Xà Đại Nhân

Chương 59: Một Giọt Nước Mắt






Lời Vu Thi Mạn để cho tôi trong nháy mắt nhớ tới đêm kia cha mẹ tôi rời đi, tôi ngủ mê man, mẹ tôi cùng Mặc Dạ hình như thương lượng gì đó
Tôi ngước mắt nhìn Vu Thi Mạn: “Mặc Dạ sẽ thế nào?”
“Vậy cũng không biết.” Vu Thi Mạn từ từ rút tay đang bị nước chảy qua đến trắng bệch: “Hắn đã đồng ý, tự nhiên là có thể chịu được.”
Tôi cầm vòng ngọc hắc xà, hơi ẩm, mát mát phát lạnh trong kẽ tay......
Đây chính là Mặc Dạ nói, nghĩ cách lấy ra huyết xà xương quai xanh ra, đưa tôi rời đi sao?
Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn cùng ba tôi mẹ đã biết trong cơ thể tôi có huyết xà xương quai xanh, cho nên cha mẹ tôi không cho tôi ra trấn, Mặc Dạ cùng tôi thành hôn.
Một bước này là bọn họ đã sớm sắp xếp xong, chỉ là giấu tôi.
Vu Thi Mạn cho tay trong chậu nước, ào ào rung động: “Cô đấy, chứ suy nghĩ quá nhiều, tự mình thoát ra trước rồi hãy nói.”
Cô ta nói xong giẫm lên giày cao gót đi luôn, tôi gọi lớn: “Các người nói rắn, là cái gì?”
Mặc Dạ nói trong thân thể Nguỵ Xương Thuận có rắn, vừa rồi trong cơ thể Trần Toàn có rắn, rõ ràng chính là mắt chúng ta trông thấy loại rắn đó.
Vu Thi Mạn bật cười một tiếng, vung tay đi mất.
Tôi thấy mình giống như một cái kẻ ngu, không biết gì cả.
Chờ tôi lấy tro cốt cha con Trần Toàn, xe hoả táng đưa chúng tôi đi nhà mễ bà Tần.
Trên đường Vu Thi Mạn đã uống cạn cả bình rượu rắn, say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng vẫn ôm bình rượu không chịu buông.
Đến nhà Mễ bà Tần, tôi ôm tro cốt xuống dưới, lại thả Vu Thi Mạn lên giường.
Ánh mắt Mễ bà Tần rơi vào chiếc nhẫn hình rắn trên tay cô ta, hình như biết cô ta là ai.
Lấy bình rượu rắn ra, trầm giọng nói: “Thi thể Nguỵ Xương Thuận đã có rắn, cũng nên đốt.

Người khống chế rắn nhà họ Vu đã đến rồi, đợi cô ta tỉnh, sớm lấy huyết xà ra đi.

Tôi nhìn đầu rắn hổ mang trong bình rượu rắn, hoàn toàn tỉnh táo, bò trên một đống dược liệu ướt át, phun ra nuốt vào chữ rắn.
Mễ bà Tần đi hoá vàng mã điểm hương cho tro con ba con Trần Toàn.
Tôi sờ vòng ngọc hắc xà, ở một bên giúp bà ấy cắm hương: “Người khống chế rắn nhà họ Vu lai lịch rất lớn?”
Mễ bà Tần chỉ là vừa ho, không ngừng lắc đầu, cũng không biết là không muốn nói, hay là không biết.
Bọn họ luôn luôn che giấu một số bí mật, tỉ như Mặc Dạ cùng Liễu Đông Phương, bọn họ không muốn đề cập tới “Long Duy” kia, là bởi vì Mặc Dạ đã làm chuyện gì đó, hại chết cô ta.
Mà quan tài rắn đối với vấn mễ nhà họ Tần cũng không hạ tử thủ, khả năng cũng là vấn mễ nhà họ Tần năm đó đã làm cái gì.
Bọn họ hoặc là không muốn nói, hoặc là trong lòng áy náy không muốn đối mặt, cho nên chưa từng đề cập đến quá khứ.
Tôi cắm xong hương, đặt thuốc từ bệnh viện cho Mễ bà Tần lên bàn, rồi đi ra ngoài.
Đầu hạ chạng vạng tối trời chiều còn màu quýt, treo ở trong núi, nơi xa thôn trên đường thỉnh thoảng có đám nhóc tan học về nhà cãi nhau ầm ĩ.
Hai nữ sinh kết bạn mà đi, một người một gói thanh cay, cậu nếm của tôi một cây, tôi ăn của cậu một cây, hình như dạng này là chuyện vui vẻ nhất vậy.
Tôi trước kia cùng Trương Ngọc Châu tan học, cũng là chầm chậm như vậy trở về.
Trên đường gọi xe, đưa tôi trở về thôn Hồi Long .
Đến thôn Hồi Long, quả nhiên toàn bộ thôn bị xây tường vây bao quanh, thường cách một đoạn đều có người chuyên đứng gác.
Tôi đột nhiên nhớ tới, đã nhiều ngày, những cảnh sát kia cũng không tìm đến tôi, còn có những thi thể ở thôn Hồi Long bị Long Thiền huyết xà cắn chết, cũng không biết đi đâu, cũng không có người đề cập với tôi.
Quả nhiên thôn Hồi Long cổ quái, chỉ có tôi không biết, bên ngoài người biết không ít.
Trong làng không vào được, tôi vòng qua đường nhỏ, đi phía sau núi.
Chạng vạng gió tối ào ào thổi qua bụi cỏ bụi cây, có khi như là có rắn bò qua.
Nhưng tôi bây giờ đã không sợ rắn, dù sao không có rắn nào có thể hạ độc chết tôi.
Phía sau núi cũng giống thôn Hồi Long, toàn bộ đều bị bao vây, ngoại trừ tường vây cao cao, đều nhìn không thấy gì.

Ngay cả mộ phần xảy ra chuyện đều bị bao vây, tôi nhìn phía thôn Hồi Long, sau đó nhìn về sau, đại khái xác định đêm kia trùng phát quang từ đâu ra, lúc này mới tiếp tục đi xuống dưới.
Trùng phát quang tra không được, nhưng quan tài rắn đã dùng bọn chúng đến gặm đất phía dưới thôn Hồi Long, nên đám lớn như vậy, trước kia khẳng định cũng cần nơi cất giấu.
Tỉ như những con trùng phát quang Mặc Dạ nuôi dưỡng trong động phủ của mình.
Chỉ là làm tôi chật vật giẫm lên bụi cây đi về sau, sắc trời càng đen, ngay lúc tôi muốn lấy điện thoại di động ra chiếu sáng.
Nghe được Mặc Dạ trầm giọng nói: “Em muốn đi tìm Liễu Đông Phương?”
Tôi theo nghe nhìn lại, thấy Mặc Dạ nửa tựa ở trên một thân cây, một thân áo bào đen giống như cùng bóng đêm hòa làm một.
Mái tóc màu đen tùy ý xõa ra, có vẻ còn như dính nước, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng cằm lại rõ ràng căng thẳng.
Nghĩ đến hôm nay trong thi thể Trần Toàn có rắn xuất hiện, Mặc Dạ cũng không có đến, xem ra hắn cũng có chuyện.
Tôi đi qua, đưa tay sờ sờ bả vai Mặc Dạ, sau đó thuận eo hướng xuống......
“Không tới hang động sao? Giọng nói Mặc Dạ trầm xuống, cầm ngược lấy tay của tôi, hình như nín cười, thấp giọng nói: “Gấp vậy sao?”
Tôi ngước mắt nhìn hắn, ánh trăng ít ỏi đổ xuống tới, tóc của hắn hơi ướt, nhưng trong mắt lại cười.
Tay bị nắm chặt, tôi đành từ từ tiến lại gần.
Quả nhiên lúc thân thể dán vào eo Mặc Dạ, cảm thấy có thứ gì đó đang động dưới chiếc áo choàng đen rộng rãi của mình.
Mặc Dạ buông tay tôi ra, khẽ thở dài: “Phù ngàn không chống đỡ được bao lâu.”
Đây là hắn lần đầu tiên chủ động đề cập với tôi về Phù Ngàn, tôi lại không muốn hỏi về cô ta nữa.
Chỉ là đưa tay chậm rãi giật áo bào hắn, vạt áo chỉ nửa mở, một đầu huyết xà lập tức gào thét bừng lên, há mồm nhe răng.
Mặc Dạ đưa tay nhấn trở về, đẩy tay của tôi ra, kéo lại quần áo: “Gặp ngừơi khống chế rắn nhà họ Vu rồi?”
Giống như huyết xà vì sao phá thể mà ra, cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.
“Ừ.” Tôi dựa vào ở trên người hắn, muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi gì

Chỉ là mở miệng nói: “Đi động phủ đi, đè huyết xà xuống trước đã.”
Mặc Dạ hình như rất vui vẻ, đưa tay ôm eo của tôi, ghé vào bả vai tôi khẽ cười.
Đây là lần đầu từ lúc tôi gặp được hắn đến nay, thấy hắn vui vẻ cười ra tiếng như vậy.
Khuôn mặt tuấn lãng, giống như nhật nguyệt chân trời đều rơi trên mặt hắn.
Lồng ngực rung động, cười rất cởi mở mà thoải mái.
Tôi hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, không biết lời nói mới rồi,
không đúng chỗ nào, để hắn vui vẻ như vậy.
Hay là hôm nay có chuyện gì, để hắn vui vẻ như vậy.
Mặc Dạ lại chỉ cúi đầu, áo bào đen run lên, lôi kéo tay của tôi, chậm rãi đi lên phía trước.
Con rắn lớn ở phía trước giúp chúng tôi mở đường, dẹp bụi cây, hình thành một con đường rắn uốn lượn.
Những vì sao hiếm hoi trong đêm, sự chuyển động của con rắn lớn, chim chóc cả kinh bay loạn hết.
Mặc Dạ lại lôi kéo tôi, giống như nhàn nhã đi dạo, chậm rãi đi tới phía trước: “Đi xem Liễu Đông Phương một chút.”
Lúc hắn đang nói chuyện, quay đầu nhìn tôi, đưa tay ra giúp tôi thu dọn mớ tóc lòa xòa trên trán, ánh mắt lập loè: “Nghĩ kỹ sau khi rời khỏi đây, đi đâu?”
Trong mắt Mặc Dạ có quá nhiều thứ, làm trái tim tôi phát run.
Yết hầu cứng lại, thấp giọng nói: “Coi như ra trấn, vẫn có cái gì đang đuổi ba mẹ tôi.

Người thôn Hồi Long hình như cũng có bí mật của mình, dựa vào là quan tài rắn che chở.

Còn không bằng ở tại trong trấn......”
Không biết vì sao, tôi đột nhiên không muốn lấy rắn xương quai xanh ra.
"Dù sao cũng tốt hơn so với bị vây trong cái trấn nhỏ." Giọng nói Mặc Dạ vui sướng, kéo tôi nhanh chân đi tới: “Ba mẹ em đã đi rồi, chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thoả cho em.


Ngưu Nhị đang ở Vấn thiên tông chờ em, Hà Ca đã đồng ý dẫn em đi vấn thiên tông, lấy thân phận của em, vấn thiên tông sẽ dùng hết toàn tông chi lực che chở em.”
Cho nên đây cũng là hắn giúp tôi?
Hà Ca lúc trước cũng không phải là lừa gạt Ngưu Nhị, là bởi vì Mặc Dạ đã hứa!
Nhưng tôi có thể có thân phận gì?
Tôi nhìn bả vai khoan hậu của Mặc Dạ, ánh mắt lóe lên, thấp giọng nói:
“Huyết xà xương quai xanh, không thể lấy ra.”
“Ta biết.” Mặc Dạ chớp mắt nhìn tôi, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ.
Đưa tay sờ khoé mắt của tôi, sau đó nhìn đầu ngón tay mình: “Long Duy, em nhìn này, có thể có được một giọt nước mắt của em cũng không tệ.”
“Trong thân thể ta có huyết xà nhiều như vậy, cũng không ngại nhiều thêm hai con này.”
Mặc Dạ cúi đầu xuống, hôn khoé mắt của tôi: “Hình như đụng phải nhiều chuyện như vậy, chưa thấy em khóc.

Phải đi rồi, sao lại khóc.”
“Mặc Dạ ......” Tôi mơ hồ cảm giác được, huyết xà trong thân thể tôi, cùng Mặc Dạ, Long Thiền có khác biệt.
Nhưng khác chỗ nào, tôi lại không nói ra được.
“Được rồi.” Mặc Dạ khoát tay, nhanh chân đi về phía trước:
“Em trước khi đi, thăm Liễu Đông Phương một chút, cũng để cho hắn yên tâm.
Chỉ là em cũng đừng mềm lòng khi thấy dáng vẻ của hắn, vì hắn không đáng.”
Mặc Dạ nói đến đây, quay đầu nhìn tôi một chút:
“Long Duy, ta cũng vậy, không đáng để em lưu luyến.

Ta cùng Liễu Đông Phương đều làm qua rất nhiều chuyện không tốt, đối với em, đối Long Duy trước đó.