Hà Vật vừa dứt lời, lập tức che lỗ tai kêu lên đau đớn: "Sư tôn, con không dám nữa!" Tôi đoán là A Vấn đã nghe thấy những lời của Hà Vật và dùng thuật pháp gì đó véo tai anh ta.
Nhưng Hà Ca vừa dứt lời, trên mặt anh ta truyền đến một tiếng tát lanh lảnh.
Âm thanh lớn đến mức A Bảo đang ngủ cũng phải giật mình, tôi đang nghĩ làm thế nào A Vấn có thể đánh người mà còn đánh lên mặt được.
Chỉ nhìn thấy Hà Ca che mặt, tủi thân nói: "Thanh tông chủ, người làm thế nào mà dùng được linh thạch để tát ta!” Bên ngoài vang lên tiếng hừ lạnh: "Đi ra!" Tôi nghe thấy ba từ "Thanh tông chủ", đoán có lẽ là tông chủ của Ý Sinh Tông, là người để cho A Vấn ở nhờ trên núi Cửu Phong.
Hà Khổ liếc nhìn tôi, nói với Hà Ca: "A Bảo ngủ rồi, cậu đưa nó về phòng cậu ngủ đi, chúng tôi đi cùng tiểu sư muội là được rồi." Nói xong, đảo mắt nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Tiểu sư muội, đừng sợ.
Những người này cộng lại còn chưa là gì với đại sư huynh.
Dù sao muội cũng không chính thức bái sư vào Vấn Thiên Tông, cho nên chuyện này vẫn phải cần muội tự mình ra mặt.”
Tôi hiểu ý anh ta, đi theo anh ta ra ngoài.
“Hà Thọ không ăn những thứ này” Hà Hoan đang cầm hai con gà nướng đất sét bọc trong lá sen đi xuống tầng hầm.
Lúc đi ngang qua chúng tôi: "Khẩu vị các người rất tốt, mỗi lần A Vấn chơi cái này là phải nướng.
Chỉ có tôi là mệt” Ý của anh ta là, A Vẫn luôn dùng cái này để nướng? Chẳng qua phía trước truyền đến tiếng kéo dây cung, còn có tiếng nói chuyện trầm thấp.
Nghe tiếng thì biết đó là người nhà Xạ Ngư Cốc đến, tôi liếc nhìn bắp chân tự rạch ra của mình.
Những người này tới rất nhanh, Mặc Dạ tiên tôi đến Vấn Thiên Tông, tôi còn chưa kịp nghỉ ngơi, bọn họ đã đuổi tới.
Nhưng không thể không gặp mặt, Hà Khổ, Hà Vật một trái một phải đứng cạnh tôi, đi ra trước sân.
Thì thấy Hà Cực đang sai Ngưu Nhị dọn ghế ra sân trước, Ngưu Nhị hiển nhiên không vui, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó.
Hà Cực cầm phất trần, đứng trước sọt tre phơi trái cây ở trước sân, nhìn chằm chằm những người đó.
Sân trước đã chật cứng người, tôi vừa đi ra, một thiếu nữ mặc váy dài thêu hoa lam, trên cổ tay đeo một chuỗi ngọc lục báo lập tức đảo mắt nhìn tối: "Cô chính là Vấn Tâm Hà Duyệt?”
"Tông chủ, chính là cô ấy.
Chúng tôi cũng lên núi!" Hôm nay, một gã mập khiêng hai chiếc chõng tre lập tức nói: "Hai trăm tư lên núi, còn phải bồng một đứa bé, nặng lắm"
Hà Khổ khẽ thì thầm với tôi: "Vị kia là tông chủ của Ý Sinh Tông, Thanh Chiết"
"Chính là ..." Hà Vật sờ tại và nói nhỏ với tôi: "Là người khiến A Vấn rơi vào núi Cửu Phong" Mặc dù giọng nói của anh ta rất thấp và mơ hồ, nhưng Thanh Chiết bỗng liếc qua.
Hà Vật dường như hơi sợ hãi, có người phía sau Hà Khổ.
Thanh Chiết hừ lạnh một tiếng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt âm trầm, chỉ vào đám người bên ngoài: "Quen không? Đều đến vì cô đấy."
Giọng điệu cô ta rất khó nghe, nhưng không giống với giọng nói thẳng thắn thô bạo của Hà Thọ, hiển nhiên cô ta không có ấn tượng tốt với tôi, tính cách quái gở, còn không thoải mái như Hà Thọ độc miệng.
“Long Duy” Cốc Phùng Xuân cầm mũi tên xuyên sóng, ánh mắt thâm thúy nhìn bắp chân của tôi: “Cô đã trúng độc Nguyên Sinh, nếu không giải độc, đừng nói là cô, ngay cả thai rắn trong bụng cô cũng sẽ chết, cuối cùng hóa thành một vũng nước độc.”
Phía sau Cố Phùng Xuân, là một cậu bé mười hai, mười ba tuổi với khuôn mặt trẻ con, đang tò mò nhìn mấy quả sấy khô của Ngưu Nhị, hình như
còn mím môi, muốn ăn trộm hai quả để ăn.
Nghe thấy độc Nguyên Sinh, cậu ta đảo mắt nhìn tôi nói: "Cho dù có tinh huyết rùa đen vạn năm của Hà Thọ nuôi dưỡng, sinh khí trong cơ thể cô càng dồi dào, thì đốc Nguyễn Sinh sẽ càng phát triển nhanh hơn.
Đây là sự tăng trưởng âm dương, cho nên cô sẽ không sống được lâu đâu."
“Cốc Kiển Minh” Hà Khổ ngay lập tức giới thiệu với tôi, nhỏ giọng nói: “Cậu ta lấy thân thể mình để nuôi độc, nên sẽ không bao giờ lớn lên được.
Không ai biết cậu ta bao nhiêu tuổi, nhưng khi tôi vào Vấn Thiên Tông, thì cậu ta đã rất có tiếng rồi.” Vu Thi Mạn ở một bên nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, ánh mắt rơi vào ấn đường của tôi, muốn nói gì đó, cô gái bên cạnh cô ta lập tức kéo cô ta, cô ta đành phải lắc đầu với tôi.
"Người nhà Xạ Ngư Cốc rất dữ tợn" Huyền Hồng cười trầm thấp hai tiếng, kéo ghế ngồi xuống: "Hôm nay, có ba tông, bốn nhà, năm môn.
Có thể tới đều tới cả rồi.
Chuyện này phải cho một lời giải thích, Vấn Thiên Tông chẳng lẽ muốn độc chiếm cả Long Duy và thai rắn, còn có tên quỷ thai A Bảo kia nữa sao?”
“Đúng vậy” Bên cạnh Huyền Hồng, một thanh niên mặc bộ Hán phục thủy mặc màu xanh, đang cầm bút vẽ, cười nhẹ: “Nếu đã thoát khỏi sự khống chế của quan tài rắn, vậy người nào cũng phải có phần.
Cũng không thể thay đổi một cái tên mà đã thuộc về Vấn Thiên Tông các người luôn rồi?”
“Tiểu sư muội” Hà Cực ra hiệu với tôi và chỉ về phía mọi người: “Việc đi hay ở là do cô quyết định” A Vấn cũng nói như vậy khi tôi đến Vấn Thiên Tông, cho dù người trong Huyền Môn tìm đến, cũng vô dụng.
Nhưng không ngờ lại để tôi tự đổi mặt.
Nhưng ít nhất Vấn Thiên Tông còn thủ hạ lưu tình với tôi, còn những Huyền Môn khác, e rằng bọn họ sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Tôi bước tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hà Cực, nhìn những người đó bằng ánh mắt thâm thúy: “Tôi không quan tâm các người thuộc tông phái nào tôi cũng là người, chỉ muốn ở đây, các người muốn thế nào?"
A Vấn bảo tôi đến Vấn Thiên Tông, ít nhất còn hỏi tôi một câu, nói cho tôi biết lợi và hại, và phải chịu những gì.
Họ thì ngược lại, coi tôi như một đồ vật, còn muốn chia phần.
Thực sự nghĩ tôi là kẻ dễ bắt nạt vậy sao? “Haha” Huyền Hồng nghe vậy thì cười, vẫy chiếc lông đuôi đỏ rực lên.