Tôi xem từng bài viết mà mình đã tìm ra.
Bây giờ nhà trường quản lý chặt chẽ học sinh và không cho phép mang điện thoại di động vào trường.
Tuy nhiên, số lượng học sinh đi học tại thị trấn giảm dần theo từng năm, nếu điều kiện gia đình khá giả thì đã lên huyện học.
Hơn nữa có rất nhiều phụ huynh đi làm ở xa, ông bà ở nhà lại không biết sử dụng điện thoại di động nên một số em vẫn sử dụng điện thoại di động để liên lạc với bố mẹ, để chuyển tiền các thứ...!Trong thị trấn không cấm hoàn toàn việc học sinh cấp hai mang theo điện thoại di động.
Vì vậy bài đăng đó thực sự nổi hơn nhiều so với khi tôi đang đi học.
Tôi đã lướt một vài bài liên quan đến Lưu Đông, hầu hết đều chửi ông ta quá cổ lỗ sĩ, quá khắt khe, kiểu gì cũng có.
Có một bài viết thậm chí còn đăng một bức ảnh của Lưu Thi Di, chửi cô ta xảo quyệt y hệt ba.
Khi đó, Lưu Thị Di chưa giống như bây giờ, nhưng khuôn mặt đúng là thon nhỏ, trông rất xinh đẹp, ăn mặc cũng tinh tế.
Có đủ mọi lời lẽ mắng chửi xúc phạm ở dưới bài đăng đó, còn có người nói cô ta dụ dỗ thầy giáo, nói cô ta phá thai, bảo cô ta có rất nhiều bạn trai, nhậu nhẹt với đàn ông giang hồ và nhiều chuyện khác nữa.
Bài viết rất dài, còn đăng không ít bức ảnh, lướt tới phía dưới không ngờ lại có bức ảnh Lưu Thi Di bị bắt nạt.
Hai tay bị trói ở trên đầu, khuôn mặt bị đánh đập sưng vù lên, áo bị lột ra, trên cổ treo một con rắn chết mềm oặt, còn có một tấm biển bằng giấy viết dòng chữ: Tôi là rắn tinh, tôi thích ở cùng rắn.
Trong bức ảnh đó, Lưu Thị Di cúi thấp đầu xuống, đôi mắt bị tóc mái che mất, không nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng rõ ràng gân xanh quanh cổ chằng chịt.
Tất cả các bài viết phía sau đều là lời nói lăng mạ và chế giễu.
Tôi từ từ lướt xuống phía bên dưới, càng nhìn càng về sau càng quá đáng.
Ngoài ra còn có một bức ảnh chụp cô ta với chiếc váy bị vén lên và trói vào cột bê tông.
Đôi chân được vẽ những chiếc váy nguệch
ngoạc bằng bút mực đen.
Lại lướt tới phía sau thì càng quá đáng.
Tôi chợt nhớ lại một chuyện...
Hình như năm ngoái khi mình học lớp mười một, nghỉ hè chỉ được có 20 ngày, mẹ tôi còn sợ con được nghỉ chạy lung tung sẽ ảnh hưởng đến việc chơi mạt chược của bà nên đã đăng ký cho tôi một lớp học thêm.
Trường bồi dưỡng đó còn gây bất ngờ cho học sinh cấp 2.
Tôi loáng thoáng nghe mấy một vài cô bạn đi học thêm hẹn nhau sẽ giải quyết ai đó, nói rằng cô ta đáng đời, xử lý xong sẽ phát tán bức ảnh ra, như thế nào đó.
Bọn họ bàn bạc sôi nổi làm sao để cho người ta một bài học, tôi nghe thấy còn bị cuốn theo, Trương Ngọc Chi gõ đầu một cái.
Tôi ngơ ngác nắm lấy điện thoại.
Tôi biết tình hình của trường, một khi có học sinh nào đó bị bắt nạt thì những người khác sẽ không giúp đỡ mà chỉ im lặng đứng nhìn.
Hoặc nếu có điều tốt, họ còn hùa theo xử lý người ta nữa.
Dường như học sinh trong thị trấn không để ý Lưu Đông cho lắm nên sẽ không có oán hận gì với ông ta, nhưng nếu Lưu Thi Di ở trong trường học, nói không chừng có thể là mục tiêu trút giận của đám học sinh đó.
“Đang xem gì vậy?” Tiêu Tinh Diệp thấy tôi ngây người ra bèn trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Mấy tấm ảnh trong bài viết rất lộ liễu, hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa xóa mà vẫn xuất hiện ở đó, thậm chí những lời mắng chửi cũng còn.
Nhìn thấy Tiêu Tinh Diệp đến gần, tôi vội vàng ẩn điện thoại xuống.
Sau đó mở cửa ra, đi tới trước mặt Lưu Đông, lắc lư chiếc điện thoại rồi nói: “Ông có biết chuyện này không?” Mặc kệ Lưu Thi Di có bị rắn tinh bám thân hay không, suy cho cùng ngoài việc ăn thịt chuột nhắt màu trắng ra thì cũng không có gì ghê gớm.
Cho dù thực hư thế nào, thì cũng là vì phát sóng trực tiếp thỏa mãn người xem, không có giới hạn mà thôi.
Nhưng chuyện cô ta bị bắt nạt trong một thời gian dài, lẽ nào người làm giáo viên chủ nhiệm như Lưu Đông lại không hề hay biết?
Ông ta lại để mặc cho những bức ảnh của con gái mình cứ thế bị tung lên mạng và bị học trò của mình mắng chửi? Vừa lúc tôi đến, ông ta đã dặn tôi phải tôn trọng XX của Lưu Thi Di , đừng nói ra sự việc, đừng quá hấp tấp mà dọa cô ta sợ.
Không cho phép chúng tôi vào phòng vì cô ta không đồng ý.
Còn những bức ảnh này thì sao? Còn buổi phát sóng trực tiếp của Lưu Thi Di nữa? Ông ta không hề nghĩ đến việc giúp con gái xóa nó đi? Hay cấm cô ta phát trực tiếp?
Hoặc là làm gì đó để giúp Lưu Thị Di khi cô ta bị bắt nạt?
Lưu Đông ngẩng đầu lên nhìn bức ảnh chụp Lưu Thi Di bị giật tóc miệng đang cắn cây gậy trên bài đăng.
Ông ta ngẩng đầu nhìn tôi, trầm giọng nói: “Đây đều là chuyện của quá khứ, chuyện trên mạng không thể coi là thật được.” Tôi nghe xong chỉ cảm thấy có gì đó đè nén trong lồng ngực, tôi ngưng lại nhìn Lưu Đông: “Vậy ông có làm gì cho cô ta chưa?”
“Không quan tâm đến là xong thôi, những chuyện như thế này cô càng giải thích thì càng gây hiểu lầm.
Hơn nữa mấy cô bé gái với nhau thì có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ.” Giọng nói của Lưu Đông vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại có chút né tránh.
Tôi nhìn chằm chằm Lưu Đông, siết chặt điện thoại, trịnh trọng nói: “Mẹ của Lưu Thi Di đâu? Tôi muốn nói vài lời với bà ấy”
"Mẹ của con bé đang học bồi dưỡng theo kiểu khép kín, không giao tiếp được với thế giới bên ngoài.”
Lưu Đông vừa châm điếu thuốc vừa nói nhỏ: “Hôm nay cô đã nhìn thấy bộ dạng của Lưu Thi Di là như vậy, hãy quay về nghĩ cách rồi ngày mai hẵng tới.
Muộn rồi, tôi cũng phải đi ngủ đây.”
Không ngờ ông ta vừa nói vừa đứng dậy muốn đóng cửa lại.
Tôi vươn tay ra đẩy cửa: “Lưu Thi Di còn chưa về.” “Con bé sẽ trèo qua cửa sổ vào nhà” Không ngờ Lưu Đông lại đẩy tay tôi ra và cố đóng cửa lại.
Tôi vẫn muốn đẩy vào, nhưng lại cảm thấy tay mình bị siết chặt.
Mặc Dạ nắm lấy tay tôi và từ từ kéo ra.
Hắn gật đầu với Lưu Đông và kéo tôi lên xe của Tiêu Tinh Diệp.
Lưu Đông ở phía sau đóng sầm cửa lại, dường như còn thêm hai cái ổ khóa.
Tôi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhưng không hề nhìn thấy Lưu Thị Di trèo vào.
Mặc Dạ lôi tôi bước lên xe.
Tiêu Tinh Diệp nói: “Về trước đã.”
“Lưu Thi Di đã về chưa?” Tôi hít một hơi thật sâu cuối cùng cũng cất tiếng hỏi.
Mặc Dạ lắc đầu: “Cô ta vẫn ở dưới hầm cầu kia, nhưng sẽ không sao đâu, đợi mọi chuyện xong xuôi cô ta sẽ quay trở về” “Rốt cuộc cô ta làm gì ở đó?” Tôi nhìn Mặc Dạ, trầm giọng nói: "Cô ta không phải là rắn và không thể nhìn thấy gì trong bóng tối, rốt cuộc làm gì ở đó vậy?
“Chuyện này em không cần quan tâm.
Ngày mai em hãy yên tâm nghiên cứu rượu rắn, giúp mễ bà Tần đếm những thi thể sống có dây tơ hồng, có thể một trong số đó vẫn chưa chết.
Em và mễ bà Tần hãy giúp ta đừng để chúng chạy ra ngoài” Giọng Mặc Dạ trở nên nặng nề, hắn nói thẳng ra.
Có nghĩa là muốn đẩy tôi ra khỏi chuyện này!
Tôi hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn Mặc Dạ: “Chuyện này là anh bảo tôi để mắt đến, bảo rằng không có rắn tinh, hãy kiểm chuyện gì đó để làm, như vậy tôi sẽ không nghĩ tới chuyện của ông Hồ nữa.” “Nhưng bây giờ chuyện này rõ ràng đã bị điều tra ra rồi, anh lại bảo tôi mặc kệ đừng quan tâm” Tôi bỗng hít một hơi thật sâu nhìn Mặc Dạ: “Anh nói xem tôi nên làm gi?
“Sau này cho dù là chuyện gì, chỉ cần có một chút nguy hiểm, anh đều sẽ giành lấy hay sao?” Tôi nhìn thật sâu vào mắt Mặc Dạ, nhẹ giọng nói: “Cũng giống như ba mẹ tôi khi đó, họ nghĩ rằng có thể che chở cho tôi suốt đời!”
Có vẻ như đang giải thích, lại giống an ủi: “Bây giờ tâm trạng của em rất dễ bị kích động, hắc lệ đã ăn sâu vào trong máu, dễ nổi giận vậy nên không biết vẫn tốt hơn.”
“Sự việc lần này sẽ càng khiến em cảm thông hơn.
Ta giải quyết xong xuôi rồi nói cho em biết sau” Mặc Dạ nhìn sâu vào mắt tôi.
Hắn nhoài ra cửa sổ xe, nhìn tôi: “Không phải ta không muốn cho em biết, mà là đang nghĩ để em biết theo cách nào thì tốt nhất.”
“Ta chưa từng nghĩ tới chuyện lừa dối em, càng không nghĩ đến việc giấu diếm.
Chỉ là muốn tìm một thời điểm và cơ hội thích hợp, để em có thể dễ dàng chấp nhận hơn." Giọng Mặc Dạ trầm xuống.
Nói từng câu từng chữ: “Ít nhất thì như vậy em sẽ không suy sụp như khi đọc lá thư cầu cứu do đứa trẻ đó viết.”
Nói xong, hắn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen láy mang theo vẻ trầm tĩnh đầy suy tư: “Long Duy, chúng ta cứ từ từ, không cần phải vội.”