị cô ám toán sao?” Cốc Phùng Xuân vung tay: “Trong bụng cô có bào thai rắn, cho dù cô chưa vào quan tài rắn thì cũng sẽ không để nó chết.

Hành động đi, dù sống hay chết!”
Bà ta vừa dứt lời, vô số mũi tên sắt bắn tới từ bốn phía quanh nhà.

Vu Thi Mạn thấp giọng kêu lên, cùng lúc này Mặc Dạ nâng mắt lên nhìn Cốc Phùng Xuân, hàm dưới căng cứng.

Thấy tất cả mũi tên sắt đều đang bắn về phía mình, Mặc Dạ hừ lạnh, tất cả những mũi tên sắt trên không trung dường như mất hết động lực, đồng loạt rơi xuống, cắm xuống đất.

Sau đó bốn phía vọng lại tiếng gãy vỡ, cùng với tiếng la hét, rên rỉ.

Tất cả dây cung đều đã bị đứt...!Cổ Vu Thi Mạn được buông ra, cô ta hít vào một hơi thật dài, đẩy hai người phụ nữ bên cạnh ra.

Tôi vội gỡ tay Mặc Dạ ra, xoay người kéo Vu Thi Mạn dậy.

Dây cung của người phụ nữ kia đã đứt, cô ta vẫn trở tay rút mũi tên khác muốn đánh lại.

Nhưng cô ta vừa cầm mũi tên sắt trong tay thì như có một lực rất nặng kéo cả người cô ta xuống đất.

Mũi tên sắt cắm xuống đất, để lại sợi lông đen.

Mặc Dạ nhìn Cốc Phùng Xuân: “Bản quân không muốn sát sinh”
Lúc này Cốc Phùng Xuân mới kinh ngạc nhìn Mặc Dạ, ánh mắt loé lên: “Dây cung của mũi tên xuyên sóng được làm từ gân của Long Heo Bà, đun sôi nhào trộn, dao cắt không đứt.

Không thấy các hạ ra tay nhưng lại đứt dây, lập tiễn, không biết các hạ là ai?”
Mặc Dạ mặc kệ bà ta, chỉ nhìn vào trong nhà.


Mễ bà Tần vội đi ra, giúp tôi dìu Vu Thi Mạn vào nhà.

Cốc Phùng Xuân còn định nói gì đó nhưng Mặc Dạ đã quay đầu nhìn bà ta: “Bà về nói với quan tài rắn cũng được,
nói với Cốc Ngộ Thời cũng được, con của bản vương không đết lượt họ chỉ trỏ”
“Nếu chọc giận bản vương, mưa đêm ở Ba Sơn..” Giọng Mặc Dạ lạnh lùng, hắn nhìn Cốc Phùng Xuân rồi cười giễu: “Sẽ dâng lên không chỉ nhiều bằng sông hay hồ thôi đâu.”
Theo tiếng khịt mũi lạnh lùng của Mặc Dạ, mũi tên sau lưng Cốc Phùng Xuân “rắc” một tiếng gãy đôi.

Tất cả mũi tên sắt trong giỏ rơi xuống đất, lông vũ đen cũng chỉ khẽ đung đưa.

“Cốc Ngộ Thời là tổ tiên nhà tôi, không ngờ anh lại nói đến tên huý của ông ấy.” Cốc Phùng Xuân nhìn Mặc Dạ với vẻ mặt sợ hãi: “Anh là ai?”
Bà ta quay lại nhìn tôi: “Phối rắn trong bụng cô không phải của quan tài rắn à?” Bà ta vừa dứt lời, cơn giận của Mặc Dạ không còn che giấu được nữa.

Gió nổi lên ầm ầm, những đám mây di chuyển phía chân trời từ từ chồng lênnhau và biến thành màu đen, những tia chớp liên tục loé lên.

Mũi tên sắt sau lưng Cốc Phùng Xuân dẫn điện, bà ta vội vàng lùi lại.

Bà ta nâng mắt nhìn tia chớp đang di chuyển trên bầu trời, kinh ngạc nhìn Mặc Dạ: “Không biết xà quân này là ai?
Anh biết Long Duy là con gái nhà họ Long, bị quan tài rắn khống chế, cô ta mang thai con anh, nếu khiến quan tài rắn nổi giận..”
Bà ta còn chưa nói hết lời, một tiếng sấm kinh hoàng đánh thẳng vào cô ta.

Con rắn to vốn đang bị mũi tên sắt ghim vào người đột nhiên ngửa đầu rất lớn, vùng dậy nhào về phía những người nhà họ Cốc theo tiếng sấm rền.

Tôi đứng dưới mái hiên, nghe thấy mễ bà Tần vừa ho vừa băng bó vết thương cho Vu Thi Mạn.

Hoa văn vàng sẫm trên áo choàng đen của Mặc Dạ càng hiện rõ hơn dưới tia chớp và sấm sét.

Trong giấc mơ, quan tài rắn biến thành hình dáng của hắn cũng đứng dưới ánh đèn màu như vậy.

Hắn vừa vẫy tay là tôi biết hắn không phải Mặc Dạ.

Áo choàng của Mặc Dạ có màu đen pha vàng, tuy không rõ nhưng khi vẫy tay, nó sẽ loé lên như phất vàng.

Mặc Dạ cũng sẽ không vẫy tay gọi tôi lại như thế.


Hắn luôn nắm tay tôi, dắt tôi đi về phía trước, trong mắt luôn mang theo tình cảm yêu thương cùng với sự bất đắc dĩ và áy náy sâu sắc...!
Ánh mắt của quan tài rắn không như thế.

Ánh mắt là thứ mà người quen chỉ cần nhìn lướt qua là biết.

Nhưnng lúc này, Mặc Dạ cứ thể đứng trước nhà, sau lưng có sấm chớp chớp nhoáng, con rắn to đang dầm thét,
Cốc Phùng Xuân đưa người bỏ chạy...!
Còn hắn lại cứ thế lặng lẽ nhìn tôi, giống như đã ngẩn người.

Tay tôi không khỏi vuốt ve bụng dưới, có lẽ trong này đã có một đứa bé...!
Khi tôi giơ tay lên, ánh mắt Mặc Dạ dừng lại trên tấm vải đen quấn quanh cổ tay tôi.

Hắn bước về phía tôi, bóp chặt vải đen, chiếc vòng rắn ghi vào tay tôi đau đớn.

Nhưng Mặc Dạ lại xắn tay áo lên, ôm lấy tôi, gió lớn nổi lên khiến tôi không mở nổi mắt, mặt đau đớn.

Khi hắn đưa tôi đi rồi dừng lại thì đã tới hồ Âm Dương trong động phủ.

Mặc Dạ đặt tôi xuống, hắn đưa tay kéo cổ áo tôi ra.

Tiếng quần áo bị xé toạc vang vọng trong động phủ, xen lẫn với âm thanh thực huỳnh trùng đang bò.

Tôi cúi đầu nhìn, trên xương quai xanh, con rắn ngựa vần quấn lấy quan tài đang hé mở dường như từ từ cử động theo động tác của tôi.

Mặc Dạ ghì chặt vai tôi, đưa tay vuốt nhẹ vảy trên xương quai xanh.

Lớp vảy mỏng như hạt gạo, khi bị tác động lực như đâm vào da thịt, tôi đau đớn hít vào một hơi nhưng chỉ có thể cắn chặt môi dưới.

Mặc Dạ nổi giận, tôi không biết hắn giận vì bào thai rắn hay vì lớp vảy này.

Với tôi mà nói, điều quan trọng hơn bây giờ là trong bụng tôi có thật sự có bào thai rắn không.