Cả người run rẩy, ấn
xuống cánh môi Lộ Nhi, trên mặt hắn đổ mồ hôi liên tục, nàng đã nghĩ bổ
nhào lên hắn, nhưng vẫn liều mạng nhịn xuống, từ từ nhắm hai vành mắt
không dám mở, sợ phải chống lại đôi mắt ngập nước mà mình vô pháp khống
chế.
“Lộ Nhi đã rõ chưa?” Hai tay nàng dùng lực nhéo
nhéo trên mặt hắn, “Không được, ta còn phải đi tắm rửa, còn tiếp tục nữa sẽ nguy mất.” Hài tử năm tuổi có thể biết cái gì…Nàng nghiêng người, mở mắt ra muốn xuống giường.
“Tắm rửa, Lộ Nhi cũng phải đi.” Hắn ôm lấy eo của nàng từ phía sau, trong nháy mắt ôm nàng vào trong lòng.
Kim Bảo Nhi cả người nóng bỏng đã không nhận ra vì sao Lộ Nhi bé nhỏ có thể kéo được chính mình, nàng vỗ vỗ mặt, tầm mắt mê mang nhất thời lại tỉnh tảo.
“Vậy đệ đợi lát nữa, tỷ tỷ đi trước đun nước ấm, chút nữa sẽ trở lại gọi đệ.” Nàng viện cớ lấy lệ, muốn đứng
dậy, mới phát hiện mình vẫn bị ôm chặt, tay lần lên bên hông, muốn gỡ
ra.
Hả? Tay của Lộ Nhi từ lúc nào trở nên lớn như vậy rồi? Nàng
ngây ngốc cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn trơn nhẵn ngọc ngà không chút tì
vết, xương ngón tay được gọt giũa đẹp đẽ, giống như tay nữ nhân nhưng
lớn hơn so với tay mình.
“Tỷ tỷ, tay Lộ Nhi đẹp sao?” Giọng nói nhu thuận nhẹ nhàng lại vang lên sau tai, mang theo vẻ lười biếng.
“Nhìn rất đẹp, Lộ Nhi, từ lúc nào tay đệ lại đẹp như vậy?” Nàng vô
cũng kinh hãi, hai tay sỗ sàng không ngừng nắm lấy xem xét, “Trong thiên hạ đúng là không có tay nữ nhân nào mỹ lệ như vậy, nhưng mà bình thường tay của Lộ Nhi đều nho nhỏ, không có lớn như vậy.” Nói đến đây, nàng
đột nhiên ngừng nói.
Bới vì đằng sau nàng truyền đến tiếng cười
trầm ấm, trong trẻo pha chút khàn khàn, một chút cũng không giống thanh
âm tiểu hài tử có thể phát ra.
Trong lòng cả kinh, nàng cứng ngắc cả người, nhìn chăm chú đôi mắt lam nhạt: “Ngươi, ngươi là ai? Ngươi
không phải Lộ Nhi, Lộ Nhi bị ngươi giấu đi đâu rồi?”
Lộ Nhi bị bắt đi từ khi nào, chính mình không phát hiện ra gì cả!
“Tỷ tỷ, ta chính là Lộ Nhi, tỷ tỷ tốt của Lộ Nhi…” Hắn nhẹ nhàng tựa đầu vào bả vai nàng, đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp.
Lộ Nhi? Nàng nghi ngờ đánh giá.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh tú có đôi mắt đào hoa nhỏ nhắn, màu lam
nhạt che phủ trên đôi mắt nhìn không rõ tâm tình, sống mũi tinh xảo xinh xắn, đôi môi mỏng tà mỵ giương cao, càng quỷ dị hơn là mái tóc ba màu phiêu dật, mang theo vẻ đẹp cổ quái hỗn độn.
“Ngươi là Lộ Nhi?” Nàng nhắm mắt lại rồi chầm chậm mở ra, “Không xong, xuất hiện ảo
giác, Mộ Dung Bằng, mị dược lần này của ngươi sao lại lợi hại như vậy…”
“Đúng vậy, sao tỷ tỷ lại không nhận ra Lộ Nhi rồi chứ?” Hắn dùng cánh tay
lạnh lẽo áp sát vào khuôn mặt nàng, cố ý dựa sát người vào nàng, truyền
khí lạnh.
“Lộ Nhi, đệ mau chạy ra ngoài, đóng cửa!” Nàng ngược
lại dùng sức đẩy hắn ra, hít sâu, hai tay như gió phất phất, “Chậm nữa
sẽ không kịp đâu.”
“Được.” Hắn nghe lời đứng lên, chẳng biết từ lúc nào đã cởi hết y phục, toàn thân trần trụi bước xuống giường. [Tieutam: oa, mỹ nam nha!!! *xịt máu mũi*]
Hình ảnh mỹ nam trần trụi xuất hiện ngay trước mắt Kim Bảo Nhi, thân thể cao ráo thon thon, da thịt đẹp đẽ trắng tinh sáng bóng dưới ánh trăng, nhất là cái mông yêu kiều kia, lại càng xinh xắn đáng yêu.
Không
xong…Nàng nuốt nước miếng một cái, không nghĩ tới ảo giác của
chính mình lại trở nên chân thật như vậy, còn cụ thể miêu tả thân thể
nam nhân, nàng luôn luôn không có hứng thú với mỹ nam mà lúc này lại sắp không nhịn được.
“Cạch!” Tiếng cầm khóa cửa đột nhiên vang lên, cắt hết mọi suy nghĩ của nàng.
“A, Lộ Nhi, sai lầm rồi, là ta nói ra ngoài khóa cửa, chứ không phải khóa cửa từ bên trong.” Nàng bất lực nói.