Loại đau đớn đó thực sự rất kinh khủng, dường như toàn bộ cánh tay trải bị vô số kim đâm vào, sau đó toàn bộ máu đều chảy ra, dường như cả người sắp bị rút hết.
Mặc Dạ lúc này biến thành người bước tới, ngồi xổm bên cạnh nhìn tôi.
Tôi ấn mạnh vào cánh tay trái của mình, để mặc cho những oán khí của những tà quan kia nuốt chửng, cắn xé tôi ...!
“Không thể lâu như vậy được” Tiêu Tinh Diệp liếc nhìn thời gian, sau đó hoài nghi nhìn về phía Mặc Dạ: “Có phải xảy ra vấn đề ở đâu rồi không?”
Tôi đau đến nghiến răng nghiến lợi, đè chặt cánh tay, thậm chí không dám thở mạnh.
Mặc Dạ nhìn nước dâng trào trong ống tre, sau đó trầm mặc nhìn tôi nói: "Được rồi." Tôi đảo mắt nhìn hắn, nặng nề thở ra.
Tiêu Tinh Diệp vội vàng kéo cánh tay tôi ra, sau đó khẽ kêu lên.
Chỉ thấy toàn bộ cánh tay trái như bị teo lại, da nhăn nhúm, giống như nửa cây lạp xưởng khô.
Xuyên qua lớp da, có thể nhìn thấy phần thịt màu đỏ tươi bên trong.
"Oán khí của tà quan này hút máu mạnh thật! Tôi ..." Tiêu Tinh Diệp có chút lo lắng nhìn tôi.
Nhưng lại tuyệt vọng nói: "Thật sự tìm không thấy sao? Ví dụ như mơ hồ nhìn thấy ai đó? Hoặc là ở nơi nào đó? Cô nghĩ lại đi, chỉ cần cô nghĩ ra một người, đối với Long Duy cũng tốt rồi.”
Vì vậy, Tiêu Tinh Diệp khổ sở muốn tìm được tà quan, cũng là vì Long Duy.
Qua nhiên sự tồn tại của nữ thần đều khiến cho người ta chủ động muốn lấy lòng.
"Không có.
Tôi nắm chặt tay khẽ run, toàn bộ cánh tay như tê liệt.
Mặc Dạ chỉ nặng nề nhìn tôi, thì thào: "Tà quan dù sao cũng là thứ hại người, không thể giữ lại.
Lần này không được.
Lần sau tiếp tục" “Cảm ơn” Tôi cảm ơn Mặc Dạ, lấy nước trong ba lô, đổ lên cánh tay trái, từ từ cọ rửa.
Cho dù lấy ra rồi, tôi luôn cảm thấy những giọt nước kia vẫn còn vương trên cánh tay, không rửa sạch sẽ rất khó chịu.
Ở đây không có nước lá ngải, chờ sau khi trở về, nhờ Mễ bà Tần nấu nước lá ngải giúp tôi là được.
Bà ấy thực sự rất tốt với tôi ...!Tôi xối nước vào cánh tay, xối một chút rồi dùng chân kẹp cái chai, sau đó dùng tay xoa.
Tiêu Tinh Diệp có lẽ cảm thấy có lỗi nên vội vàng dùng chai nước đổ cho tôi, nhìn cánh tay tôi nói: "Cô có muốn đến bệnh viện khám không? Tiếp tục như vậy, sợ cánh tay của cô sẽ bị phế đấy.”
Anh ta vừa cảm thấy có lỗi, nhưng lại vừa muốn còn lần sau nữa! “Không sao? Tôi ấn cánh tay của mình, cười với anh ta: “Gần đây khả năng chữa lành vết thương của tôi rất nhanh.
Nhiều nhất qua hai ngày nữa, vết thương sẽ lành.
Anh nhìn bàn tay trái của tôi xem.
Mấy ngày trước bị một vết cắt.
Bây giờ đừng nói đến vết thương, thậm chí
một vết sẹo cũng không có” “Nghe nói là do tà quan thích đẹp kia cho cô?” Tiêu Tinh Diệp đổ nước, mắt lại nhìn thẳng vào tôi.
Tôi mỉm cười với anh ta, không biết anh ta đang tò mò, hay đang thăm dò chút tin tức thay Long Duy.
Thấy nước đã hết, tôi lau cánh tay ướt đẫm trên người.
Rồi lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, nói với Mặc Dạ: "Lần này không được, lần sau lại nghĩ cách khác.
Gần sáng rồi, làm phiền
Xà quân đưa tôi về."
Mặc Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy, ánh mắt khẽ động, hắn gật đầu.
Lần này, không cho tôi một chút cơ hội nào để từ chối, hắn choàng tay qua eo tôi, một bước đạp lên mặt nước.
Nhưng thay vì rời đi, hắn khẽ dừng lại ở trên mặt nước.
Ngón chân tôi ở trong nước, Mặc Dạ thả lỏng tay, thân thể tối trượt xuống, như sắp rơi xuống nước.
Tôi theo bản năng muốn ôm Mặc Dạ, nhưng bắt gặp ánh mắt của hắn, năm ngón tay tôi co lại, để cho thân thể trượt xuống.
Vốn tưởng rằng Mặc Dạ cùng lắm chỉ làm tôi sợ hãi, vẫn sẽ ôm lấy tôi, nhưng ý nghĩ này vừa vụt qua, thì dòng nước lạnh bằng lập tức nhấn chìm tôi.
Tôi sặc vài ngụm nước, vung tay bừa bãi, trong lỗ tai ầm ầm vang dội.
Dường như nghe thấy Tiêu Tinh Diệp lo lắng hét lên: "Xà quân, cô ấy rơi xuống nước rồi!"
Trên trấn không có bể bơi, ba mẹ không thể để một đứa con gái như tôi tự đi tập bơi được, nên tôi bị sặc nước, mũi đau rát, dường như có cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng.
Tiêu Tinh Diệp vẫn đang la hét, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì ngoại trừ dòng nước lạnh đang chảy trước mặt.
Vừa lúc tôi nghĩ Mặc Dạ sẽ tức giận sắp dìm chết mình, lúc tôi vươn tay muốn ôm lấy chân hắn, đuôi rắn của hắn nhẹ nhàng móc một cái, cuốn người tôi lên.
Hắn dùng đuôi rắn cuốn người tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy: "Cảm giác gần kề cái chết dễ chịu không? Có cảm nhận được loại cảm giác sống không bằng chết không?”
1
| Tôi ho khan, nặng nề gật đầu với Mặc Dạ, nhưng nói không ra lời, chỉ phun ra một ngụm nước.
“Vừa rồi em nhìn thấy hai chiếc tà quan khác phải không?” Đuôi rắn của Mặc Dạ cuộn tròn quanh người tôi, lại gần một chút, nhìn vào | mắt tôi: “Tìm được tà quan, hắc lệ trong cơ thể em sẽ biến mất.
Nếu hắc lệ vẫn ở trong cơ thể em, thì em sẽ giống như Phù Ngàn, sống
không bằng chết”
Tôi nặng nề ho khan hai tiếng: "Tôi không nhìn thấy! Xà quân, tôi thật sự không nhìn thấy..." Giọng nói khàn khàn, bản thân tôi không ngờ sặc nước lại khó chịu như vậy.
“Phải không?” Mặc Dạ chậm rãi nhấc đuôi rắn, kéo tôi về phía mặt nước xa xa.
Tôi cảm thấy cơ thể mình đang từ từ trượt xuống trong tích tắc, sâu thẳm nhìn Mặc Dạ...!Đây là không tin tôi, cho nên dù tra hỏi, cũng phải hỏi cho ra tà quan sao?
“Xà quân, có thể là do thuật pháp của tôi không tốt, cô ấy thật sự không nhìn thấy.” Tiêu Tinh Diệp cũng có chút sợ hãi, vội vàng nói: “Chúng ta có nên quay lại tìm hiểu nguyên nhân không? Cứ thử xem vài lần nữa, Long Duy còn có thể chống đỡ được một thời gian.”
Mặc Dạ hừ một tiếng, đuôi rắn buông lỏng.
Tôi lại rơi xuống nước lần nữa, tai họa ập đến.
Tôi bị sặc hai ngụm nước, cổ họng lại đau nhức ...!Cho dù biết có thai rắn ở đó, Mặc Dạ cũng sẽ không để cho tôi chết, nhưng loại đau đớn này thực sự rất khó chịu.
Mũi đau, cổ họng đau, hoảng hốt bất lực, xen vào đó là chua xót và đau nhói.
Đau nhói khi bị Mặc Dạ ném xuống nước còn đau hơn cả việc oán khí của tà quan hút máu.
| Ngay khi tôi đang giãy dụa chậm rãi chìm xuống, Mặc Dạ cong đuôi cuốn người tôi lại: "Em suy nghĩ kĩ đi, xong rồi nói với ta.
Long Duy, | ta cũng vì tốt cho em thôi"
“Em đã thấy tình cảnh sau khi hắc lệ hoàn toàn nuốt chửng, ta không muốn em biến thành như vậy, hiểu không?” Vẻ mặt Mặc Dạ đau khổ nhìn tôi.
Tôi vừa ho khan, vừa xua tay với Mặc Dạ, biểu thị tôi đã biết rồi.
Nhưng từ khi Long Duy tỉnh lại, hắn không bao giờ gọi tôi là Long Duy nữa.
Lúc này, hắn nói là vì tốt cho Long Duy tôi, tôi không biết "Long Duy" này là ám chỉ tôi hay cô ta nữa ...!vốn dĩ chỉ là một biệt hiệu mà thôi.
Nhưng khi hai người trùng tên, rồi lại đồng thời xuất hiện, sẽ khiến cho người ta dễ bị loạn.
Mặc Dạ nhìn thấy tôi gật đầu, không tra hỏi thêm câu nào nữa, thay vào đó, hắn hất đuôi, ôm tôi vào lòng và bay theo làn gió đêm.
Khi đưa tôi đến nhà của Mễ bà Tân, hắn nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc: "Suy nghĩ xong rồi thì gọi điện cho Tiêu Tinh Diệp, tôi sẽ giải quyết hai chiếc tà quan kia.
Em không phải làm gì cả, cũng không cần phải đối mặt với nó.
Như vậy thì trong lòng sẽ không khổ sở”
“Được.” Sau khi tôi bị sặc nước, cổ họng ngứa ngáy, tôi gật đầu với hắn, lôi cơ thể đang ướt đẫm của mình vào phòng.
Mặc Dạ ở sau lưng khẽ thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Trời vẫn còn tôi, tôi ném ba lô sang một bên, lấy điện thoại di động đã ngâm nước ra hong khô.
Khi tôi đang lau, thì trước mặt xuất hiện một thùng gạo.
“Nhét vào trong gạo, mấy ngày nữa là dùng được rồi.
Mua cái khác về dùng trước đi” Mễ bà Tần đứng bên cạnh, trầm mặc nhìn tôi:
“Sao không nói với xà quân?”
Tôi lấy khăn giấy lau điện thoại, nhưng loại điện thoại thông minh này thậm chí còn không mở được nắp, chỉ lau bên ngoài thôi.
Nhà của Mễ bà Tân thậm chí còn không có máy sấy tóc, tóc bà ấy ngắn, tôi thì trọc đầu, A Bảo có vài sợi lông tơ, lau một cái thì khô, nên căn bản không cần máy sấy tóc.
Tôi hơi nản lòng cắm thẳng điện thoại vào trong gạo, khó hiểu nhìn Mễ bà Tần: "Nói cho hắn biết cái gì?" Mễ bà Tần kéo khăn tắm của A Bảo ném cho tôi, cười nói: "Khi cháu nhìn thấy bà, bà cũng nhìn thấy cháu rồi.”