WTER-TSFO: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng

Chương 55: Gaqin - Onikagiri Sử Ký - Bài Hát Ru Trăm Năm (6)







"Hái một nhành hoa đỏ..."

Những bước chân dò dẫm, chậm rãi băng qua từng rễ cây trồi trên mặt đất. Khi trăng lên, soi qua từng tán lá trúc đang thì thầm xào xạc với nhau những lời từ trong gió, đôi chân đó mới dừng lại.

"Cài lên mái tóc người..."

Bé nhỏ, gầy guộc và yếu đuối.

Nó đã lang thang ở đây. Không biết tự bao giờ. Không có tên, cũng không có giọng nói. Nhưng lại có tiếng hát. Bài ca nhẹ như thoáng qua, xoa dịu lấy chấp niệm của một linh hồn đã lạc lối ở nơi tận cùng thế giới. Hằng đêm, những đốm lửa xanh bọc lấy cơ thể, khóc than cho những sinh mạng có cùng số phận và sưởi ấm lấy chút hơi tàn của nó. Một khối oán niệm vô danh, lang thang hết ngày này qua tháng nọ giữa rừng trúc. Giọng hát dịu dàng của mẹ, nhẹ nhàng ấp ủ nó vào lòng.

Đứa trẻ đáng thương đã chết trong rừng.

Ai sẽ an táng cho người? Và ai sẽ cầu nguyện cho linh hồn người? Khi mà tất cả đã kết thúc rồi?

Nó nghiêng đầu, cơ thể còn vương vấn lại trên thế gian này chỉ còn là một cái xác đã khô héo, xương cốt đã lụi tàn. Linh hồn còn sót lại, vẫn chưa tìm được con đường trở về với luân hồi. Đây là kết quả từ sự trả thù của ma thần, là lời nguyền cuối cùng giáng xuống mảnh đất này trước khi vĩnh viễn chìm xuống đáy biển. Có lẽ nó sẽ mắc kẹt lại ở đây mãi mãi mà không ai biết.

"Một... hai... rồi ba..."

"Đưa ánh trăng soi rừng trúc..."

"...?"

Ánh trăng soi qua những thân trúc xanh ngát, chiếu sáng gương mặt của một thiếu niên đang nép mình trong bóng tối yên ắng.

"Có lẽ đã đến lúc người phải đi rồi."

"..."

"Đừng lo. Bài hát đó, tôi sẽ không để nó chìm vào quên lãng đâu."

"..."

"Cảm ơn."

                                                 -----------------------------------------------------------

Tachi nghiến răng, siết mạnh vòng vải đang quấn dở trên cổ chân của Shiki một cách cố tình. Cậu ngước mặt lên, nhìn anh với vẻ mặt rất khó tả. Cả hai đang ở trong một căn nhà trống khác tại làng.

"Nhìn cái gì. Chỉ là bong gân thôi mà."

Shiki vừa dứt câu liền giơ bàn tay đã được băng kín bằng vải của mình lên đỡ một cái đệm ngồi bay tới nhắm vào đầu. Harunabi Ashikaga có khả năng nhắm chuẩn xác mục tiêu như một cung thủ vậy.

"Tiền bối Heishi... tôi tưởng anh vốn là người trầm tính..."

Tachi lầm bầm, cầm lấy cái gối mềm mại vừa rơi xuống, lấy nó lót bên dưới bàn chân của Shiki và hạ cả cái cổ chân đã băng bó xong xuôi xuống.

"Cậu nhầm với ai rồi ấy."

Shiki ngồi trên ghế, nhìn xuống Tachi. Anh đã quan sát thằng bé như những người khác từ ngày đầu tiên gặp mặt. Chỉ là một con người bình thường thôi, không có bất kì tài năng bẩm sinh nào cả. Sức khoẻ thì kém, năng lực thì tàng tàng, lời nói thì không mấy dễ chịu, nhưng nó lại mang một sức hút gì đó đối với Onikagiri như anh. Có lẽ sức hút đó chính là vì thằng nhóc là "người".

Cảm giác những kẻ như anh sẽ luôn có động lực để tiến tới khi cái tính "người" đó vẫn còn ở bên cạnh mình vậy.

Thằng bé biết rõ mình yếu đuối, nhưng cũng đủ mạnh mẽ và quyết đoán để hành động. Nó có mục tiêu rõ ràng, cũng như có được sự kiên trì với công việc.

Shiki luôn sợ hãi phải bước đi. Đặc biệt là khi phải bước đi ngoài ánh sáng. Nhưng anh lại yêu thích cái ấm áp của nắng. Anh làm việc qua loa, đủ để không bị gọi là vô trách nhiệm. Anh giao tiếp vừa phải, đủ để được xem là một phần của cuộc trò chuyện. Anh cố gắng hoà nhập, dù biết bản thân là Huyền Quỷ.

Kí ức của các Huyền Quỷ được lưu giữ qua hàng trăm năm, ẩn giấu dưới cái màu đen ảm đạm của màn đêm và bóng tối. Để cho những thế hệ sau, khi bước vào đó, sẽ được thấy về lịch sử của dòng tộc.

Không ai biết, bên trong Huyền Thuật thật sự là gì.

Với những người khác, nó chỉ là một màu đen sâu thẳm. Với Onikagiri, nó là thứ bóng đêm khó tiếp cận. Và với những người như Shiki, nó là một phúc lành.

Ở đó, bọn anh có thể tìm thấy sự yên bình dành riêng cho mình.

Không có gì cả, chỉ là một khoảng không gian vô tận, trống rỗng. Không có âm thanh, gió hay sinh vật sống. Chỉ có sự tĩnh lặng bao trùm.

"Tiền bối Heishi!"

"Sao?"

Shiki giật mình, Tachi và Harunabi nhìn anh đầy lo lắng. Mà tại sao kể từ lúc dọn dẹp xong xuôi xác chết của Omukade và giao cho các pháp sư tới hỗ trợ phần việc dò xét xem có còn mối hại nào bên dưới khu vực này không thì bọn họ lại chăm chăm vào mỗi anh thế?

"Nãy giờ cậu cứ như người cõi trên ấy, có đập đầu vào đâu không đó?"

Một bên tai của Harunabi giật nhẹ và đuôi chị vẫy qua lại khi hỏi câu đấy. Shiki nghiêng đầu tránh bàn tay đưa tới của chị, không để chị chạm vào mình như một thói quen.

"Tôi không sao hết."

"Vậy thì tốt."

Harunabi rụt tay lại, và chị rời khỏi căn phòng để lại không gian riêng tư cho hai tên con trai khó chiều.

"..."

"..."

Tachi đổi tư thế ngồi trên cái đệm rơm. Chân cậu tê rần vì cứ giữ mãi để băng cái cổ chân cho tiền bối Heishi sao cho thật đẹp mà không lỏng vòng vải nào.

"Nếu có gì muốn hỏi thì hỏi đi."

Shiki nói một cách cứng nhắc. Anh biết. Hoặc có thể anh không biết. Nhưng, thằng bé đã thấy nó rồi. Trường hợp tệ nhất, tự tay anh sẽ phải làm việc đó. Thật khó coi.

Tachi nhìn anh với một ánh mắt kì lạ... là sự đồng cảm hay gì đó chăng? Cậu không biết. Làm sao mà biết được trong đầu người khác nghĩ gì, vì cậu chỉ là một thằng ngốc thôi.

"Cứ chọn con đường của mình."

Giọng nói ấy vang lên trong đầu Tachi. Từ sau lúc đó, cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Có quá nhiều điều cậu chưa biết. Còn quá nhiều thứ cậu cần làm quen. Vì vậy nên, cậu sẽ bắt đầu đi từng bước nhỏ. Bằng cách đặt câu hỏi trước một vấn đề mà mình không biết cách giải quyết.

"Tiền bối cũng thấy mà phải không? Cái ngọn lửa xanh xanh đó ấy."

"..."

Shiki im lặng. Anh đánh mắt đi hướng khác rất nhanh, rồi lại nhìn thẳng vào Tachi. Cặp mắt của anh hoàn toàn trái ngược với thằng bé. Cái vẻ cứng rắn từ cả trong ánh nhìn đó làm anh thấy bối rối. Ngược lại, cái màu đen xanh sâu thẳm trong mắt Shiki lại làm Tachi thấy mình hụt hẫng, như thể bị kéo vào một cái hố không đáy vậy. Cộng thêm giọng nói trầm tựa nước hồ mùa đông, lúc nào đối thoại với Shiki, không khí cũng ngày càng bị dìm xuống.

"Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện cổ."

                                     -----------------------------------

Rất lâu về trước. Trước khi mà hòn đảo này chìm trong sương giá từ oán niệm của xà thần.

Có người phụ nữ trẻ nọ, sống một mình tại phương Bắc của hòn đảo. Cô ta không có gia đình. Cũng không có người thân.

Ngày kia, dân làng phát hiện người phụ nữ ấy có mang. Cô ta bị đuổi đi, vì không có hôn phu mà như vậy thì bị xem là điềm gở, đứa trẻ sinh ra sẽ mang đến tai hoạ cho cả làng.

Người mẹ đi, đi mãi mà không có nơi nào để dừng chân từ năm này qua tháng khác. Cho tới khi bà đến được ngọn núi được bao phủ bởi những thân trúc xanh tươi. Tại đây, một sinh mệnh mới ra đời. Tiếng khóc trẻ con vang vọng núi rừng.

Muông thú và chim chóc ghé thăm, chúc mừng cho đứa trẻ. Nước suối trong lành và trái quả ngon ngọt, măng trúc tươi nuôi sống gia đình nhỏ. Đứa trẻ lớn lên trong tình thương của mẹ, chơi đùa với thú rừng, lá cây.

Và rồi lời nguyền của xà thần ập đến mảnh đất này. Gặm nhấm từng sinh mạng, bào mòn cả đất đai.

Đứa trẻ cô độc lang thang sau những gốc trúc khô héo, miệng đã không còn có thể cất tiếng, mắt đã không còn nhìn thấy gì. Điều duy nhất nó nghe thấy được, nhận ra được, chỉ còn lại tiếng hát của người mẹ. Một bài hát ru dai dẳng vang hàng đêm trong gió, đưa nó về với giấc ngủ yên bình. Đã không còn điều gì có ý nghĩa trong cuộc sống nữa rồi.

                                                        --------------------------------

"Tiền bối, anh..."

"Là một câu chuyện cổ tích ở đây thôi, dù gì nơi này cũng là quê của tôi mà."

Shiki nói, nhưng không hề nhìn vào Tachi. Cậu rất ghét khi thấy người khác như thế. Cảm giác cứ như mình đang bị trêu đùa vậy.

"Đứa trẻ đó vẫn còn sống chứ?"

"..."

"Nếu tôi nói là còn, thì cậu có tin không?"

"..."

"Heian này, cậu có biết, toàn bộ ký ức của những kẻ như chúng tôi đều được lưu giữ lại tại đây không? Ngay trong chính Huyền Thuật này."

Tachi im lặng. Cậu không biết phải trả lời như thế nào nữa. Đó là một câu chuyện nhiều lỗ hổng, nhưng lại chứa quá nhiều thứ cảm xúc. Đặc biệt khi người kể là tiền bối Heishi. Còn nhiều điều về anh ấy mà Tachi không biết. 

Một ngọn gió thổi qua, tắt đi ngọn đèn duy nhất trong nhà. Ánh trăng soi qua khe cửa sổ, và mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Shiki lấy cái ghế làm điểm tựa để đứng dậy, cổ chân anh giờ mới bắt đầu sưng tấy lên, và đau nhức.

"Anh lại đi đâu nữa vậy? Tiền bối Daigo sắp mang thuốc từ tỉnh Nargan về tới rồi."

"..."

Cậu đuổi theo Shiki ra ngoài, mặc dù cái chân anh ấy trông không hề ổn chút nào, vậy mà vẫn đi nhanh được đến như vậy. Chẳng mấy chốc, cả hai đã tới bìa rừng dưới chân núi, nơi tách biệt với ngôi làng.

"Tiền bối Heishi!"

"..."

"Anh có thể ngừng trưng ra cái bộ mặt đau khổ như vậy không? NẾU ANH KHÔNG MUỐN LÀM, THÌ BỎ ĐI. Đừng có cố gắng hành hạ bản thân nữa!"

Tachi quát lên. Cậu hoàn toàn không thể chịu nổi nữa. Hỏi cái gì cũng im lặng, miệng thì luôn nói như mọi việc đều có cách giải quyết. Vậy mà...

"Từ khi nào mà chuyện của người đã chết lại trở thành trách nhiệm của tiền bối vậy hả?! Bộ anh-có-vấn-đề-về-nhận-thức-hay-sao?"

"..."

"Heian. Cậu chưa từng hiểu."

Shiki ngắt ngang, và Tachi dừng lại. Tên khốn cứng đầu cứng cổ này, hết thuốc chữa rồi.

"Chúng tôi là Huyền Quỷ. Những kẻ chui rúc trong bóng tối. Itou và Fujiwara không lẽ chưa kể cho cậu nghe rồi sao?"

"Rồi chỉ vì là Huyền Quỷ, mà tiền bối định sẽ cả đời trốn trong cái hố đó, vĩnh viễn không muốn bước ra ngoài vì chấp niệm của những người đi trước sao? Đừng có đùa với tôi."

Tachi dừng lại để  thở. Cậu chưa bao giờ giận dữ như thế.

"Anh đấy. Shiki Heishi, tôi không hề xem anh là một con quỷ, Onikagiri, ma nhân hay cái gì khác. Anh là tiền bối của tôi, người mà tôi tôn trọng. Dù chỉ biết nhau mới đây thôi, có thể tôi chẳng là gì trong mắt anh cả, nhưng còn những người khác trong tổ thì sao? Anh không nghĩ tới cảm xúc của tiền bối Itou, Ashikga hay tiền bối Fujiwara khi biết chuyện này sao?"

"..."

"Thế mà anh dám bảo rằng mình trung thành với ý chí của Minh chủ, thậm chí đền thờ của nữ thần, anh còn chưa thèm tới lần nào! Anh nghĩ rằng mình thực sự bị bỏ rơi à? Anh muốn chuyện đó thành sự thật lắm sao hả Shiki?! Lần nào cũng vậy, anh lảng tránh tất cả câu hỏi, tất cả sự quan tâm. TẤT CẢ! Cứ cho rằng anh bị ngốc đi, thì không lẽ anh không nhận ra cái sự thật hiển nhiên rằng anh đang ở đây, mọi người biết và gọi tên anh, coi trọng anh. Anh định phủ nhận tất cả những điều đó sao!?"

"Tôi..."

"Từ trước tới giờ, có bao nhiêu lần anh thật sự làm theo ý của bản thân chưa? Có bao giờ anh mở miệng nói rằng mình cần giúp đỡ chưa, hay lại cố tự mình làm hết, rồi lại ra nông nỗi như thế này? Tận sâu trong lòng, anh biết mình đang nghĩ gì mà! Vậy tại sao anh chưa bao giờ hành động vì bản thân thế hả?"

"..."

Tachi dừng lại, thở dốc. Cậu chưa từng thúc ép cơ thể để nói nhiều như vậy. Nhưng có vẻ như cũng đủ rồi. Mọi chuyện sẽ được giải quyết tại đây.

"Tới đó được rồi. Cảm ơn nhé."

Shiki sững người khi Harunabi bước ra từ phía sau mình. Tay chị cầm một lá bùa, và để ý thấy dưới ống tay áo của Tachi cũng có một cái tương tự. Có lẽ cơn đau ở chân đã làm anh bớt nhạy bén đi. Với cả việc tự dưng bị tấn công dồn dập như thế này, anh không biết phải làm sao nữa. Dường như anh đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong rồi.

"Vất vả rồi."

"Khô cổ họng quá..."

Harunabi vui vẻ cười với Tachi. Và Shiki nhận ra mình vừa bị chơi một vố.

"Các người..."

"Nhưng mà cậu ấy nhé."

Shiki lùi lại khi Harunabi tiến tới gần mình. Đôi mắt của chị mang một vẻ gì đó tựa như thương hại.

"Nghe rồi đấy, Ren, Dai, hai người có gì muốn nói không?"

Chị giơ lá bùa lên, và hỏi. Từ đó vọng ra tiếng của Rennaka, hơi nhỏ nhưng vẫn nghe được:

"Haru nói hết rồi còn gì."

"Bảo cậu ta là, muốn làm gì thì làm, nhưng phải là sau khi tôi đem thuốc về tới nhé."

Harunabi xé tấm bùa ra làm đôi, rồi vứt đi. Chị nhìn thẳng vào Shiki một lần nữa.

"Xin lỗi vì trước giờ đã không nhận ra vấn đề của cậu. Nhưng mà, Shiki à. Cậu là thành viên của tổ. Là người quan trọng với chúng tôi. Và trên hết, cậu là chính cậu. Đừng để người chết quyết định số phận của mình như thế. Là pháp sư của Kobanskaya, tôi thấy cắn rứt lắm."

"..."

Có lẽ như vậy là được rồi. Harunabi Ashikaga nghĩ. Vấn đề này, chị chỉ có thể can thiệp được tới đây thôi. Còn lại phụ thuộc vào ý chí của cậu ta. Nhưng đúng là thảm hại thật, mang danh là thầy thuốc, mà chị lại không nhận ra từ khi nào căn bệnh đó đã gặm nhấm tâm hồn của người mà mình gặp và tiếp xúc hàng ngày.

"Ít nhất hãy để tôi làm việc này. Đây sẽ là lần cuối."

"Tất nhiên là được rồi. Nếu đó là ý muốn của cậu. Nhưng hãy nhớ rằng, nếu cần, chúng tôi luôn ở đây. Vì chúng ta là bạn mà."

Chị cười xảo quyệt. Những lúc như thế này thì Harunabi Ashikaga mới thực sự để lộ cái bản chất "cáo" chảy trong người mình. Có lẽ toàn bộ những người thuộc gia tộc Ashikaga đều như thế. Rất hay lo chuyện bao đồng, có con mắt đánh giá tinh tường và luôn đi trước người ta một bước. Nhưng dù sao thì chuyện sẽ kết thúc ở đây, và chị không muốn nó tái diễn thêm một lần nào nữa. Vấn đề của những đứa con Tiamat thì phải để họ tự giải quyết. Nên là như vậy.

Harunabi cùng Tachi đi bộ về phía những ngôi nhà đang lấp lánh ánh đèn ở xa kia trong trạng thái vui vẻ như vừa trút được một gánh nặng xuống khỏi vai. Không cần đuốc, vì đêm nay trời không mây và có rất nhiều sao. Gió cũng man mát thổi từ phía biển vào.

"Trăng sáng quá nhỉ?"

"Tiền bối thích đùa thật đấy."

"Cậu có ý kiến à?"

"Không, chỉ là tôi không nghĩ chúng ta nên để tiền bối Heishi ở một mình vào lúc này."

"Cậu ta sẽ ổn thôi. Shiki cứng rắn hơn cậu nghĩ nhiều đấy."

"Tiền bối biết anh ấy từ khi nào vậy?"

"Có lẽ là hơn mười năm... lúc đó bọn tôi còn bé lắm. Ha ha. À mà cậu tò mò làm cái gì?"

"Không dám đâu ạ."

"Cậu giỏi ăn nói lắm