Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 39: Ngủ thiếp đi




Khuôn mặt phấn nộn cọ cọ vài cái trước bộ ngực của nàng, mí mắt nhẹ giương lên, chỉ thấy sắc mặt người nào đó đỏ như ráng mây, hai mắt mơ màng, đôi môi trơn bóng không khỏi giương lên nụ cười đắc ý. Tay nhỏ lướt qua eo nàng sau đó biến mất vào trong cái cổ xinh đẹp, ngón tay linh hoạt chui vào chạm tới sợi chỉ của nàng, mắt nhíu lại, khiến mái tóc đẹp chậm rãi buông xuống bên gối.

“Tỷ tỷ, tỷ thật đẹp…” Hắn mê muội nhìn chằm chằm mái tóc giống như xà yêu, kìm lòng không nổi thì thầm.

“Lộ Nhi, để ta tự lau người đi”, nàng xấu hổ lấy khăn ướt trong tay hắn, nhưng dưới ánh mắt nồng nhiệt lại không cách nào nhúc nhích, “Đệ nhắm mắt lại, ngủ ở bên cạnh, chút nữa tỷ tỷ sẽ ôm đệ ngủ, có được không?”

“Nhưng Lộ Nhi muốn học cách tắm rửa, bình thường chỉ vào bồn ngâm nước, cả người vẫn bẩn.” Ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm tay nàng, mỗi một chút di động, hắn nhịn không được liếm láp cánh môi, giống như dân chạy nạn đói khát nhiều ngày.

“…”

Nàng không cách nào nói “Không”, bởi vì hắn nói không phải là không có lý, ngay cả mình cũng không cảm thấy không thích hợp. Nếu bình thường chắc chắn sẽ dạy hắn tắm rửa, nhưng hôm nay toàn thân đau nhức, tay cử động được cũng rất nhẹ nhàng, từng khắc qua đi giống như cả năm trời, không điều khiển được khiến nàng hoảng sợ.

“Tỷ tỷ, chỗ này của tỷ còn chưa lau tới, còn có chỗ này, chỗ này.” Hắn thật sự giống như đang chỉ ra chỗ sai, ngón tay nho nhỏ lại chạm vào bộ ngực của nàng, cẳng chân và trên đùi non.

“Ta, ta tự mình lau là được rồi, ngày mai khỏe hơn sẽ tới phòng tắm rửa.” Gian nan mở miệng, nàng ngượng ngùng nói ra, tự mình xấu hổ lau lau.

Hắn nở nụ cười đáng yêu, nhanh chóng lấy đi khăn ướt trên tay nàng.

“Nhưng mà lau không sạch thì ngủ sẽ cực kỳ không thoải mái, thế này nhé, Lộ Nhi giúp tỷ lau lau, hôm nay tỷ tỷ đã mệt muốn chết rồi, cũng không thể ngồi dậy, làm sao có thể lau ở phía dưới chứ, là Lộ Nhi nghĩ không chu đáo.” Thân hình chuyển động một cái, hắn bắt đầu lau rửa từ ngón chân của nàng.

Hắn không cần nghĩ chu đáo, chỉ cần ngoan ngoãn đi ngủ là được rồi! Kim Bảo Nhi dường như muốn đập đầu vào đậu hũ chết trên giường luôn.

Sau đó là động tác lau rửa vô cùng chậm rãi, từ đầu ngón chân tới bắp chân, sau đó từ từ lau dọc theo đường cong bắp chân hướng lên trên, trước tiên là đùi ngoài, sau đó hướng vào đùi non bên trong.

Chiếc khăn thô ráp vuốt ve da thịt đùi non non nớt, cảm giác run rẩy truyền khắp người, nàng hoảng sợ.

“Tỷ tỷ, chỗ này của tỷ vị va chạm đỏ ửng rồi,” tay nhỏ khẽ xoa lên trên đùi, hắn cúi người, vươn lưỡi dính nước miếng ra, liếm lên trên vết hồng hồng kia, “Lộ Nhi không thể nhanh chóng cứu tỷ, Lộ Nhi ca ca có nói qua, dùng đầu lưỡi liếm lên nơi bị thương sẽ rất nhanh khỏi.”

Xem ra ngày trước hắn ở bên ngoài chịu không ít khổ cực, ngay cả thuốc cũng chưa được thoa, chỉ có thể dùng nước miệng trị vết thương. Nàng đau lòng dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của Lộ Nhi, trên đùi truyền tới cảm giác man mát, quả thật thoái mái không ít.

Nhưng ẩn ẩn trong đó, cảm giác tê dại dần dần khuếch tán, nàng cố gắng cắn môi dưới, không phát ra tiếng.

“Lộ Nhi, tỷ tỷ là tội nhân, ngay cả không dùng mị dược lại vẫn sinh ra ý nghĩ tà ác với đệ…” Nàng tự nhủ, đau buồn nhắm mắt lại, muốn ném tất cả cảm giác này lên chín tầng mây.

“Cái…Cái gì?” Câu hỏi mơ hồ truyền tới.

Nàng đột nhiên tỉnh lại, sao mình có thể nói những lời này với Lộ Nhi, về sau chắc chắn hắn sẽ chán ghét mình.

“Không có, tỷ tỷ cảm thấy Lộ Nhi rất đáng yêu, thật đáng yêu…” Nàng cười gượng mở mắt ra, động tác kỳ quái trên đùi nàng đột ngột dừng lại, hơi thở nóng rực phả vào da thịt.

Hắn, ngủ thiếp đi…

Trên khuôn mặt ngây thơ non nớt hiện lên vẻ mỏi mệt, đôi môi phấn hồng khẽ mở, thỉnh thoảng thở ra chút hơi thở, lông mi dài trùm xuống mi mắt, thật sự vô cùng đáng yêu!

Không tồi, hắn ngủ thiếp đi…Nàng thở phào một hơi, mỉm cười, ôm hắn vào lòng, nghe hơi thở non nớt trên người hắn, từ từ nhắm mi mắt lại.

Không ngờ rằng, ngay tại lúc nàng chìm vào giấc mộng, thân hình của hắn lại dài ra, nam tử trẻ tuổi ôm nàng vào lòng, lộ ra ý cười thỏa mãn.