Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu

Chương 39: Bù đắp sinh nhật cho cậu, lúc đó cậu không về




"Chào buổi sáng, Giám đốc Hứa." Hà Nhạc Chi gặp cấp trên đang ngáp dài ở cửa vào thang máy.

"Chào buổi sáng." Sếp đeo một chiếc balo laptop trên vai, tay kia còn xách thêm một cái nữa, trông có vẻ vẫn còn thiếu ngủ.

"Thức đêm à?" Hà Nhạc Chi hỏi.

"Năm giờ sáng mới ngủ, sắp lòi mắt rồi đây." Cấp trên đáp.

Hà Nhạc Chi cười khẽ, "Em đã nói năm nay có thể làm việc chăm chỉ hơn mà anh không cho."

Cửa thang máy mở ra, cả hai cùng bước vào trong. Cấp trên vừa định nói gì đó thì chợt thấy vùng thái dương của Hà Nhạc Chi, lời nói cũng nuốt vào lại.

"Cậu..." Sếp ngập ngừng hỏi.

"Bị đụng trúng," Hà Nhạc Chi chủ động trả lời, "Không phải đánh nhau đâu."

"Bị đụng trúng hả, đụng vào đâu mà ra nông nỗi này?" Cấp trên ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy vết bầm quanh mắt của Hà Nhạc Chi.

Hà Nhạc Chi lắc đầu, "Đụng vào cặp của một đứa nhỏ."

Nếu không phải Hà Nhạc Chi có tính cách hòa nhã, đồng nghiệp sẽ thật sự nghĩ rằng hắn đã đánh nhau với ai đó rồi. Nhưng đánh nhau vốn là chuyện không thể xảy ra với hắn, vì từ khi vào làm việc đến nay chưa ai thấy hắn tranh cãi với người khác bao giờ.

Có lẽ mọi người chưa biết hắn đủ lâu. Ngày trước Hà Nhạc Chi từng là cậu trai trẻ nóng máu, có thể bất chấp vì bạn bè mà ra ngoài đánh nhau. Có một đợt hắn bị đánh trúng mặt, tím bầm một mảng.

Chuyện ngày đó khiến Tiếu Dao nhớ mãi, vì một người mềm mỏng yếu đuối như Hà Nhạc Chi lại dám ra ngoài đánh nhau vì gã, thêm cả một Hàn Phương Trì vốn luôn điềm tĩnh nữa, từ đó Tiếu Dao thậm chí còn ít ghen tuông hơn.

Cho nên lần này khi Tiếu Dao nhìn thấy mặt Hà Nhạc Chi, ký ức cũ bỗng ùa về.

"Bị làm sao thế này?" Tiếu Dao ngạc nhiên nhìn Hà Nhạc Chi, "Ai đánh cậu vậy?"

Gã đến để lấy đồ, định về nhà bố mẹ sửa cái tủ nên ghé qua nhà Hàn Phương Trì để lấy dụng cụ, tiện thể rủ hai người kia dùng bữa cùng nhau luôn. Hà Nhạc Chi mở cửa cho gã, lúc vừa mở cửa Tiếu Dao đã nhìn thấy vết bầm ngay.

Tiếu Dao bước vào nhà, chưa kịp cởi giày đã đưa tay lùa tóc Hà Nhạc Chi để nhìn rõ vết thương trên mặt hắn, động tác chẳng mấy nhẹ nhàng khiến hắn phải nheo mắt lại.

"Cậu đánh nhau với người ta hả?" Tiếu Dao hỏi.

"Bị đụng trúng thôi." Hà Nhạc Chi đáp, "Tôi đánh nhau với ai được chứ."

Hàn Phương Trì đứng bên cạnh, đẩy tay Tiếu Dao ra rồi đi lấy hộp dụng cụ cho gã, "Trông cậu như sắp đánh cậu ấy đó."

"Tôi có dùng sức đâu." Tiếu Dao tiếp tục hỏi, "Đụng mà đến mức này hả?"

Hà Nhạc Chi nói: "Tay cậu có mùi gì đấy."

"À!" Tiếu Dao cười lớn, đổi giày rồi bước vào, "Xin lỗi nhé, tôi vừa mới chuyển dầu máy, nhưng tôi đã lau tay rồi mà!"

Tiếu Dao có một người bạn mở xưởng sửa xe, thỉnh thoảng gã hay đến đó chơi. Hà Nhạc Chi bị gã xoa đầu một lượt, hít thở cũng đầy mùi dầu máy không tan, "Thật sự chịu thua cậu rồi."

Hà Nhạc Chi rửa mặt xong nhưng mùi vẫn chưa tan, hắn đành phải gội đầu lại.

Hàn Phương Trì đưa cho hắn một chiếc khăn mới, Hà Nhạc Chi vừa lau tóc vừa đá nhẹ vào chân Tiếu Dao.

"Xin lỗi nhé! Hahaha," gã cười vô tư không chút áy náy.

Hà Nhạc Chi đã bắt đầu chuyển đồ từ từ, dù không nhiều nhưng vì năm ngoái hắn bắt đầu chuyển nhà liên tục không có chỗ ở ổn định nên nhiều đồ đạc còn chưa kịp mở hộp, cứ thế chuyển đi cũng không có gì khó khăn.

Vì nơi ở mới cũng gần nên mỗi lần mở cửa sổ hắn lại tiện tay mang theo một ít đồ, dọn dẹp dần dần.

Một lần khi hắn dọn quần áo, lúc mở túi ra, hành động của hắn vô thức dừng lại. Trong túi có mấy chiếc mũ bóng chày của Chu Mộc Nghiêu, lẫn vào đó là mũ đi bộ* của chính hắn, lúc đó hắn không để ý nên mang ra ngoài cùng luôn.

*徒步的帽子【Túbù de màozi】Mũ đi bộ đường dài (hiking hat)

Chỉ còn vài ngày nữa là tròn một năm kể từ khi Hà Nhạc Chi nghe được lời thật lòng từ miệng người bạn trai say rượu rồi.

Đã lâu hắn không nhận được cuộc gọi nào từ Chu Mộc Nghiêu nữa, chỉ thỉnh thoảng nhận được một vài tin nhắn khi say, không còn những lời hối lỗi dài dòng, đôi khi chỉ là một từ "Nhạc Chi" mà thôi. So với thời gian mới chia tay, những người nghĩ họ vẫn chưa chia tay mà gọi đến để tìm Chu Mộc Nghiêu qua hắn cũng gần như không còn nữa.

Thời gian vẫn chậm rãi trôi qua với nhịp độ của riêng nó, luôn điềm nhiên, dường như không bao giờ vội vã hay chậm lại vì bất kỳ ai. Nhưng với Hà Nhạc Chi, một năm này giống như một sự cắt đứt cuộc sống ban đầu của hắn, rồi sau đó lại cần một khoảng thời gian dài để mọc ra những mối nối mới. Nó như một vết sẹo mà sớm muộn gì cũng sẽ lành, lưu lại trên năm tháng tuổi ba mươi của hắn.

Hà Nhạc Chi nhớ lại thời điểm này năm ngoái, hắn vẫn còn đang chờ chiếc nhẫn để tặng vào ngày sinh nhật của Chu Mộc Nghiêu, rồi nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra sau đó, hắn chỉ thấy cuộc sống thật trớ trêu và khó mà diễn tả.

Nhưng khi thời gian lắng đọng những cảm xúc bề mặt, cơn giận dữ, sự bất mãn, sự hoài nghi, thậm chí là nỗi căm hận sâu sắc nhất cũng bị làn gió mang tên thời gian thổi tan. Khi mọi thứ trở về với bản chất của ký ức, tám năm qua đối với Hà Nhạc Chi vẫn là một khoảng thời gian đẹp đẽ. Dù kết quả đầy tiếc nuối, nhưng quá trình đó thật thuần khiết và mãnh liệt, sẽ không bao giờ bị lãng quên.

Mũ không phải là thứ có thể vứt đi ngay, nhưng cũng chưa biết xử lý thế nào, hắn đành phải nhét túi mũ vào một góc tủ quần áo, tạm thời không động vào nữa.

Nhưng khi các món đồ chưa được sắp xếp trước đó lần lượt được mang ra, khi tất cả quần áo đã được treo lên tủ, Hà Nhạc Chi mới phát hiện ra rằng những thứ ở đây không chỉ có vài chiếc mũ bị lẫn vào đồ của hắn.

Quần áo, đồ lặt vặt, vật dụng, đủ thứ lẫn lộn, có cái nằm trong hộp đồ của Chu Mộc Nghiêu đã dọn, một số là do Hà Nhạc Chi mang ra khi đó. Lẫn lộn giữa những món đồ cũ và mới, đôi khi sự vội vã và chính xác không thể đi đôi.

Suy cho cùng, tám năm quả thực là quá dài.

Hà Nhạc Chi gom chúng lại bỏ vào một túi giấy lớn, định khi nào Tiếu Dao qua thì nhờ gã mang về cho Chu Mộc Nghiêu. Hai người ở gần nhau, gặp mặt cũng thường xuyên.

Khi Hàn Phương Trì đến, nhìn thấy mấy chiếc mũ nằm trên cùng, anh hỏi: "Của Tiểu Hắc à?"

"Ừm," Hà Nhạc Chi đáp, "Anh cũng nhận ra à?"

"Có lần chiếc mũ này rơi ở nhà tôi hơn một tháng, ngày nào cũng treo ở cửa." Hàn Phương Trì nói.

Hà Nhạc Chi nhớ lại, có một lần đến nhà Hàn Phương Trì, Chu Mộc Nghiêu bỏ quên mũ và ô ở đó. Khi ấy Chu Mộc Nghiêu vẫn còn ở Bắc Kinh, sau này được dịp ra ngoài ăn cơm chung, Hàn Phương Trì mang chúng trả lại cho Hà Nhạc Chi bảo hắn đem về.

"Tôi nhớ ra rồi." Hà Nhạc Chi nói.

"Để ở đây làm gì?" Hàn Phương Trì hỏi.

Hà Nhạc Chi đáp: "Tôi định lần tới nhờ Dao Dao mang qua cho cậu ấy."

"Để tôi đưa cho," Hàn Phương Trì nói, "Tuần sau tôi gặp cậu ấy."

"Vậy được." Hà Nhạc Chi thuận miệng hỏi, "Tuần sau hai người có việc gì mà gặp nhau vậy?"

Hàn Phương Trì "Ừ" một tiếng, "Cuối tuần sau em họ tôi kết hôn nên cậu ấy phải đến dự."

Hàn Phương Trì và Chu Mộc Nghiêu đều là anh em của chú rể, nên họ phải đến từ tối hôm trước để xem có việc gì cần giúp đỡ không. Hàn Phương Trì tăng ca thêm một chút, khi anh đến nơi thì phòng tân hôn gần như đã trang trí xong rồi. Chu Mộc Nghiêu đang đứng trên một chiếc ghế đẩu để dán đồ trang trí lên trần nhà phòng khách.

"Anh, anh đến rồi à?" Cậu nhìn thấy Hàn Phương Trì liền chào.

"Không có ghế tựa sao?" Hàn Phương Trì nhìn quanh nhưng không thấy cái ghế tựa nào, "Cái ghế đẩu này của em trông có vẻ không chắc chắn lắm."

"Người ta nói nó chịu được đến 200 cân* mà," Chu Mộc Nghiêu cười, "Em không nặng đến thế đâu, không sao đâu."

*1 cân Trung Quốc = 0,5968 kg ở Việt Nam => 200 cân ~ 120kg

Hàn Phương Trì lần lượt vào phòng ngủ chào các bậc trưởng bối rồi mang một chiếc ghế tựa còn trống tạm đến cho Chu Mộc Nghiêu, "Xuống đi, dùng cái này."

Chu Mộc Nghiêu cười nhảy xuống, "Nếu anh không đến, họ chẳng sợ em ngã đâu."

Bất cứ khi nào cha chú gia đình tụ tập đông đủ, thì Hàn Phương Trì và Chu Mộc Nghiêu không tránh khỏi việc bị nhắc đến. Có lẽ vì xu hướng tính dục của Chu Mộc Nghiêu mà các bậc trưởng bối không tiện nói nhiều, họ thậm chí còn có chút ý định che đậy, nhưng với Hàn Phương Trì thì lại khác.

Gia đình họ Bàng tương đối truyền thống và đông đúc. Từ nhỏ Hàn Phương Trì đã đi theo con đường học hành xuất sắc, dường như luôn được kỳ vọng trong mắt mọi người. Trong suy nghĩ của những người lớn tuổi vốn bảo thủ và nghiêm khắc, cuộc đời của Chu Mộc Nghiêu coi như đã lệch lạc, còn Hàn Phương Trì từ bé đến lớn luôn ngoan ngoãn chưa bao giờ làm trái chính thống cả.

Dù bị nói gì anh cũng không phản bác, Chu Mộc Nghiêu lén huých vào vai Hàn Phương Trì, hai người trao nhau ánh mắt hiểu ngầm rồi lén lút rời đi khi không ai để ý.

"Trên xe anh có đồ của em." Ra khỏi khu dân cư, Hàn Phương Trì nói.

"Đồ gì thế?" Chu Mộc Nghiêu theo anh lên xe, ngồi vào ghế phụ, "Đúng lúc em không lái xe đến. Anh, anh đưa em về nhé."

Hàn Phương Trì với tay ra sau ghế lấy đồ đưa cho cậu, "Đồ của Nhạc Chi dọn ra."

"...À." Chu Mộc Nghiêu lật xem qua, cười tự giễu, "Em tưởng anh ấy đã vứt hết rồi chứ." Hàn Phương Trì khởi động xe.

Chu Mộc Nghiêu vốn đang tâm trạng khá tốt, nhưng giờ lại có vẻ trầm xuống. Suốt nửa chặng đường đầu cậu không nói gì, sau đó bất chợt hỏi: "Anh à, Nhạc Chi có thường nhắc đến em không?"

"Thỉnh thoảng có." Hàn Phương Trì đáp.

"Thái độ thế nào?" Chu Mộc Nghiêu hỏi tiếp, "Có ghét bỏ không?"

"Không," Hàn Phương Trì nghĩ rồi trả lời, "Thái độ bình thường thôi."

Chu Mộc Nghiêu gật đầu, "Anh ấy vốn vậy mà."

Chu Mộc Nghiêu bây giờ không còn xoay quanh chuyện cũ nữa, cũng không hay hỏi về Hà Nhạc Chi trước mặt Hàn Phương Trì và Tiếu Dao.

Nhưng khi nhìn vào chiếc túi đựng đầy kỷ niệm đặt trên chân, cậu không thể kìm lòng được mà hỏi: "Anh, anh có thể hỏi hộ em về Nhạc Chi được không?"

Hàn Phương Trì liếc nhìn cậu, Chu Mộc Nghiêu nói, "Hỏi xem anh ấy đã hết giận chưa? Liệu bọn em có thể bắt đầu lại không?"

Hàn Phương Trì quay đầu lại, trầm mặc lái xe một hồi lâu mới nói: "Anh không thể hỏi được."

"Tại sao?" Chu Mộc Nghiêu hỏi, "Vì các anh là bạn của anh ấy? Cho nên anh và Dao Dao đều không muốn giúp em."

"Trước đây thì là vậy." Hàn Phương Trì đáp.

"Trước đây?" Chu Mộc Nghiêu ngơ ngác nhìn anh, "Bây giờ thì sao?"

Hàn Phương Trì chỉ nói, "Không phù hợp."

Tại sao không phù hợp, anh không giải thích thêm.

Chu Mộc Nghiêu ôm chặt chiếc túi không hỏi gì thêm, chỉ khẽ gật đầu và nói nhỏ: "Ồ."

Trước đây khi Hà Nhạc Chi đề xuất việc dọn đến chỗ mới, Hàn Phương Trì đã tỏ ra có chút bức xúc. Nhưng đến khi Hà Nhạc Chi thực sự dọn đi, anh lại không còn chút cảm xúc nào, tỏ ra bình tĩnh và thậm chí còn giúp hắn chuyển hết những đồ còn lại sang đó.

Khoảng cách giữa hai người từ vài chục mét kéo dài ra hàng trăm mét, không còn có thể mặc đồ nhà và đi dép lê mà qua nhau được nữa.

Cùng nhau ăn uống cũng không còn là chuyện hiển nhiên, và thẻ ra vào cũng không còn chung một chiếc.

Có lẽ đây là khoảng cách phù hợp giữa những người bạn, muốn gặp thì có thể gặp, nhưng không quá gần để làm mờ ranh giới.

Chỉ là với Hàn Phương Trì, điều này dường như không áp dụng được.

Sau một tuần, Hà Nhạc Chi nhận ra có lẽ lý do Hàn Phương Trì không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, là vì đối với anh chẳng có gì thay đổi lớn cả.

Khoảng cách vài trăm mét đó anh không bận tâm, vẫn thoải mái qua lại giữa hai khu chung cư chỉ cách nhau một con phố.

Cuối tuần đầu tiên sau khi chuyển nhà, Hà Kỳ và dì nhỏ đến nhà Hà Nhạc Chi ăn cơm, nói là để "làm ấm nhà mới." Hàn Phương Trì và Tiếu Dao cũng đến, Hà Nhạc Chi đùa rằng ăn luôn trong ngày để khỏi phải dọn dẹp nhiều lần.

Tiếu Dao mang theo một chiếc máy pha cà phê làm quà tân gia.

Hàn Phương Trì thì đến tay không, Tiếu Dao trêu Hà Nhạc Chi: "Cậu đã nhìn ra ai bạn ai bè chưa?"

Hà Nhạc Chi cười gật đầu: "Tôi thấy rồi, cảm ơn Dao Dao nhé."

Hà Kỳ ở bên cạnh cũng bật cười, Tiếu Dao hỏi: "Thế ai thân với cậu hơn?"

"Thân với cậu." Hà Nhạc Chi đáp.

Hàn Phương Trì cũng không ý kiến, chỉ lặng lẽ không nói gì.

Đợi đến lúc mọi người đã giải tán, Hàn Phương Trì cùng Hà Nhạc Chi dọn dẹp căn phòng, nhưng chưa kịp dọn xong thì trời đã tối.

Khi đèn được bật lên, những khung cửa kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn phản chiếu ánh sáng, in hình phòng khách sạch sẽ và thân ảnh hai người họ trong bộ đồ ở nhà, không ai nói gì, mỗi người một góc lo dọn dẹp gọn gàng.

Lúc này, căn nhà có vẻ như đã trở thành một mái ấm thực sự.

Hà Nhạc Chi lên tiếng: "Còn lại để tôi tự dọn cũng được."

Hàn Phương Trì hỏi: "Vậy tôi ngồi đây à?"

Hà Nhạc Chi bị bất ngờ, cười nói: "Anh về nhà mà ngồi."

Hàn Phương Trì lặng lẽ xếp đồ lên bàn trà, không để ý đến lời hắn.

Khi chuông cửa bất ngờ reo, Hà Nhạc Chi ngạc nhiên nhìn qua.

Hàn Phương Trì im lặng đi mở cửa, đứng đợi ở lối vào.

Hà Nhạc Chi nhìn thấy anh nhận lấy một thứ gì đó, sau khi cảm ơn, anh đóng cửa lại.

"Ai vậy?" Hà Nhạc Chi thắc mắc.

Hàn Phương Trì không trả lời mà mang đồ vào khu vực bếp. Hà Nhạc Chi ngỡ ngàng nhìn anh lấy ra một chiếc bánh kem trái cây.

Hàn Phương Trì vào bếp lấy hai chiếc muỗng rồi mang khay bánh ra.

Vị trí ban đầu của ban công đã được Hà Nhạc Chi chuyển thành một khu vực trải thảm tatami, trên đó có một bàn trà và vài chiếc đệm hương bồ hình tròn. Khi Hàn Phương Trì bước qua đó, anh tắt đèn, khiến căn phòng chỉ còn lại ánh trăng chiếu qua cửa sổ lớn và ánh đèn đường từ khu dân cư rọi vào, tạo ra một không gian mờ ảo nhưng vẫn đủ sáng để nhìn rõ mọi thứ.

"Bù đắp sinh nhật cho cậu, lúc đó cậu không về." Hàn Phương Trì đặt bánh lên bàn trà, quay đầu lại nói. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của đêm tối, dáng người vững chãi và vẻ ngoài điển trai, anh nhìn Hà Nhạc Chi và nói: "Nhân tiện, có chuyện muốn nói với cậu."