Xà Đại Nhân

Chương 138: Không Thể Cử Động Lung Tung






Nụ hôn của Mặc Dạ, trước nay đều chỉ là bắt đầu...
Hơn nữa, nụ hôn này càng mãnh liệt hơn trước, Mặc Dạ đan chặt mười ngón tay của mình với tôi, giống như muốn vùi cả người tôi vào lòng hắn vậy.
Tôi mở miệng muốn nói gì đó nhưng hoàn toàn không có cơ hội hít thở.
Mọi thứ đến quá đột ngột, giống như mưa to gió lớn, nháy mắt đã nhấn chìm, làm ướt cả người, chỉ có thể để mặc cơn mưa tầm tã.
Đợi đến khi Mặc Dạ buông tôi ra, tôi đã đầm đìa mồ hôi, nằm trên giường, ngẩng đầu lên nhìn Mặc Dạ.
Nhưng lại thấy hai mắt hắn hàm chứa ý cười, hắn cúi đầu khẽ hôn khóe mắt tôi: “Ngủ đi.”
Tôi giả bộ ngái ngủ, rời mắt nhìn sang bên cạnh, lúc này có thể nhìn rõ mặt Mặc Dạ...
Quả nhiên bên ngoài cửa sổ, những tia nắng sớm nhàn nhạt phản chiếu trong kính.

Ánh sáng xuyên qua giọt nước trên cửa sổ, trở thành vầng sáng bảy màu, rơi trên gương mặt thỏa mãn của Mặc Dạ.

Hắn cúi đầu nhìn tôi, dường như trong mắt hắn cũng là vầng sáng bảy màu.
Chói đến nỗi mắt tôi hơi đau, tôi muốn mở mắt nhìn kỹ hắn, nhưng làm cách nào cũng không mở nổi.

Mặc Dạ chuyển động yết hầu, khẽ cười.

Hắn cúi người xuống hôn nhẹ mí mắt tôi, giọng nói hơi khàn và trầm thấp: “Ngủ đi.” Tôi thật sự không chống đỡ được nữa, độ ấm xẹt qua mí mắt, nhắm mắt lại lập tức rơi vào giấc ngủ.

Mơ hồ vẫn chưa ngủ say bèn cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp, ươn ướt lau qua người mình.
Độ ấm của nước quả thật rất vừa phải nhưng lại khiến tôi trằn trọc không ngủ được.
Tôi mơ hồ đưa tay đẩy chiếc khăn lông đang lau chùi cơ thể mình ra, nhưng tay vừa đưa ra lại bị ấn xuống.

cùng với đó, Mặc Dạ đè lên cơ thể tôi, dán vào tai tôi nói nhỏ: “Em ngủ, ta lau người cho em, cơ thể em đầy mồ hôi cũng không ngủ ngon được”

Tôi “Ừ” một tiếng, nhưng hắn cứ đè lên tôi như vậy cũng không thoải mái chút nào.

Da dính mồ hôi dán vào nhau, vừa dớp dính vừa ướt át, còn cả độ nóng khác thường.
Đưa tay ra muốn đẩy, nhưng tay vừa đưa ra...!Tôi lập tức cảm thấy mình giống như bị bỏng, vội vàng thu tay về, đè lên người mình, tùy ý để Mặc Dạ lau người cho mình, hận không thể va vào đầu chết luôn cho rồi.

Rõ ràng mới dừng lại, chẳng qua anh chỉ đang lau người cho mình thôi mà, sao lại...!“Bây giờ biết không nên cử động lung tung rồi chứ.” Mặc Dạ ghé sát bên tai tôi, lau mồ hôi sau lưng cho tôi, rồi xoay dọc từ eo xuống bên chân.

Mặc dù giọng anh rất thấp, nhưng hơi thở nhàn nhạt, dễ chịu của hắn lại phả vào vành tai tôi, khiến trái tim tôi run rẩy.
Lòng bàn tay vội cọ vào chăn nhưng làm thế nào cũng không áp chế được độ ẩm đó.

Dường như ngay đến cả bàn tay lau cơ thể tôi của Mặc Dạ, cách một lớp khăn lông nhưng vẫn rõ ràng như thế, khiến chân tôi không khỏi vặn vẹo.
“Ngủ đi.” Mặc Dạ khẽ cười một tiếng, hôn nhẹ vành tai tôi rồi rời đi.
Tôi đè bàn tay mang theo độ ẩm khác thường của mình lên cơ thể, quả thật mệt chết đi được, lúc này mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại đã là buổi chiều.

Ánh nắng màu cam xuyên qua kính chiếu vào, cơ thể dường như không còn nhức mỏi nữa.
Tôi ngồi dậy, mặc quần áo rồi đi xuống tầng thì thấy Mặc Dạ vẫn mặc bộ đồ thường ngày màu đen đang dẫn A Bảo chạy tới chạy lui trước nhà, vừa chạy còn vừa lẩm bẩm gì đó.
Phòng bếp phát ra tiếng động, còn có mùi thuốc tươi mát.

Tôi đi vào lấy nước rửa tay thì thấy mễ bà Tần dùng nồi đất nấu canh, bên cạnh thì xào rau.
Nhìn thấy tôi, bà ấy trầm giọng, nói: “Xà quân lại đào được hoàng kì nên bà nấu canh cho cháu và Xà quân.

Bây giờ cháu phải bồi bổ dưỡng thai, A Bảo cần cố định linh hồn, có vài món ngon, ăn nhiều chút là được.


Bây giờ cũng chỉ có và quân có thể đào được loại thuốc này, hơi nhanh nhạy chút là chạy mất dạng, đồ tốt thì cũng bị người ta đào mất.”
Tôi nghĩ mỗi lần Mặc Dạ đi hái chu quả dường như đều không dễ dàng gì.
Ngửi mùi thuốc, nhìn thấy Mặc Dạ đang vừa chơi vừa học với A Bảo ở bên ngoài, lúc này, anh dường như không còn lạnh lùng nữa.

Đáy lòng như được tưới dòng nước ấm, không khỏi cong môi cười.
“Giải thích rồi hả?” Mễ bà Tần đổ một ít nước nóng lên khăn lông trên nồi đất, trầm giọng, nói: “Mới sáng ra tâm trạng Xà quân đã rất tốt.

Ngài ấy giúp bà tới xem tất cả xác sống, còn đào hoàng kì mang về, có vẻ tối qua nói chuyện rất tốt hả?”
“Về chuyện tình yêu nam nữ, cháu hiểu rõ hơn bà.

Mặc dù Xà quân sống lâu nhưng cũng rất đơn thuần.

Về điểm này chắc cháu cũng có thể nhìn ra, nếu ngài ấy đã kết hôn với cháu thì đó chính là lời hứa hẹn lớn nhất, cháu phải hiểu ngài ấy nhiều hơn.

Đừng tùy hứng giống như một cô nhóc, mặc dù cháu vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cũng không
thể tùy hứng được.” Lúc này, bà ấy không họ nữa mà rất nghiêm túc hỏi vấn đề này.
Tôi khẽ họ một tiếng, đảo mắt nhìn: “Tiêu Tinh Diệp đâu?”
“Thầy Lưu gọi điện thoại mấy lần, còn chuyển cho Tiêu Tinh Diệp sáu mươi triệu nên cậu ấy đến đó xem trước rồi, có chuyện gì sẽ gọi điện về, chắc là không sao đâu.” Mễ bà Tần lạnh giọng, nghiêng đầu nhìn tôi nói: “Dù sao tiền của thầy Lưu cũng dễ kiếm”
Câu này của bà ấy có hai nghĩa, một là Lưu Đông kiếm tiền rất dễ, hai là chúng tôi kiếm tiền của ông ta cũng dễ.

Điều này cũng cho thấy, Lưu Đông rất coi trọng sự phát triển của tình hình.

Hôm qua ba mươi triệu, hôm nay lại sáu mươi triệu?
Vậy đến ngày mai, không phải sẽ là chín mươi triệu đấy chứ? Tôi đổ nước, đi tắm, đến khi ra ngoài, mễ bà Tần đã nấu xong cơm.

Mặc Dạ ngồi bên cạnh đọc sách, A Bảo đã có thể tự mình ăn cơm một cách linh hoạt.
Tôi vừa ngồi xuống, Mặc Dạ bèn múc một bát canh trong nồi đất đưa cho tôi: “Độ nóng vừa phải, mau uống đi”
Nhưng tôi thấy nồi đất hình như vẫn đang bốc lên hơi nóng nghi ngút, sao có thể vừa phải được chứ.

Nhưng cứ để Mặc Dạ bưng bát như vậy cũng không hay lắm, do đó tội vội đưa tay ra đón lấy.
Bát canh nóng hổi nhưng khi tôi đón tới tay mình, độ nóng lại vừa phải.
Tôi hơi khó hiểu nhìn Mặc Dạ, hắn dùng một tay lật sách, đảo mắt nhìn tôi nói: “Chẳng lẽ còn muốn ta thổi cho em?”
Thổi canh nghe có hơi...
Tôi vội cúi đầu uống canh, dùng thuốc dại nấu canh, mùi vị quả thật rất tươi mát, có mùi thuốc nhàn nhạt, lại có cả mùi thơm của gà.
Đến khi uống xong, lúc này tôi mới chậm rãi ăn cơm, tôi lườm Mặc Dạ: “Chuyện của Lưu Thi Di rốt cuộc là như thế nào?” Tối qua cũng chính Mặc Dạ nhìn thấy tình huống trong hầm cầu, còn nữa vì sao những con rắn kia lại trở về cùng hắn? “Ăn cơm trước đi” Nhưng Mặc Dạ lại đọc sách, đảo mắt nhìn tôi nói: “Buổi tối lại tới hầm cầu, em sẽ biết thôi.” Tôi đành phải vùi đầu ăn cơm, bây giờ A Bảo ăn cơm rất ngoan ngoãn, chỉ là thỉnh thoảng nó lại nhìn tôi cười.

Ăn cơm xong, tôi dọn dẹp bàn ăn và rửa bát.

Mặc Dạ vẫn luôn đứng cạnh nhìn tôi.

Chăm chú đến nỗi khiến tôi suýt nữa làm rơi nồi đất cũ nấu canh, may mà Mặc Dạ đưa tay ra đỡ cho tôi.

Cuối cùng, anh vẫn cầm lấy nồi đất, nói: “Em nghỉ ngơi lát đi, để ta rửa”
Tôi nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, nhìn lại mặc dù hắn mặc bộ đồ thường ngày màu đen, nhưng với gương mặt này, như thế nào cũng không thể là người làm mấy | chuyện lặt vặt thế này được.
Hơn nữa, hắn bận rộn cả một ngày, còn tôi thì ngủ cả một ngày, cũng hơi quá đáng thật.

Đánh nhau không được, đối phó với tà quan cũng không được, nhưng tôi không thể vô dụng, chuyện gì cũng để Mặc Dạ phải làm như thế được.

Tôi vội lắc đầu: “Để tôi, anh ra ngoài đợi tôi một lát là được.” Nhưng Mặc Dạ vẫn cứ chen tới, tôi tráng một lượt bát đã rửa, hắn lại tráng lượt hai.


A Bảo chơi ở bên ngoài một lát, sau đó kêu ô ô chạy vào, thấy chúng tôi đang rửa bát thì cho rằng đang nghịch nước nên cũng muốn chen lên góp vui.

Bây giờ, nó đã không còn sợ Mặc Dạ nữa, chen vào không nghịch nước được thì ôm chân Mặc Dạ, để Mặc Dạ bể nó lên.

Mặc Dạ bất lực lắc đầu, một tay ôm A Bảo vào lòng, để nó nghịch nước, tay còn lại thì tráng bát giúp tôi.

Tiếng nước va chạm với tiếng bát đĩa, chốc chốc vì A Bảo quậy nên một chiếc đũa rơi nhanh vào chậu rửa bát.
Nhưng A Bảo nhanh tay nhanh mắt, vội đưa tay ra, chiếc đũa rơi nhanh đó lại vào tay nó.
A Bảo nắm lấy chiếc đũa, nhìn tôi và Mặc Dạ, cười đắc ý.

“Đi chơi đi.” Mặc Dạ gỡ chiếc đũa trong tay A Bảo xuống, nói với tôi: “Em muốn học không?”
| Tôi nhìn chiếc đũa, khi bay ra nó đã rơi xuống một nửa, A Bảo được Mặc Dạ ôm trong lòng, khi đưa tay ra hoàn toàn không bắt được chiếc đũa đó, nhưng nó vừa đưa tay ra, chiếc đũa lại nằm yên trong tay nó.
Đây là được phép thuật kéo trở lại? “Có thể học được ư?” Tôi nghĩ mình cũng thông minh hơn A Bảo chút nhỉ?
A Bảo mới học mấy ngày đã biết dùng, mình chắc là cũng được chứ nhỉ?
Bây giờ, mọi chuyện gần như đã ổn định, mình cũng không cần vội vàng thay đổi, có thể tự học một vài thứ trước.

Nhưng Mặc Dạ lại rửa xong chiếc đũa, nhét vào trong ống đũa, rồi chậm rãi tráng bát, nhìn tôi nói: “Có thể học, nhưng em có thể học thứ lợi hại hơn.” Nghe vậy, trái tim nhỏ bé của tôi lập tức xiết chặt lại.
Đều nói đàn ông phải dỗ dành, chẳng lẽ Mặc Dạ vì những lời nói tối qua của mình nên tâm trạng mới tốt, ngay đến cả cái này cũng bằng lòng dạy mình? Mặc Dạ tráng xong bát, rũ mắt nhìn tôi, kéo tay tôi, mặt khác mở nước, rửa sạch tay tôi.
Sau đó, anh kéo cổ áo tôi ra, ngón tay quét qua vảy văn trên xương quai xanh của tôi, nói: “Đau không?”
Tôi lắc đầu, bây giờ vảy văn đã dài ra rồi, khi bị quét qua không còn cảm thấy đau nữa.

Chỉ khi gặp phải tà quan mới hơi đau thôi.

Cách tà quan càng gần thì cơn đau cũng rõ ràng hơn.

“Xà quan cố tình để lại cái này trên người em” Mặc Dạ rút tay về, kéo lại cổ áo cho tôi, rồi rũ mắt nhìn tôi, nói: “Em có từng nghĩ, vì sao ba mẹ em lại tạo ra tám chiếc tài quan không?”