Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 117: Chợt biến




Editor: Van Tuyet Nhi

Beta: Lạc Tâm Vũ

Ánh mắt lão đạo sĩ sắc bén như kiếm, bắn thẳng về phía Lộ Nhi và Xích Xà, hận không thể lập tức bắt tất cả bọn nó vây khốn ở trong bảo vật của mình.

Không nhanh không chậm gõ mõ trong tay, tiếng gõ "cộc cộc" quái dị dần chuyển từ chậm sang nhanh, thời gian trong nháy mắt, lại từ trong tiếng mõ bắn ra từng tia chớp màu da cam, bắn thẳng đến chỗ xà yêu, tốc độ nhanh, khiến người ta phải chậc lưỡi, "Ầm!" Một tiếng sấm rõ ràng phát ra tiếng vang điếc tai ở chỗ Lộ Nhi đứng.

"Công tử!" Trúc Hồng kêu to, nhưng tầm mắt bị từng đợt bụi bốc lên che lại, sắc mặt nàng tái nhợt, tim gần như nhảy tới cổ họng.

Tốc độ nhanh như vậy, rốt cuộc công tử có thể tránh thoát được hay không? Mặc dù cảm thấy mình không thể so sánh với năng lực của công tử, nhưng mà, từng tia chớp này, rốt cuộc hắn có tránh thoát được không, bản thân vốn cũng không chắc, bởi vì, nếu như tia chớp kia đánh tới mình, sợ rằng, còn lại, chỉ là một thân rắn cháy xém mà thôi, có lẽ, ngay cả thi thể cũng không còn dư lại......

"Hừ hừ, lần trước để ngươi chạy trốn từ trong tay của ta, lần này, xem ngươi còn muốn khoe tài thế nào. " Vừa cười lạnh, lão đạo sĩ vừa xoay mặt: "Tiểu xà yêu, ngươi cứ u mê không chịu tỉnh ngộ, cũng đừng trách lão phu hạ thủ vô tình." Lông mày màu bạc trắng giương lên, mõ trong tay thay đổi phương hướng, bắn ra tia chớp lần nữa.

"Chạy mau!" Tiểu đạo sĩ quát mạnh một tiếng, đúng là xông tới về phía Xích Xà.

Đã không kịp thu hồi nữa rồi, trơ mắt nhìn đồ đệ không ngừng chạy như điên tới chỗ tia chớp, lão đạo sĩ bị sợ đến lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi, phất trần trong tay nhanh chóng giơ lên về phía trước, quấn lấy thân thể Bình Sinh kéo về.

Trúc Hồng ngẩn ngơ mà nhìn tia chớp bắn tới, đầu óc trống rỗng, bởi vì lấy tốc độ của nàng suy xét, vốn không nghĩ ra cách nào có thể tránh né đạo tia chớp này.

Ngay lúc sắp đánh trúng, cánh tay lại chợt bị kéo ra, cả người giống như diều đứt dây bay tới một hướng khác.

"Ầm!"   Die nđanl equyd %&^%$$on

Một trận bụi bặm lại bốc lên lần nữa, tầm mắt lão đạo sĩ mê hồ, hắn trừng mắt nhìn đồ đệ mang vẻ mặt sững sờ nhìn chỗ bị tập kích, thật may là lão kéo hắn lại, nếu không, thật đúng là uổng công đã nuôi hắn nhiều năm như vậy.

Gió, nhẹ nhàng thổi lên, thật giống như một đôi tay dịu dàng, nhẹ nhàng thổi lớp bụi bặm đi, chỉ thấy, chỗ bị tấn công lại lộ ra hai cái hố, nhưng...... trừ bụi bặm và đất đá, bên trong chẳng có cái gì cả!

"Làm sao có thể!" Vội vàng thả Bình Sinh ra, lão đạo sĩ bước nhanh về phía trước, đưa tay sờ sờ bụi đất trong hố, bên trong ngay cả chút vảy rắn nhỏ cũng không để lại! Nắm chặt mõ trong tay, bên tai, chợt truyền đến từng đợt tiếng cười châm chọc của nam tử trẻ tuổi.

"Lão đạo Ngưu Tị Tử, lão thật sự cho rằng cái thứ nho nhỏ này cũng có thể đánh trúng bản công tử sao? Lão nên biết, tốc độ di chuyển của rắn, nhanh nhất có thể đạt tới loại cảnh giới nào? Đạo tia chớp kia ở trong mắt của bản công tử, cũng chỉ là một con bò già đi chầm rì rì mà thôi!"

Mặc dù giọng nói xuất hiện, Bình Sinh vui mừng ngẩng đầu, chỉ thấy phía trên rừng trúc, đột nhiên có hai bóng dáng thấp thoáng đứng, nhất là bóng dáng màu đỏ tươi đẹp ấy, vẻ mặt hoảng sợ, nhưng lại vỗ vỗ ngực, cũng không bị thương gì, hắn không khỏi thở ra một hơi, thật may mà nàng không sao.

Bò già? Giận đến xì mũi, lão đạo sĩ nhìn đúng hướng của Xà công tử, gõ lên mõ lần nữa.

"Ầm, ầm, ầm!" Ba đạo tia chớp liên tục đánh xuống, tay của lão run lên, một lần sử dụng quá nhiều đạo pháp, cũng có thể bị cắn trả.

Nhưng mà, bất luận tia chớp nhanh như thế nào, ngay cả nhìn lão cũng chưa từng nhìn rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng người ở trên rừng trúc như cái bóng thoắt tới thoắt lui, dễ dàng tránh được đạo tia chớp đó đi.

"Không, không thể nào, sao tốc độ của hắn lại nhanh hơn trước nhiều như vậy!" Không thể tin khẽ lắc đầu, lão ngưng mắt nhìn gan bàn tay của mình (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ), cũng vì gõ nhiều mà đã chảy ra chút tơ máu.

"Sư phụ, đừng gõ nữa! Người đã bị thương rồi!" Mắt thấy không đúng, Bình Sinh cuống quít cầm bàn tay run rẩy của sư phụ, nhanh chóng lấy vải trắng từ trong tay áo ra băng bó.

Ngừng công kích, bóng dáng đang di chuyển cũng dừng lại, Bình Sinh len lén ngước mắt, đáy mắt không khỏi tràn đầy kinh ngạc! Đứng ở trên rừng trúc, ở đâu ra trẻ con nữa, mà là một thiếu niên xinh đẹp cố tình lại có một thân hình mảnh khảnh, cùng với Trúc Hồng mang vẻ mặt đắm đuối đưa tình đứng bên cạnh hắn!

"Lão đạo sĩ, chơi vui lắm sao?" Đôi mắt đẹp chớp chớp, một đôi mắt đào hoa như biển lớn sâu rộng hiện ra ánh sáng xanh thẳm đủ để mê hoặc thế gian: "Nếu lão muốn chơi, ta còn có thể chơi với lão thêm mấy lần, dù sao trời còn chưa tối." Nói đến đây, hắn vỗ vỗ lá trúc bị tia chớp đánh trúng mà vụn nát trên ống tay áo, động tác tao nhã dịu dàng, hơn nữa đôi mắt mỉm cười, bộ dạng giống như chẳng qua là mở màn một trò đùa nhàm chán.

"Đây chính là dáng vẻ thực sự của ngươi......" Lão đạo sĩ khẽ nói, đột nhiên ánh mắt lạnh đi, một tay đẩy Bình Sinh đang băng bó ra, cũng không để ý vết thương trên tay, cắn chặt răng rút kiếm gỗ đào sau lưng ra: "Yêu nghiệt, xem kiếm ta đây!" Điểm nhẹ mũi chân, đã phi thân lao về phía trên rừng trúc.

Die nđanl equyd %&^%$$on

Mặc dù kiếm gỗ đào không có uy lực lớn như tia chớp, nhưng nếu bị đâm trúng, cũng sẽ bị thương đến tinh khí (giống như yêu khí), Lộ Nhi cũng không chút hoang mang, rút một cây gậy trúc ra, nghênh đón.

Công tử! Trúc Hồng vươn tay, lại chỉ có thể mặc kệ ống tay áo tuột ra từ trong tay, nàng ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy tầm mắt cực nóng, quay đầu lại, tiểu đạo sĩ đang sốt ruột nhìn mình, chân mày nàng khẽ run, lại dường như không có việc gì mà nghiêng mặt qua, nhìn hai người đang trong trận chiến kịch liệt.

Khóe miệng Bình Sinh cong lên lộ vẻ khổ sở, mắt rũ xuống, chỉ thấy một con gà mẹ dẫn theo một đám gà con từ bên cạnh đi qua, vừa đúng lúc lướt qua lồng không gian hình tròn, không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, không khỏi bội phục đạo hạnh của sư phụ, bản thân như thế, vốn không có cách nào vừa làm phép làm biến mất đoạn không gian này, vừa đấu pháp với xà yêu.

"Ngươi lại lấy mộc khắc mộc!" Bất luận lão đạo sử dụng chiêu thuật gì, cũng đều bị Lộ Nhi thoải mái ngăn chặn quay về, không khỏi tức giận la ầm lên: "Ngàn tính vạn tính, chính là tính sai rừng trúc, yêu nghiệt, lão phu nhất định phải thu phục ngươi!"

"Lão đạo Ngưu Tị Tử, đừng phí công vô ích, coi như lão dùng tia chớp và kiếm gỗ đào cùng công kích, cũng làm tổn thương được bản công tử, hơn nữa lão duy trì lồng hình tròn, vốn không còn dư thừa pháp lực chút nào, lão muốn dùng mấy trò đạo pháp này để thương tổn được bản công tử, quả thực là chuyện viển vông." Vừa nói, gậy trúc trong tay tao nhã đẩy kiếm gỗ đào đang đâm thẳng mà đến ra, hắn cười nhẹ nói, đôi môi màu hồng diêm dúa lẳng lơ khẽ nhếch.

Bị yêu khí trong gậy trúc chấn động, lão đạo sĩ bị buộc phải lui về phía sau mấy bước, thân hình lay động, miễn cưỡng đứng lại.

Đang suy nghĩ làm thế nào để giành lấy thắng lợi, khóe mắt cũng liếc một bóng dáng ẩn núp sâu trong rừng trúc, thân hình tròn mập cứng ngắc núp ở sau thân cây trúc mảnh khảnh, nhìn thấy thế nào cũng tức cười.

"Ai đó! Lăn ra đây cho lão phu!" Vừa lúc có hơi thở từ phía trên đầu, cho là một con yêu tinh, lão không khỏi hét lớn, áo đạo theo gió bay phất phới.

"Ta...ta ra ngoài, đừng làm tổn thương ta......."

Bóng dáng tròn mập đó thấy không có cách nào tránh đi, chỉ có thể nhếch nhác chạy như điên ra từ trong rừng trúc, dọc đường bị tảng đá cản trở, lại giống như một quả bóng lăn ra từ trong rừng trúc.