Huyết xà trong miệng Long Thiền to bằng cánh tay trẻ con, nó bắn mạnh tới, cắn vào cằm của tôi.
Huyết xà phun ra từ trong miệng này là vũ khí giết người lớn nhất của Long Thiền, có thể bò thẳng vào miệng người, sau đó chọc vào trong bụng.
Đa số những người đưa ma ở thôn Hồi Long đều chết dưới miệng con huyết xà này.
Vì vị trí của Long Thiền và tôi lệch nhau, cho nên mới chỉ bị cắn trúng cằm.
Con huyết xà này vẫn không chịu thôi, cắn chặt lấy cằm tôi, từ từ di chuyển thân rắn.
Tôi vô cùng đau đớn, nhưng vẫn không buông tay, đâm thẳng gậy trúc vào người Long Thiền.
Long Thiền quá mức khinh địch, cô ta cảm thấy tôi không biết gì cả, cũng không có bản lĩnh gì, bị quan tài rắn kiểm soát khắp nơi, hoàn toàn không thể đem lại uy hiếp.
Cộng thêm giao dịch của Mặc Dạ và quan tài rắn, mới khiến cô ta mặc cho tôi dùng dây thừng đỏ trói mình lại.
Gậy trúc đầm một nhát vào người Long Thiền, hai chân Long Thiền đung đưa, nhưng vì trong miệng ngậm con huyết và kia nên hoàn toàn không nói được một lời, nhưng cổ họng căng chặt, gân xanh trên cổ hiện lên.
Cằm của tôi cực kỳ đau đớn, hai con huyết và trên bả vai thì siết chặt lấy cổ tôi, gào thét với tôi.
Một tia sét đánh trúng cái cây đang trói Long Thiền, thân cây lập tức đứt lìa.
Tiếng sấm khiến ba con huyết và kia đều sợ tới mức rụt về.
Trên thân trúc có cái gì đó chảy ra.
Tôi đau đến mức không thể đứng thẳng eo, nằm nhoài trước người Long Thiền.
Long Thiền thu huyết và trong miệng về, nhăn nhó nhìn tôi: “Long Duy...!Cô như thế là đang tự tìm đường chết đấy” Tôi cười với cô ta, cầm gậy trúc dính máu, chậm rãi nâng lên.
Gậy trúc vẫn còn trong người Long Thiền, vừa nhúc nhích một cái, cô ta đã đau đến mức ngẩng đầu hét chói tai.
Tôi để gậy trúc đến gần bên tai, nghe tiếng gạo ma sát ở bên trong.
Bên tại dường như vang lên tiếng gào thét gì đó, tôi trút hết gạo xuống, sau đó đâm gậy trúc về phía trước.
Hai con huyết và bị sấm dọa sợ trên vai tôi lại bò ra, lần này càng siết chặt lấy tôi hơn, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng xương rắn chuyển động lúc nó đang siết chặt thân rắn.
Long Thiền đau đến mức vặn vẹo như rắn, vô số con huyết và bò ra từ trong người nàng ta, gào thét la hét.
Cô ta cũng muốn giãy giụa, nhưng dây thừng đó trói quá chặt, hoàn toàn không tránh thoát được, chỉ đau đến mức mở to hai mắt.
Thấy dòng máu chảy ào ạt ra từ dưới người cô ta, mang theo tàn hương và hạt gạo, có đen có trắng, trông rất bẩn.
Cổ tôi bị huyết xà siết chặt, thịt dưới cằm như bị huyết xà Long Thiền phun ra từ trong miệng cắn rơi mất.
Tôi dùng hết sức lực cuối cùng xoay tay trái nắm chặt một con huyết xà, kéo thân rắn lên, sau đó lấy dao ra cắt xuống thân rắn.
Nửa đoạn thân rắn ở trong tay tôi, đầu rắn vẫn còn cắt chặt lấy lòng bàn tay tôi không chịu buông.
Nửa đoạn khác vẫn rụt lại vào người tôi, còn một con nữa vẫn đang siết chặt.
Tôi lại nắm lấy nó, giật đầu rắn xuống, vẫn cắt một dao tới.
Mễ bà Tần từng cắt đầu rắn, nhưng cũng không có tác dụng gì, nhưng ít nhất có thể để tôi lấy hơi.
Long Thiền đau đến mức thét chói tai, tiếng gào giận dữ đan chéo với âm thanh gì đó.
Cả người tôi đều vô cùng đau đớn, nhưng tranh thủ lúc huyết xà vẫn chưa đi ra, tôi vẫn đi tới, đá nửa đoạn gậy trúc cắm vào trong người Long Thiền kia.
Ngay lúc đó, trong người đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, tôi đau đến mức há miệng thở dốc, muốn hít thở nhưng làm thế nào cũng không có sức, giống như cổ họng bị chặn lại vậy.
Vào lúc tôi ngã người sang bên cạnh, tay áo bào hai màu đen vàng xuất hiện.
Mặc Dạ ôm tôi vào lòng, duỗi tay che cổ họng tôi lại.
Hắn cúi đầu nhìn Long Thiền bị trói và cây gậy trúc cắm vào người cô ta kia: “Nuốt xuống trước” Mặc Dạ nhanh chóng lấy
10
một viên thuốc ra, nhét vào miệng tôi: “Đây là đan dược của Vân Thiên Tông”
Viên đan dược kia không đắng như thuốc tây, vào miệng cũng có mùi thuốc, rất giống túi thuốc Đông y ba tôi hải về mỗi lần ngâm thuốc rắn.
Thuốc vào miệng là tan ngay, lúc này tôi mới cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút, không khí cũng lưu thông hơn.
“Mặc Dạ!” Long Thiền bị trói trên tàng cây dù đang thở rất yếu như vẫn khẽ gào lên: “Giao dịch của anh và quan tài rắn, đứa bé này.”
Tôi quay đầu nhìn Long Thiền, cười khẩy: “Chị quá đề cao quan tài rắn rồi, người giao dịch với nó là Mặc Dạ, không phải tôi.” Sắc mặt Long Thiền tái nhợt như tờ giấy, duỗi tay vỗ bụng dưới: “Con của tôi, tôi.” Mặc Dạ phất tay, mấy sợi dây thừng đỏ kia lập tức nới lỏng.
Người Long Thiền không còn dây thừng đó cố định, lập tức nghiêng sang một bên.
Một bóng người mặc áo bào trắng xuất hiện, Liễu Đông Phương vốn dĩ bị định xương vây khốn trong hang đá đỡ lấy cô ta.
Liễu Đông Phương nhìn máu dưới người Long Thiền, duỗi tay từ từ rút cây gậy trúc kia ra.
Gậy trúc vừa được rút ra, dòng máu trong ống trúc cũng tuôn ra, máu đỏ tươi, gạo trắng ngà rơi hết xuống mặt cỏ xanh biếc.
Long Thiền đau đến mức ngất xỉu.
Xem ra đi ra từ trong quan tài rắn bất tử bất diệt, nhưng vẫn sẽ đau và hôn mê.
Liễu Đông Phương nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề: “Không phải người muốn rời đi sao? Không muốn à? Vì sao phải làm những việc này?”
Cả người tôi lạnh run, nhìn Liễu Đông Phương, chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, vùi mặt vào lòng Mặc Dạ.
Mặc Dạ ôm chặt lấy tôi, cứ thế bỏ đi.
Lúc này là ban ngày, Mặc Dạ dẫn tôi chạy nhanh trên đường núi.
Đợi khi đến động phủ, hắn đặt tôi lên trên một tảng đá tròn.
Lúc này bên cạnh tảng đá có đặt mấy bình rượu rắn, không ngờ Vu Thi Mạn cũng ở đây.
Thấy tôi bị thương thành như thế, cô ta vội đi tới nói: “Đây là sao thế? Bị ai hại à?” Cả người tôi lạnh đến mức không nói nên lời, đột nhiên hiểu được cái gì gọi là lạnh thấu xương, giống như từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi lạnh, lạnh đến mức không có chỗ nào không đau.
“Dùng thuốc trước” Mặc Dạ nâng cằm tôi lên, nói với Vu Thi Mạn: “Đinh thủy tinh thấu xương bị quan tài rắn khởi động rồi.” Vụ Thi Mạn sợ hết hồn, hét to: “Cô ta làm gì rồi?” Tôi đau đến mức hai mắt mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên hông động phủ để rất nhiều đồ.
Đầm nước Âm Dương này có tác dụng áp chế huyết xà, cho nên Mặc Dạ và Vu Thi Mạn nhất định sẽ chọn nơi này làm nơi dẫn huyết xà ra.
Trong người tôi có huyết và xương quai xanh, có động tĩnh gì, quan tài rắn không thể không biết được.
Trưa nay ngoài tôi ra, có lẽ Mặc Dạ, Vu Thi Mạn, mễ bà Tần, Liễu Đông Phương và Long Thiền đều sẽ rất bận.
Cho nên tôi vừa khéo đứng bên mộ của Cốc Tiểu Lan, Long Thiền lập tức xuất hiện.
Nhưng cô ta vẫn luôn rất xem thường tôi, dù sao nói về sống chết của tôi, cô ta vẫn luôn dùng giọng điệu của người ngoài cuộc.
Cho nên tôi mới có thể xử lý được rắn con trong bụng cô ta một cách nhanh gọn lẹ, tàn hương và gạo mễ bà Tần chuẩn bị với Cốc Tiểu Lan rơi trúng đứa bé trong bụng cô ta, chắc chắn sẽ được thôi.
Quan tài rắn nghe thì thấy rất lợi hại, nhưng dường như chẳng có thuộc hạ nào, ngoài con rắn, cũng chỉ có Liễu Đông Phương và Long Thiền thôi.
Chỉ cần đứa bé trong bụng Long Thiền bị giết chết, vì không để cô ta rơi vào tay chúng tôi, quan tài rắn chỉ có thể thả Liễu Đông Phương, để hắn đến đưa Long Thiền đi.
Nhưng tôi không ngờ định thủy tinh được kích hoạt lại lạnh đến mức này.
Vu Thi Mạn cũng vội lấy thuốc bôi lên cằm tôi, sau đó giúp tôi bôi thuốc lên vết thương trên cổ.
Mặc Dạ chỉ ôm chặt lấy tôi, người hơi run rẩy.
Cảm giác lạnh lẽo ngày càng dữ dội, dường như Vu Thi Mạn cũng hết cách, đành phải nói với Mặc Dạ: “Hay là để cô ta cố chịu đi? Dù sao quan tài rắn cũng sẽ không giết chết cô ta.”
Tôi lạnh đến mức năng đánh cầm cập, không còn ý thức, chỉ muốn cuộn mình lại.
Mặc Dạ ôm chặt lấy tôi, trầm giọng nói với Vu Thi Mạn: “Vẫn theo kế hoạch, thừa dịp lấy huyết và xương quai xanh ra đi” Dường như Vu Thi Mạn hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi muốn từ chối, nhưng vừa mở miệng, ngoài tiếng cầm cập ra thì hoàn toàn không nói nên lời.
“Anh chắc chứ?” Vu Thi Mạn duỗi tay sờ soạng trong đầm Âm Dương một chốc, dường như rất nóng.
Mạc Dạ ôm tôi, chậm rãi cúi đầu xuống, hôn một cái lên khóe môi tôi.
Môi tôi vẫn đang run rẩy, dù Mặc Dạ chỉ hôn nhẹ một cái, nhưng vì đang run, dường như lại cọ vào môi hắn thêm mấy lần.
Mặc Dạ cười khẽ một tiếng: “Long Duy, ta biết em đang nghĩ gì.
Em đoán được sau khi ta dẫn huyết và xương quai xanh trong người em ra sẽ muốn phá hủy quan tài rắn.
Em muốn giết chết rắn con trong bụng Long Thiền, phá vỡ cục diện bế tắc này, đúng không?”
Mặc Dạ là người nhìn tôi trưởng thành trong giấc mơ.
Tôi có suy nghĩ gì, đương nhiên hắn hiểu nhất.
Cũng vì trong bụng Long Thiền có rắn con, cho nên quan tài rắn mới có thể tàn nhẫn giết chết tất cả người của thôn Hồi Long.
Nhưng nếu không còn con rắn con kia thì sao?
Nếu Long Thiền không còn khả năng sinh nữa thì sao?
Quan tài rắn sẽ phải thả Phù Ngàn bị Mặc Dạ giấu đi, sắp không chịu đựng được nữa kia ra, nhưng đã tám mươi năm phù ngàn không sinh con rồi.
Cho nên vì huyết thống của thôn Hồi Long không mất, quan tài rắn phải giữa lại mạng tôi.
Dù sao thôn Hồi Long cũng chỉ còn lại mấy người như thế.
Chỉ cần tôi không chết, Mặc Dạ và Liễu Đông Phương sẽ không muốn liều mạng phá hủy quan tài rắn, để tôi rời đi nữa.
Mặc Dạ hôn tôi một cái, giọng nói lộ vẻ đau lòng: “Em là dùng mạng của mình tìm một lối thoát cho chúng ta mà”
Tôi cảm thấy môi Mặc Dạ đang run lên, cố gắng muốn nói chuyện, nếu quan tài rắn không lấy mạng tôi thì không cần lấy huyết xà ra nữa.
Nhưng Mặc Dạ lại ôm tôi ngâm trong đầm Âm Dương, hắn kéo áo mình xuống.
Xương quai xanh của hắn vừa lộ ra, Vu Thi Mạn đứng một bên lập tức tháo chiếc nhẫn hình rắn xuống, quẹt một cái trên xương quai xanh của Mặc Dạ.
Chiếc nhẫn hình rắn kia trông không sắc bén lắm, nhưng lại cắt ra một vết thương trên xương quai xanh của Mặc Dạ.
Xương quai xanh bị cắt rách, Mặc Dạ chậm gãi kề sát đến gần bả vai tôi, ở chỗ bị cắn đến mức máu thịt be bét kia.
Mặc Dạ không có thân rắn, nhưng vai ma sát với vai tôi, vết thương do bị huyết và cắn chảy máu, lại theo xương quai xanh đang kề sát vào nhau chảy đến chỗ vết thương của Mặc Dạ.
Giống như máu của tôi chảy vào trong người hắn vậy.