Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 45: Yêu cầu nương tử chịu trách nhiệm




Hàm răng Lộ Nhi sáng như bạc, lóng lánh ánh sáng một âm mưu kỳ quái nào đó, Kim Bảo Nhi lắc đầu một cái, cười thầm nghĩ mình quá đa nghi, Lộ Nhi hiện tại rất đáng yêu, đôi mắt trên gương mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh tròn xoe như Nguyệt Nga*, nhìn giống như mặc cho người khác muốn xoa nắn, nhào nặn thế nào cũng được, vô hại mà mềm mại.

(*Nguyệt Nga: mặt trăng).

“Lộ Nhi, có phải Đông Công Doãn đã nói gì với ngươi hay không?” Ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là nam nhân đồng tính kia đã nói cho Lộ Nhi nghe cái gì đó quái gở, giống như chuyện tế nhị nơi khuê phòng này, chuyện mà không ai lại đi nói lung tung với một đứa trẻ.

Đông Công Doãn? Lộ Nhi ngẩn người ra, sau đó chợt cười lên một tiếng, Đông Công công tử, ngươi xem, cho dù trong lòng Bảo Nhi có người thì ấn tượng của ngươi chỉ như một vết bẩn, lâu một chút cũng không thành vấn đề. Ai bảo ngươi không có việc gì đi chọc người khác, cố tình trêu chọc xà công tử ngàn năm ta đây?

“Tỷ tỷ, làm sao ngươi biết là hắn? Hắn hỏi ta có làm Chu công Chi Lễ với tỷ tỷ hay không, ta lại hỏi hắn Chu công Chi Lễ là cái gì, hắn nói, chỉ cần ngươi thực hiện trách nhiệm của nương tử là được, nếu không, Lộ Nhi không được tính là tiểu tướng công của tỷ tỷ.” Siết chặt tay, Lộ Nhi ủy khuất nói.

“Hắn, là hắn nói thân thiết, ngươi xem, tỷ tỷ thường hôn ngươi.” Nàng xấu hổ cúi xuống hôn lên mặt Lộ Nhi một cái, trong lòng đem Đông Công Doãn ra mắng không dưới trăm lần, không dạy điều hay lại đi dạy điều xấu, lần sau phải khiến Lộ Nhi cách xa hắn một chút.

“Nhưng mà, hắn nói việc này có thể sinh bảo bảo, còn thân thiết hình như không thể sinh bảo bảo được.” Hai tròng mắt của người nào đó trong suốt long lanh, nhìn thẳng giống như muốn tìm một lỗ nào đó chui vào.

Đông Công Duẫn, hắn thật sự không thể dạy hài tử được,… Nàng nhìn xung quanh, lại không muốn nhìn thẳng vào mắt của Lộ Nhi, nhưng nàng lại nghĩ, cứ trốn tránh như vậy, Lộ Nhi cũng sẽ không buông tha cho nàng, chỉ ho nhẹ một tiếng.

“Chuyện này… Lộ Nhi, chuyện này phải đợi ngươi mười tám tuổi mới có thể làm được, bây giờ ngươi còn quá nhỏ, hơn nữa, tỷ tỷ không thể nào sinh bảo bảo, ngươi quên rồi sao, hai cái phía trước của ta chỉ là dài hơn so với người khác, chứ ta không phải là nữ tử.” Nói như vậy chắc là đủ sáng tỏ chưa? Nàng chỉ chỉ trước ngực của mình.

Lộ Nhi cau mày, một tay hắn chui vào vạt áo của nàng, trong khi nàng chưa kịp phản ứng, hắn đã thuần thục giật dây thắt hình con bướm.

“Mười tám tuổi sao? Lộ Nhi mới có năm tuổi, còn phải đợi mười ba năm nữa, nhưng mà, Lộ Nhi nghe tiểu cữu tử nói nam tử cũng có thể lập gia đình với nam tử, tại sao có thể thành thân mà không không thể sinh bảo bảo?”

Cái vấn để này… Kim Bảo Nhi chỉ cảm thấy trước mắt một bầu trời u ám, nàng phải trả lời sự tò mò của Lộ Nhi như thế nào mới tốt đây? Bởi vì nàng là một nữ tử chưa có chồng, cũng không có thói quen giống nam tử đi xem những loại sách quái lạ, cho nên đương nhiên nàng không biết gì, trừ ra một ít thỉnh thoảng nghe được từ vài bác gái làm thuê lén lút nói với nhau, đến cùng nàng hoàn toàn cũng không hiểu biết gì.

“Tỷ tỷ… tỷ tỷ cũng không rõ nữa.” Nàng cười khổ, căn bản là nàng không hề để ý đến bàn tay nhỏ bé đang giở trò trên người nàng.

“Lộ Nhi nghe tiểu cữu tử nói một chút, ta đã hiểu rõ, để ta dạy cho ngươi có được không?” Hắn hôn một cái lên mặt nàng và cười đến híp cả mắt.

“Là Kim Chuyên và Kim Quáng nói?” Nàng sờ đầu Lộ Nhi một cái, tức giận đến đỏ cả mặt, chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng mình đoạn tay áo?

Bọn họ chỉ hỏi mình có phải Bảo Nhi động tay động chân với mình hay không, còn những lời khác bọn họ đâu có dám hỏi nhiều, chỉ là, hắn biết chắc rằng Kim Bảo Nhi rất xấu hổ nên sẽ không đi hỏi bọn họ vấn đề này, hắn an tâm gật đầu, cười sáng lạng.

“Bọn họ đã nói gì với ngươi?” Lộ Nhi của nàng khả ái như vậy, không thể để cho những đệ đệ vô năng kia làm bẩn, nhất định phải cải chính lại mới được.

“Lộ Nhi không nhớ bọn họ nói thế nào, nhưng ta nhớ được căn bản phải làm như thế nào…” nói xong, hắn cúi xuống, hôn lên nơi mềm mại, dùng hàm răng nho nhỏ nhẹ nhàng cắn cắn, “Bước đầu tiên, gặm thịt…”