“Két!” Cửa gỗ hình
như bị mục nát vì quá lâu mà phát ra thanh âm rất rát tai, thô gỉ ma mị
truyền đến tai người, truyền thẳng vào màng nhĩ, làm nàng cảm thấy thật
khó hiểu mà rung động.
Theo hướng cánh cửa bị đẩy ra, cặp mắt Mị
Ngạn Nhi trợn to, nhìn nam tử xinh đẹp quần áo xộc xệch đang nửa nằm
trên giường, lộ nửa bả vai, một đôi tròng mắt màu xanh thẳm như bao hàm
một cái gì đó thật quỷ dị, ánh mắt hắn liếc nhìn nàng, khóe miệng giống
như một đóa hoa thuần thiết trong Phù dung trì, mang theo một nụ cười
thơm mát, màu tóc đen xen lẫn những sợi tóc màu xanh màu đỏ lấp lánh
những điểm sáng, dịu dàng càn quấy trên thắt lưng, chân lớn nhắc lên hơi run run, chiếc chuông nhỏ màu xanh dương trên chân hắn đột nhiên phát
ra âm thanh “đinh đang” thật êm tai.
“Ngươi là ai?” Thật vất vả
mới kiềm chế được tâm thần đang hốt hoảng của mình, nàng ngạc nhiên phát hiện căn phòng này như một kho báu, vô luận là trên vách tường hay ở
trên đất, cũng bày đầy các loại chân trâu thuần trắng thật kỳ dị, ánh
sáng nhu hòa hơi lấp lánh, nhưng lại không đủ để chiếu sáng cả căn
phòng, “Ta không nhớ rõ trong nhà của chúng ta có căn phòng nào được bố
trí như vậy, Lộ Nhi đâu rồi, mới vừa rồi ta có nghe thấy có người nói
chuyện, rõ ràng là giọng nói của Lộ Nhi!” Tuy kinh ngạc nhưng vẫn cố giữ sự trấn định, ngồi xổm người xuống lấy cầm lấy một viên trân châu đặt ở trong tay, nàng nhíu nhíu mày.
Nam tử nằm trên giường lười biếng thở dài, tròng mắt xanh thẳm hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhưng cuối
cùng, ngược lại càng nhiều thêm chút thú vị, tay trắng nõn chậm rãi đưa
ra.
“Lần đầu tiên gặp mặt, Kim Bảo Nhi.” Một cơn gió nhỏ thổi vào theo lối cửa sổ, chạm qua lông mày hắn, hắn cười khẽ, “Không đúng,
chúng ta khi trước từng gặp qua, chỉ là, ngươi có lẽ đã không còn nhớ
rồi.”
Gặp qua? Nàng dừng lại, đột nhiên phát hiện hắn cũng không
trả lời thẳng vào vấn đề của mình, nhưng trong lòng lại bị câu nói kia
làm nảy sinh sự hiếu kỳ.
“Chúng ta từng gặp qua trước kia? Ta
không nhớ rõ đã từng gặp ngươi…” Nàng xoay người, liếc nhìn cảnh tượng
sau lưng, không thay đồi, vẫn là đình viện bị sương mù che phủ ở dưới
ánh sáng của mặt trăng, chỉ là lá cây ở cây to ngoài viện tử cũng không
có chút dịch chuyển nào, “Không đúng, là ngươi!” Ngạc nhiên quay đầu
lại, nàng rốt cuộc nhớ hắn là ai rồi!
“Ồ?” Từ người hắn phảng
phắt ra một cái gì đó thật cô đơn đến khó hiểu, tròng mắt xanh thẳm như
nước biển vẫn tịch mịch như cũ, “ Ngươi đã nhớ lại ta là ai rồi sao?”
Nói xong, giọng nói thậm chí có chút mong đợi.
“Dĩ nhiên, ngươi
không phải là nam tử lần trước xuất hiện trong giấc mộng của ta hay sao? Kỳ quái, tại sao lại nhìn thấy ngươi, chẳng lẽ Đông Công Doãn lại bỏ
độc vào trong trà của ta? Ngươi có phải Lộ Nhi hay không?” Vỗ vỗ mặt,
nàng cảnh giác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong nhất thời đã trở nên đưa
đám, thì ra là gặp lại nam tử mà mình gặp được trong giấc mông.
“Ngươi nghĩ đây là giấc mộng sao?” Gương mặt tuấn tú mong đợi đã trở nên dở khóc dở cười.
“Lộ Nhi, quá nóng nên không ngủ được phải không? Tỷ tỷ sẽ quạt mát cho
ngươi.” Nàng hoàn toàn đem người trước mặt trở thành một giấc mơ mà đối
xử, hắn là Lộ Nhi, hắn là Lộ Nhi!
Thân thể mềm mại mảnh khảnh
trên giường đột nhiên ngồi bật dậy, tay đẹp đẽ nhẹ nhàng khoác tay vào
cánh tay áo, chân lõaa thể của hắn đứng trên đất, trong đôi mắt thoáng
qua một chút tà tứ.
“ Lộ Nhi? Không sai, ta chính là Lộ Nhi,
nhưng mà, ngươi thật sự muốn quạt mát cho ta?” Tay nâng lên, đai lưng
đột nhiên nới lỏng ra, áo bào cẩm tú dựa theo da thịt mà tuột xuống đất, lộ ra một thân thể nhu mỹ như hoa lê, non nớt trắng nõn, một bộ dáng
mặc cho người ta hái.
Người kia vốn đang kiên trì cũng liền cứng
ngắc trong nháy mắt, cho dù đã nhìn thấy toàn thân không xót một cái gì
của hắn, nhưng con ngươi cũng chỉ dám dừng ở nửa người trên của
hắn.(*phun máu mũi* vô sỉ…)
“Ngươi không phải là Lộ Nhi!” Từ trong kẽ răng của nàng bắn ra một câu.