Xà Đại Nhân

Chương 133: Xà Tinh Bản Thân






Mặc Dạ luôn giấu tội tất cả những chuyện quan trọng, mễ bà Tần và ba mẹ tôi cũng thế.
Bọn họ không muốn nói, không muốn nói thì thôi.
Nhưng hiện tại, chúng tôi đã điều tra ra chuyện liên quan đến ông Hồ rồi, rõ ràng là tôi gọi điện bảo Hà Ca đưa ông Hồ đến, nhưng bọn họ còn chẳng chịu cho tôi nhìn?
Mặc Dạ thì chỉ nặng nề nhìn ra bên ngoài, nói với Tiêu Tinh Diệp: “Lái xe." "Mặc Dạ, chúng ta nói chuyện đi?" Tôi nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa xe, thế này tức là ngay cả nói chuyện cũng chẳng muốn sao? Thế nên đối với Mặc Dạ, tôi chưa từng là một người có thể cùng nhau đối mặt, mà chỉ là một người luôn cần sự che chở của hắn.
Tuy Tiêu Tinh Diệp nói khó chịu nhưng vẫn gắng gượng lái xe.
Một đường im lặng, trong đầu tôi nghĩ rất nhiều loại khả năng xảy ra thay đổi trên người ông Hồ, chắc cùng lắm thì như Phù Ngàn thôi, hay lẽ nào còn kinh khủng hơn nữa?
Hoặc là có cái gì mà tôi không nghĩ đến?
Đến khi đến nhà mễ bà Tần, Mặc Dạ dứt khoát xuống xe, cũng không có ý định giải thích.
Tôi nhìn sang Tiêu Tinh Diệp, anh ta hơi lúng túng, chẳng dám xuống xe: “Tôi đi trả xe trước đây." A Bảo nghe thấy tiếng nên nhào về phía tôi, nhưng lại bị Mặc Dạ ôm lấy, đi lên lầu.

"Chuyện gì thế này?" Mễ bà Tần hơi ngạc nhiên nhìn tôi, nhìn cầu thang: “Có phải lại tức giận nữa không?" Tôi muốn hỏi bà ấy, nhưng nghĩ chắc là bà ấy cũng không nói đâu, nên thôi im miệng đi xem số rượu kia.

Ngâm mấy ngày rồi nhưng số rượu này chẳng có tí thay đổi nào cả.

Khả năng là vì có con rắn to đó nên những con rắn nhỏ kia không bỏ quanh trước nhà mễ bà Tần nữa.
Chuyện trong lòng tôi hơi nhiều, thật sự là hơi phiền muộn, nhìn hũ rượu ngâm rồi dứt khoát rót một ly, tự mình uống thử một ngụm.


Rượu rất sặc, mùi thuốc lại nồng, chẳng uống ra vị gì cả, dẫu sao vừa vào miệng là lưỡi tê rần, tôi nhổ ra ngoài luôn.

Tiêu Tinh Diệp nói rượu này không đúng, vậy là mùi vị không đúng.

Tôi nghĩ, chẳng lẽ phải bắt một con rắn nào đó vào ngâm thử thật sao? Còn đang thắc mắc thì nghe thấy bên ngoài có người nói: “Mễ bà Tần có ở đây không? Tôi muốn vấn mễ." Giọng nói này nghe ra rất chính công, không có giọng địa phương nào cả, nhưng lại hơi yếu, dường như đang thử hỏi thăm thôi.

Bên cạnh lại có người kêu to: “Mễ bà Tần, mễ bà Tần."
Người kêu lên đó hình như là trưởng thôn, sau khi kêu lên xong thì còn nói sang bên cạnh: “Anh đừng sợ, những chuyện khác thì nhà họ chưa chắc, nhưng gần đây mê bà Tần thu nhận một học trò, là cô con gái của Long rượu rắn của thôn Hồi Long đó.

Nhà cô ta chuyên gia bắt rắn ngâm rượu, nghe là biết giỏi rồi!"
"Giỏi, giỏi." Người đó hơi lúng túng và bất đắc dĩ đáp lời.

Mễ bà Tần đi ra nhìn, gọi vào rồi kêu tôi và nói: “Long Duy, rót nước." Tôi đành chấp nhận đi ra rót nước, thì thấy một người là trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo kính, nhìn qua như một thầy giáo.

Hai tay ông ta xách đồ, nhìn thấy tôi, hình như đã rụt ra sau người trưởng thôn theo bản năng vậy.

Trưởng thôn vừa kéo ông ta vừa nhỏ giọng nói với anh ta hai ba câu gì đó, rồi anh ta mới đứng lại.

Nói với tôi: “Tôi muốn vấn mễ." "Nói đi, chuyện gì?" Mễ bà Tần thấy ông ta thế kia thì hỏi luôn.
Người đó liên tục nhìn tôi, một lúc lâu mới xa xôi nói: “Con gái tôi bị xà tinh bám thân ."
Tôi đang rót nước, nghe đến đây thì không khỏi ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Rắn to nhất ở gần đây, chắc là mấy con ở nhà tôi rồi nhỉ? Chẳng lẽ còn có những xà tinh khác mà nhóm Mặc Dạ không biết sao?
Mễ bà Tần cũng sợ hết hồn, cẩn thận nói: “Cậu nói xem chuyện thế nào?"
Người đó dường như không biết nên nói thế nào, rồi đành lấy hết đồ trong túi ra.

Trước đây khi đến vấn mễ toàn mang theo các loại như gạo này, trứng này, thịt này, nhiều nhất là một bao lì xì.
Đồ mà ông ta mang đến toàn là thuốc ngon rượu ngon, lại còn cầm theo một xấp tiền, đặt từng thứ lên bàn thờ: “Nhà tôi không nuôi gà, cũng không làm ruộng, nên chỉ biết mang theo mấy thứ này thôi.

Mọi người đi xem đi, xem là biết ngay"
Nhìn dáng vẻ đó của ông ta, dường như cũng không muốn nói.


Trưởng thôn kéo mễ bà Tần, nhỏ giọng nói gì đó, dường như đang khuyên bà, rồi lại nhìn tôi.
Mễ bà Tần nháy mắt với tôi, ý bảo tôi lên lầu.
Tôi đoán nếu thật sự có xà tinh thì nên hỏi Mặc Dạ, thế là đành lên lầu.
Trên lầu A Bảo đang xem ti vi, bắt chước nói chuyện, quơ tay múa chân.
Mặc Dạ vẫn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, dường như đang nghĩ gì đó.
Tôi đi tới, đang nghĩ nên mở lời thế nào đây.
Nhưng Mặc Dạ lại nặng nề nói: “Không có xà tinh, em đi xem đi, nói không chừng có thể tìm được những manh mối khác của tà quan.

Chỉ cần tìm được tà quan thì em có thể rời khỏi trần đi tìm ba mẹ em rồi." Nghe ý của hắn, hình như là chẳng định cùng đi với tôi.

Nhưng chỉ cần thật sự không phải là xà tinh, vậy chắc tôi có thể làm được.

Lập tức đi thẳng xuống lầu, gật đầu với mễ bà Tần, ý bảo nhận.

"Bà ở nhà nấu cơm, cháu đi đi." Mễ bà Tần lại đột nhiên mặc kệ, hơn nữa vừa nói xong là lại ho khan nữa.

Tôi phát hiện, căn bệnh này của bà hoàn toàn bắt nguồn từ ý thức chủ quan, muốn không họ thì không ho, mà muốn họ thì họ.

Nhưng ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, nếu thật sự lúng túng thế này thì chẳng bằng ra ngoài tìm chuyện gì đó mà làm, ít nhất còn có thể kiếm được một xấp tiền đấy.
Người ta thậm chí còn chưa gỡ giấy bó tiền của ngân hàng, còn có cả dấu đỏ, một xấp tiền đó rõ ràng là ba mươi triệu tròn.
Vừa lên tầng hai đã nghe thấy tiếng cười hì hì cùng với nó còn có tiếng sột soạt nhỏ và tiếng người nói chuyện rất kì lạ: “Anh trai à, anh không tin sao? Em thật sự bò ra từ trong cái hang trong sống của cây cầu cũ kĩ đó...!xì....!xì."

Tiếng "xì xì" chính là tiếng rắn lớn thè lưỡi, tôi sợ hãi bất giác lấy dao cạo ra.

Lưu Đông vội vàng ngăn tôi lại: “Con bé không có ác ý" Về tiếng rắn thè lưỡi, tôi thật sự quá quen rồi, hơn nữa còn sợ hãi theo bản năng nữa.

Nhưng Lưu Đông lại lắc đầu với tôi, dẫn tôi đi tới căn phòng bên tay trái.

Phong cách bài trí của căn phòng khiến người ta cực kì khó chịu, có thể nói là u ám mù mịt.

Trên tường treo đủ loại áp phích kiểu đầu người thân rắn, còn có hai con rắn quấn lấy nhau, và đủ loại túi xách có họa tiết da trăn, còn có mấy tiêu bản rắn vòng vèo.

Trên chiếc giường trong phòng, một cô gái mặc áo đen hai dây bó sát cùng với chiếc quần cực ngắn và đối tất họa tiết da trăn.
Chỉ là cô gái đó ôm một con trăn vàng trong ngực, thân thiết ôm con trăn vàng đó, xì xì thè lưỡi chẻ ra, hông liên tục uốn éo như con rắn, ngay cả đôi chân đi đôi tất họa tiết da trăn cũng giống như đuôi rắn, thường giơ lên vẫy vẫy.
"Mấy người xấu quá, người ta không muốn kéo..." Lưu Thị Di ôm trăn hoàng kim, lắc đầu với máy tính bên tường.
Tư thế lắc đầu của cô ta cũng rất lạ, giống như con rắn đang từ từ ngóng đầu lên, di chuyển như bình thường, trừ cổ ra thì cơ thể dưới vai không hề nhúc nhích.

Dường như nghe thấy âm thanh gì đó, cô ta bỗng quay đầu, gào nhẹ một tiếng "xuy" với chúng tôi.
Ngay khi cô ta quay đầu, tôi nhìn thấy mặt cô ta, lập tức bị dọa chết khiếp, vội vàng lùi ra sau hai bước.