Mặc Dạ đưa tay trái ra, chỉ thấy lòng bàn tay trái có vết thương dấu răng hình tròn.
Hóa ra hắn không hề nói dối, vết sẹo này thật sự vẫn còn.
Mặc Dạ chậm rãi giơ lòng bàn tay trái lên, nói với Long Duy đang nằm trong quan tài gỗ màu trắng: “Ngươi cũng nên biết chuyện này có nghĩa là gì chứ?”
“Ngươi có thể trấn áp hắc lệ nên ta giúp đỡ, nhưng không thể động đến cô ấy!” Giọng nói của Mặc Dạ trở nên nặng nề, nói từng câu từng chữ: “Ngươi hiểu không?”
Liễu Đông Phương nhìn vết cắn kia sắc mặt tối sầm lại: “Loài rắn không liên hôn!” “Có” Long Duy hơi trầm giọng xuống, nhìn chằm chằm vết cắn của Mặc Dạ: “Rắn thần có kết hôn còn người chỉ là một con rắn thông thường nên không biết”
Khuôn mặt tuyệt đẹp mang theo chút tiên khí của Long Duy hiện lên sự oán hận, nhìn vết thương trên tay Mặc Dạ: “Cho dù ngươi thành hôn với cô ta, hôm nay ta đã đến đây rồi thì sẽ không rời đi đầu”
Cô ta vẫy tay một cái, vô số dây đen cuộn lại trong màn đêm, nâng chiếc quan tài bằng gỗ màu trắng kia lên.
Con rắn hai đầu khiêng cỗ quan tài đó di chuyển, lập tức bò về phía Mặc Dạ.
Hai cô gái ở trên lưng con rắn hai đầu lập tức mỉm cười ha ha, thân hình to lớn không hề rụt lại mà lao về phía Mặc Dạ.
Thân trên của bọn họ còn chưa tới thì đuôi rắn phía sau đã trườn lên phía trước quấn lấy Mặc Dạ, thân trên tấn công cả hai bên
Cùng lúc đó, khuôn mặt xinh đẹp của bọn họ lập tức nổi vảy lên, răng nanh sắc bén đan vào nhau như dao, khuôn mặt trở nên gớm ghiếc, bàn tay biến thành móng vuốt sắc bén.
Cách tấn công này chỉ đơn giản là bao vây , hơn nữa rắn này có hai đầu một thân cùng nhau lớn lên, sự ăn ý và tư thế bao vây đó thêm cái đuôi rắn còn hơn ba chọi một.
Tôi vừa thở hổn hển vừa nhìn mễ bà Tần.
Không phải bà ấy nói rắn hai đầu không có thực lực sao?
Mễ bà Tần cũng đưa mắt nhìn về phía con rắn hai đầu, sắc mặt hơi trầm xuống: “Đây không phải là con rắn hai đầu bình thường, đây là do mẹ của cháu cố tình tìm về để bảo vệ quan tài, quả nhiên không hổ là ...”
Nhưng bà ấy còn chưa kịp dứt lời thì con rắn hai đầu đang vây lấy Mặc Dạ đã bị mấy tia sét đánh bay, một trái một phải há miệng hét lên thất thanh với Mặc Dạ.
Âm thanh lọt vào tai giống như âm thanh của quỷ, chúng tôi ở bên cạnh trong chốc lát đều cảm thấy lỗ tai đau nhói như bị xuyên thấu, chứ đừng nói đến Mặc Dạ bị chúng bao vây cả hai bên.
Tôi không thể nghe thấy mễ bà Tần nói gì sau đó.
Nhưng đúng vào lúc này, Liễu Đông Phương lập tức lao về phía bà ấy.
Lần này thân rắn của hắn còn chưa tới nơi đã bắn liên tục mấy lần những viên bằng tới.
Tôi kéo mễ bà Tần muốn lùi về phía sau theo bản năng, nhưng vừa duỗi tay ra, đôi tai đau nhói đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Long Duy.
Tiếp theo là vô số sợi dây đen xuyên qua mặt đất lập tức quấn lấy tôi và kéo mễ bà Tần đi.
Giương mắt nhìn bà ấy bị trói chặt, tôi cầm con dao đá và chém về phía sợi dây đen vô hình kia.
Nhưng cho dù làm cách nào cũng vô dụng, nhìn thấy sợi dây cáp màu đen quấn lấy mễ bà Tần rồi kéo đi.
Trong lúc tôi không biết phải làm gì thì lại cảm thấy những sợi dây đen đó trườn vào bên trong quần áo của tôi giống như con rắn.
Ngay khi thứ này vừa chui vào trong quần áo và lướt qua da thịt, một cảm giác lành lạnh khiến tôi nổi da gà ngay lập tức.
Giống như sáng sớm khi vừa mới vào thu đi ra ngoài mà chỉ mặc chiếc áo ngắn, làn sương lành lạnh rơi trên cánh tay, lập tức khiến tôi nổi da gà.
Chỉ cảm thấy cả người đều lạnh lẽo cùng với đó là một cơn đau nhói ở rốn.
Vội vàng ôm lấy bụng của mình, nhưng dây đen đã siết chặt tứ chi của tôi và trườn ào ào vào rốn.
Tôi nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên nhìn Long Duy đang nằm trong quan tài gỗ màu trắng.
Trên khuôn mặt cô ta vẫn nở nụ cười thánh thiện, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng kia lại là đắc ý.
Trong lòng có gì đó đang run rẩy, tôi nhìn vào mắt cô ta và ngay lập tức hiểu ra ngay.
Cô ta đến tìm mễ bà Tần có lẽ chẳng qua chỉ là một kế để che mắt, thứ cô ta muốn không gì khác chính là cái bào thai rắn trong bụng tôi.
Long Duy và tôi nhìn thẳng vào mắt nhau, trong đôi mắt có thứ gì đó đang chậm rãi di chuyển, đôi mắt đó giống như đôi mắt của hắn khi quan tài rắn xuất hiện.
.