Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 37: Niềm vui mới từ đau khổ




Vài ngày sau, Lâm nói là gia đình có tiệc nên hai người phải về dự, từ ngày dọn ra Hạ với Lâm cũng rất ít khi về nhà, Lâm thường xuyên từ chối, nhưng lần này thì không từ chối được:

Em! Tan làm chưa? Anh qua đón!

Dạ!

Ok! 5 phút nữa anh qua!

Hạ vừa mới ra tới cổng, thì vô tình chạm vào một chàng trai, dáng người cao lớn, thân hình body hơn nữa còn rất quen nữa:

Anh! Tôi xin lỗi, tôi không để ý!

Là anh sao?( Lại tình cờ gặp Định, không biết là lần thứ mấy)

Anh không sao chứ? Lần trước..

Hạ cảm thấy xấu hổ khi lần trước Lâm đã vô cớ đánh Định:

Ừm! Không sao!

Ồ! May quá anh làm em sợ quá, sợ...

Sợ gì?

Sợ khuôn mặt bảnh trai của anh sẽ bị cú đấm đó làm thành sẹo, như vậy chắc chắn em sẽ cảm thấy có lỗi lắm, cũng may thật phải không?

Hạ khẽ thở nhẹ, nụ cười tươi trên môi, mỗi lần Hạ cười nó đều khiến Định ngây người, thấy Định lạ, Hạ khẽ đấm nhẹ vào người anh:

Anh sao vậy?

Định không biết tại sao lại nắm chặt lấy tay Hạ, trông giây phút mờ ảo hình bóng một cô gái hiện lên, nó khiến Định không kiểm soát đã ôm trầm lấy Hạ:

Anh sao vậy? Buông em ra!

Hạ đẩy Định ra, Định ngây người:

Anh! Anh xin lỗi, nhưng thực sự mỗi khi em cười nó làm anh luôn nhớ về cô ấy( Định nói giọng có chút lạc)

Cô ấy?( Hạ rất tò mò)

Định khẽ dụi mắt, anh cố gắng kìm cảm xúc của mình:

À! Không, không có gì, có dịp anh sẽ kể cho em nghe!

Ừm! Cũng được!

Mà thôi anh đi trước đây anh có việc( Định tỏ ra vội vàng)

Ừm! Vậy anh đi đi, đi cẩn thận!

Hạ mải nhìn theo bóng Định rời đi, Lâm đã lái xe tới cổng nhưng Hạ không để ý tới thấy Hạ ngây người ra, Lâm lên tiếng gọi lớn khiến Hạ giật mình:

Ừm! Sao vậy?

À không!

Hạ vẫn ngẩn người ra:

Em lên đi!

Ừm! Em nhìn cái gì vậy?

Không! Không có gì!

Hạ không quay mặt nhìn Lâm, cô vẫn mải chú ý đến sấp giấy tờ:

Anh có gọi điện cho mẹ là chúng ta sẽ về không?

Có! Anh gọi rồi!

Ừm!

Đang nói chuyện, thì điện thoại Lâm rung lên, khẽ liếc qua đó là Doãn băng, nhưng Lâm không nghe máy:

Sao anh không nghe đi!

Không có gì!

Nhưng điện thoại không ngừng rung chuông:

Anh nghe đi!

A lô!

Anh đang ở đâu?

Anh đi về nhà, công ty có việc thì mai anh giải quyết, vậy nhé!

Sao anh lại ngắt điện thoại như vậy?

Lâm không nói, Hạ cũng không hỏi gì thêm. Chiếc xe vừa đáp xuống cổng:

Hai con về rồi sao?

Mẹ Lâm rất vui mừng khi thấy hai người về:

Vâng! Mẹ đừng giận tụi con nha, tai chúng con bận quá nên..

Không! Nhưng hai đứa cố sắp xếp về thăm nhà nhiều hơn nha!

Ừm!

Thôi vào đi, bố với bà nội đang chờ đó!

Ừm!

Kéo tay Hạ vào trong, thực sự bà nội rất vui khi thấy người về, nói chuyện rôm rả của buổi, Hạ giúp bà Huệ chuẩn bị cơm, hai mẹ con nói chuyện:

Thằng Lâm không bắt nạt con chứ?

Ừm! Không ạ!( Hạ nói dối)

Vậy thì tốt! Con có hay gọi điện về cho mẹ con không?

Dạ cũng thỉnh thoảng ạ!

Ừm! Mà con dạo này xanh quá, con ốm sao?

Dạ không! Chắc là con làm việc nhiều quá nên..

Ừm! Phải giữ gìn sức khỏe chứ?

Vâng!

Trong lúc chuẩn bị thức ăn, đột nhiên Hạ thấy khó chịu, nhất là khi ngửi mùi đồ ăn, Hạ cố nén nhưng không cầm được, lao vào nhà vệ sinh nôn:

Hạ! Con sao vậy?

Dạ không!

Hạ ngồi sụp xuống dưới bồn nhà vệ sinh, Bà Lan lấy khăn lau cho Hạ:

Con không sao! Chắc là con không quen ngửi mùi này nên..

Ờ!

Bà huệ nhìn Hạ, ánh mắt có chút lo lắng, nhưng trong đầu lóe nên một niềm hy vọng.

Khi ăn cơm tối, Hạ không ăn được nhiều, Lâm thường xuyên gắp thức ăn cho Hạ, rất quan tâm, việc này khiến Bà Lan lấy làm mừng. Tối hôm đó vì trời mưa nên hạ với Lâm phải ở lại đó. Hơn nữa là bà nội muốn họ ngày mai đưa bà đi chùa, Lâm có ý từ chối nhưng không thể nào làm bà tụt hứng nên đành chấp nhận. Hai người buộc phải ở lại đó,đã gần một tháng không ở chung phòng với Lâm, Hạ có chút không thoải mái, nhưng không thể làm lộ chuyện giữa họ. Sau khi tắm xong, Hạ leo lên giường, giở cuốn tiểu thuyết ra đọc, đã khá lâu Hạ không đọc lại nó, Lâm vẫn chưa vào phòng, anh đang nói chuyện với bố, cũng tốt, Hạ không muốn nhìn thấy mặt anh ta, mới đọc một chút mà mắt Hạ đã nhắm chặt rồi, ngáp mấy cái, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lâm khẽ mở cái cửa, nhẹ nhàng tiến lại bên giường, Hạ đã ngủ khá say, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc trên khuôn mặt Hạ. Hạ ngủ vẫn rất đẹp, rất nhẹ nhàng, hiền dịu, nhẹ nhàng đưa bàn tay lên chạm vào đôi má mình, Lâm cảm thấy rất dễ chịu. Thực sự có một điều mà Hạ không hề hay biết mặc dù là không ở chung, nhưng đêm nào, anh cũng qua phòng Hạ, ngắm nhìn Hạ ngủ, đắp chăn cho Hạ, một hành động âm thầm. Hạ khẽ giật tay lại, xoay người người lại, Lâm khẽ cười, một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng leo lên giường nằm cạnh Hạ, cánh tay ôm nhẹ người Hạ, áp sát mặt vào mái tóc, mùi thơm thật sự rất dễ chịu, Lâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở thở đều đều vào gáy Hạ, hai người ôm nhau ngủ ngon lành.