Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 87: Hấp còn là đốt nướng?




Kim Bảo Nhi thở hồng hộc đứng ở trước cửa tiệm, thừa lúc ánh trăng, không thể tin nhìn con chuột to bằng nắm tay chạy trốn ở trong tiệm. Một túi bao bố bị cắn nát vụn, gạo từ từ chảy ra ngoài. Mấy chục con chuột “chi chi” mà nhếch cái đuôi dài lên, vừa ăn gạo vừa to gan nhìn người đứng ở ngoài cửa. (mình muốn bắt những con chuột này đi bán a.)

“Chủ tử, sao người lại đến đây....” Đinh chủ quản cùng mấy khỏa kế từ bên hông của cửa hàng thật cẩn thận mà chạy đến, mặt đầy mồ hôi.

“Chuyện lớn như thế này, ta làm sao không thể đến.” Nàng quan sát một chút tổn thất ở trong, may mà chỉ cắn lớp gạo ở phía ngoài, bên trong còn chưa cắn đến. Nhưng với tốc độ cắn cái túi của bọn chuột, khoảng chừng một canh giờ nữa saex cắn đến bên trong. “Nhanh, đi tìm thuốc chuột đến, số lượng nhiều một chút.” Đẩy Đinh chủ quản đang đứng ở bên cạnh ra, nàng cầm lấy cây chổi ở bên cánh cửa muốn vọt vào để xua đuổi chúng.

“Không mua được, ta vừa nãy đã đi rồi, thuốc chuột của toàn trấn đều bị mua hết rồi.” Hắn bất đắc dĩ, vội kéo Kim Bỏa Nhi lại.

Làm sao có thể! Nàng cứng đờ mà quay người lại, căm hận mà ném cây chổi xuống! Lại là một cái bẫy? Nhưng rốt cuộc là ai muốn hại mình?

Dõi mắt nhìn lại, ngoại trừ Kim gia cùng với cửa hàng gạo của Kim gia, những cửa tiệm của những nông hộ khác đều không có bất kì động tĩnh gì. Có thể nói, lọt vào công kích của bọn chuột chỉ có mỗi Kim gia? Rốt cuộc là ai có thâm cừu đại hận như vậy với Kim gia!

“Lạc Thu trấn không mua được thì đến các trấn sát vách để mua. Tiểu Lục, ngươi nhanh chóng dẫn người đến bảo vệ gạo, có thể giết những con chuột đó tì giết!” Cắn răng, nàng lại lần nữa nhặt cây chổi lên dẫn đầu vọt vào.

Tiểu Lục tay vừa nhấc, những khỏa kế khác vừa chạy đến cũng cầm gậy và xẻng một đường giết vào.

Đinh chủ quản cuống quýt xoa mồ hôi ở khóe mắt, xoay người cầm đèn lồng hướng trấn bên cạnh bước đi, trong lòng âm thầm lẩm bẩm, hi vọng còn kịp.

Đợi bóng dáng của mọi người biến mất, một bóng dáng thân hình tròn xoe nấp ở trong bóng tối cười gian nghiêng người rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước, bóng dáng trước mắt vụt qua, đúng là nhiều hơn một người.

Thân hình xinh xắn ngồi ở giữa ngõ hẻm, không lớn không nhỏ vừa đúng ngăn chặn đường đi, hắn cúi đầu, dường như đang đùa nghịch cái gì đó, không thấy rõ mặt, nhưng định thần nhìn lại chẳng qua là một hài đồng chỉ mấy tuổi.

Hắn không khỏi cười “hắc hắc “ hai cái, tiến lên vỗ bả vai của hài đồng đó.

“Tiểu oa nhi, trễ như vậy còn ở bên ngoài, cha mẹ của ngươi không lo lắng đến chết, nhanh một chút về nhà đi, không nghe lời của bổn đại gia nói, bằng không kết quả thế nào ngươi phải chịu.”

Hài đồng không nói chuyện, tiếp tục đùa nghịch, chỉ là đầu khẽ nâng, dưới ánh trăng chiếu rọi đôi môi hồng phấn lộ ra nụ cười có chút quỷ dị. mi mắt chưa từng nâng lên, ngân quang lóng lánh trên mặt trắng nõn, đúng là làm người ta không khỏi một trận run rẩy.

“Này, ngươi có nghe thấy không, mau tránh ra!” Hắn hốt hoảng muốn sải bước nhảy qua người của hài đồng. Vì vậy hài đồng không biết tại sao tà tứ kinh khủng, đêm hôm khuya khoắt mà còn lộ ra nụ cười này, căn bản là không giống người!

“Thật là to gan a, Mạc lão bản, cái chân bẩn của ngươi dám nhảy qua người của bổn công tử, nhưng là muốn phế?” Ngón trỏ đưa lên nhẹ nhàng điểm trụ cái chân nâng quả banh lên, nhìn như không có một chút khí lực nào ngược lại có thể dễ dàng ngăn chặn toàn bộ lực đạo chân của nam tử trung niên.

Hài tử này biết mình là ai? Trong lòng của Mạc lão bản âm thàm cả kinh, trong lòng càng gấp đến độ hốt hoảng, bởi vì lực đạo của mình vẫn không bằng ngón trỏ của một hài đồng? Làm sao cao thể!

“Ngươi là ai?”

Chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy đã gặp qua hài đồng này ở đâu rồi, chỉ là không nhớ đã gặp ở đâu, cảm giác có chút quen thuộc.

“Muốn Bản công tử trả lời ngươi, phải trả giá cao!” Lời vừa nói ra, ngón trỏ công lại, dùng xương ngón tay gõ lên vị trí nào đó trên bàn chân của lão.