Wrong Impression

Chương 62: Đêm nay Tiểu Châu Châu rất hăng hái




Edit: Dờ

Huấn luyện khép kín sẽ kéo dài 80 ngày, tương đương với thời gian quay một bộ phim chiếu mạng.

Đã từng có hai lần kinh nghiệm yêu xa nhưng Cố Lễ Châu vẫn không thể đối mặt với tình huống chia ly này.

Hắn liên tục mất ngủ suốt hai buổi tối, ngay cả bình bịch bình bịch cũng không thể khiến hắn mệt mỏi, mà bạn nhỏ bên cạnh luôn miệng "em không muốn ở một mình, em muốn anh mãi mãi nhìn em" thì lại ngủ như chó chết.

Ngủ với muôn vàn tư thế, duy chỉ có tiếng ngáy là chưa từng gián đoạn.

Nửa đêm, Cố Lễ Châu lại nhấc cái chân sắp chọc vào miệng hắn của Chung Vị Thời xuống, đầu ngón tay xoa nắn mắt cá chân cậu, chốc lại sờ bụng, ôm eo, ngón tay vẽ lung tung lên xương sống.

Bạn nhỏ mơ màng thấy hơi lạnh, quen mui chui vào lòng hắn.

Cố Lễ Châu sướng muốn chết, ôm chặt hơn nữa.

Hắn trằn trọc tới 4 giờ sáng, mí mắt xót không chịu được nữa mới miễn cưỡng đi ngủ, sáng dậy đeo hai quầng thâm mắt và một chiếc mặt nạ dưỡng da, giúp Chung Vị Thời thu dọn đồ đạc.

"Đồ dùng hằng ngày không cần mang, trong đó hẳn là có hết rồi, nếu không có thì ra siêu thị gần đó mà mua."

Chung Vị Thời loanh quanh trong phòng tắm, cuối cùng chỉ lấy một bình nước hoa, bảo là mùi này có cảm giác an toàn, giống như có Cố Lễ Châu ngay bên cạnh vậy.

Cố Lễ Châu nghe vậy, đặt mông ngồi vào vali như một cây nấm.

"Em mang tôi đi cùng đi, tôi lén đi theo, nhất định không phát ra âm thanh."

Chung Vị Thời ngửa đầu cười ha ha.

Đoàn Tập không quen với Cố Lễ Châu cho lắm, đợt này vẫn ở khách sạn, vừa sáng sớm là mua bữa sáng nóng hổi chạy tới, anh ta vất vả lắm mới chờ được đến lúc Cường Tử phải về Dự Thành, hiếm khi mới được ở riêng cùng Đại Phi, rất là quý trọng.

Anh ta gửi tin nhắn cho Đại Phi nhưng không thấy trả lời, sợ quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nên đành chờ dưới tầng. Lúc Cố Lễ Châu ra ngoài mua bữa sáng thì thấy Đoàn Tập sắp tựa vào cổng ngủ mất rồi.

Bữa sáng Đoàn Tập mang đến cũng giống như tư thế ngủ của Chung Vị Thời, đủ loại, khoảng tầm hơn mười món.

"Em xem thích ăn gì thì ăn, không thích thì để anh mang ra ngoài cho chó hoang ăn." Đoàn Tập nói.

Mọi người: "..........."

"Không cần, anh không cần phải làm như dị đâu." Đại Phi rất ngượng, "Anh mau về đi, ở đây hơn nửa tháng rồi, anh không cần đi làm nữa hả?"

"Anh chờ em đi vào rồi về." Đoàn Tập bưng má, nhìn Đại Phi không rời mắt. Ngọn đèn trong phòng khách hắt vào khiến mắt Đoàn Tập như tỏa sáng.

"Nói gì vậy, người không biết còn tưởng tôi sắp đi tù." Đại Phi ngâm mềm bánh quẩy trong sữa đậu nành, ăn dè dặt từng miếng nhỏ.

Đoàn Tập cúi đầu cười ngu, "Trùng hợp ghê, thực ra anh cũng thích ăn bánh quẩy như vậy." Anh ta học theo Đại Phi, chấm sữa đậu nành, ăn dè từng miếng nhỏ.

"....................."

Điên rồi, tên này nhất định là điên rồi.

Chung Vị Thời ăn một miếng bánh quẩy một hớp sữa đậu nành, ăn như súc miệng, ngửa mặt lắc đầu rồi nuốt xuống: "Em thích ăn bánh quẩy kiểu này."

Ăn xong còn liếc nhìn Cố Lễ Châu, ánh mắt muốn nói ― Yêu em thì mau học theo em, ngay cả cái này mà anh cũng không làm được sao?

Kết quả là, Cố Lễ Châu đổ phần quẩy của mình cho Chung Vị Thời, "Thích ăn thì ăn nhiều một chút, có thực mới vực được đạo."

"............."

Chung Vị Thời ăn như gió cuốn, chó hoang cũng bởi vậy mà mất đi cơ hội nếm thử mỹ thực.

Ăn sáng xong thì lướt Weibo theo thói quen.

Chung Vị Thời đằm chìm trong sự chờ mong vòng đấu tiếp theo, không màng tới việc tình tứ với bạn trai.

Mãi cho đến lúc đến dưới tầng công ty, thấy Cố Lễ Châu xách vali trong cốp xe ra, cậu mới có cảm giác sinh ly tử biệt.

"Ngày nào cũng phải nhớ em một trăm lần." Chung Vị Thời thừa lúc không ai chú ý, ngoắc tay với Cố Lễ Châu.

"Một trăm lần sao mà đủ."

Cố Lễ Châu sợ chỗ đông người phức tạp, đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, sắm vai anh họ, cuối cùng ôm bạn nhỏ một cái, dặn dò: "Chăm sóc bản thân cho tử tế, tôi sẽ ngồi trước TV theo dõi em, gặp phải chuyện gì thì nghĩ cách tìm Trình Việt."

Lúc này trong nhóm chat, nhân viên công tác đã thúc giục mọi người đến địa điểm chỉ định, Chung Vị Thời tạm biệt Cố Lễ Châu xong thì sánh vai với Đại Phi đi vào.

Sau khi 100 người tập hợp đủ thì chia làm ba tổ đi theo nhân viên lên xe bus, chầm chậm xuất phát đến trại huấn luyện.

Trên xe, có một người đàn ông hơi mập mạp đứng lên tự giới thiệu, "Tôi là Tạ Dương, các cậu có thể gọi là anh Dương, trong khoảng thời gian tới này, tôi với trợ lý sẽ phụ trách ăn uống ngủ nghỉ của các cậu."

Người này cạo đầu đinh, nói chuyện rất nghiêm túc, nhìn có vẻ lạnh nhạt, không tán gẫu dư thừa mà dặn dò thẳng vào vấn đề chỗ ở và một số việc cần chú ý.

Nếu ở trường học, chắc chắn là giáo viên chủ nhiệm.

Một ký túc xá bốn người ở chung, chọn phòng tùy thích, không được tự tiện ra ngoài, không có sự cho phép của chương trình thì không được sử dụng công cụ liên lạc.

Thí sinh dự thi đều còn trẻ tuổi, đa số chưa trưởng thành, cho dù ngay dưới ống kính của thợ quay phim vẫn không nhịn được chê bai vài câu.

Mới vừa xuống xe,tất cả được đưa tới nhà thể chất, tiến hành kiểm tra toàn bộ hành lý.

"Di động, máy tính bảng, laptop và các thiết bị điện tử đều phải nộp lên, di động không lên mạng được cũng phải nộp."

Điều khiến Chung Vị Thời bất ngờ là, có người không chịu nộp điện thoại, còn cãi cọ với nhân viên công tác, "Vì sao, nếu người nhà tôi đột nhiên gặp chuyện không may thì sao? Điện thoại của tôi phải mở 24/7."

Vốn dĩ Tạ Dương đang thu điện thoại, nghe vậy thì đi ra quát lớn một tiếng, "Vì cậu đang tham gia cuộc thi này! Nếu tham gia rồi thì tôn trọng quy tắc đi, nghe theo sự sắp xếp, nếu cậu không phục thì cứ rút lui tự nhiên!"

Tiếp đó có mấy người ra can, Chung Vị Thời nghĩ chuyện như vậy là xong rồi, ai dè cậu thanh niên kia thực sự thu dọn hành lý quay đầu ra về.

"Cậu tên là gì!" Tạ Dương hô to.

"Triệu Mông!"

Tạ Dương gạch tên trên sổ, "Còn ai không phục nữa thì có thể đi ngay bây giờ."

Toàn bộ im lặng.

Lúc nhân viên kiểm tra hành lý, một cô gái đi ra phát số cho mọi người, Chung Vị Thời rút được 304, Đại Phi 306, vừa hay cách một phòng.

Tạ Dương dẫn mọi người đi tham quan đơn giản trại huấn luyện, trừ ký túc xá, phòng học, phòng nhảy, phòng tập hát, phòng thể thao thì còn có bể bơi, phòng xông hơi, sân bóng rổ và các không gian giải trí khác.

Có năm vị huấn luyện viên dẫn dắt thí sinh, Trình Việt, Thẩm Cạnh, Mạc Cận, còn có hai thầy dạy vũ đạo và thanh nhạc.

Có lẽ là do tướng mạo, Chung Vị Thời không có hảo cảm với Mạc Cận, cảm thấy ông ta nói chuyện rất kỳ quái, không đoán được có ý tốt hay là châm biếm.

Ví dụ như bây giờ.

"Đừng nghĩ các cậu có fan thì rất giỏi, bọn họ không đáng tin cậy, cũng đừng đắc ý vì đã lọt top 100, thực ra các cậu chẳng là gì cả, con đường này còn rất xa."

Mọi người mờ mịt nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì.

Thẩm Cạnh thì hơi na ná Cố Lễ Châu, ngoại hình tuấn tú nói chuyện lại dịu dàng, "Ý của thầy Mạc là nếu mọi người được vào vòng trong rồi thì hãy cố gắng, dù có được ở lại đến cuối cùng hay không, dù tương lai làm ngành nghề gì, hy vọng hành trình ngắn ngủi này có thể mang lại ký ức đẹp cho mọi người."

Dạy bảo nghiêm khắc sẽ khiến người ta nhớ kỹ, mà hiền hậu dịu dàng có thể đánh động lòng người, mọi người cùng vỗ tay nhiệt liệt.

Tham quan kết thúc, ai về ký túc xá của người nấy.

Điều vô cùng xui xẻo là Chung Vị Thời chung phòng với Tôn Gia Vinh, hai người còn lại là Tiểu Biện rapper và Tiểu Lưu có nốt ruồi đuôi mắt.

Chung Vị Thời giới thiệu đơn giản với mọi người, sau đó rút thăm chọn giường ngủ.

Chung Vị Thời và Tiểu Lưu cùng một chiếc giường chia nhau trên dưới, Tôn Gia Vinh thì nằm phía trên của chiếc giường còn lại.

Đối với người có tư thế ngủ đa dạng phong phú như Chung Vị Thời, chiếc giường rộng hơn một mét này không đủ để cậu trở mình.

Ngủ quen giường mềm nhà Cố Lễ Châu rồi, bây giờ tới đây phải ngủ ván cứng, lòng chua xót muốn rơi lệ.

Cậu cảm thấy mình đã bị Cố Lễ Châu chiều hư thành cậu chủ nhỏ yếu ớt.

Tôn Gia Vinh xếp hạng 1 top 100, mọi người rất ấn tượng về gã, ngay cả phòng bên cũng sang chào hỏi.

Ký túc ồn ào cho đến khi Tạ Dương xuất hiện.

"Ồn ào cái gì vậy? Mấy tuổi rồi? Hành lý cũng không biết thu dọn?"

Giọng nói hung tàn này khiến mọi hoảng sợ, vô hình trung đem đến áp lực tinh thần, vì vậy mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc trong im lặng.

Không khí nặng nề như vừa có người chết.

Ăn xong cơm trưa, chính thức bắt đầu huấn luyện, từ lý thuyết đến thực hành, từ hát nhảy đến diễn xuất, mấy huấn luyện viên thay nhau lên lớp, ăn cơm tối xong tiếp tục luyện giọng, hơn mười giờ mới kết thúc.

Ngoại trừ lúc bình bịch với Cố Lễ Châu, lần đầu tiên Chung Vị Thời cảm thấy sức cạn lực kiệt, chủ yếu bởi vì các thí sinh khác quá xuất sắc khiến cậu lâm vào khủng hoảng.

Ca hát và nhảy múa đều phải cố gắng hơn những người khác, sau khi kết thúc thì cổ họng khô khốc đắng nghét, hình như sắp khàn.

Cậu nhớ Cố Lễ Châu chuẩn bị cho mình vài hộp kẹo ngậm, thế là sung sướng hát tiếp.

Chú già luôn luôn chu đáo cẩn thận.

Cậu lấy kẹo ngậm trong rương hành lý ra, chia cho bạn cùng phòng mấy viên, Tôn Gia Vinh lắc đầu nói không cần, cậu cũng lười nói chuyện.

Nhưng khi Chung Vị Thời đi tắm xong ra ngoài, kẹo ngậm trên đầu giường đã biến mất.

"Vừa rồi có ai vào đây hả?" Chung Vị Thời ngồi xổm nhòm gầm giường, "Có ai thấy kẹo ngậm của tôi không?"

"À, ký túc cách vách có đến đây." Tiểu Lưu thò đầu ra khỏi giường trên, "Sao thế? Mất rồi à?"

Trong phòng chỉ có Tiểu Lưu, Chung Vị Thời cười nhào lên giường cậu ta, "Có phải cậu giấu rồi không? Mau đưa tôi đi, giọng tôi khàn đặc rồi."

"Tôi không lấy mà." Tiểu Lưu xốc chăn lên, "Không tin cậu tìm đi, tìm được tôi đền cậu gấp trăm."

"Lạ thật."

Chung Vị Thời loanh quanh nửa buổi cũng không tìm thấy bóng dáng kẹo ngậm, qua cách vách hỏi cũng không thấy, đành bỏ cuộc.

"Lạ quá."

Vốn dĩ cậu muốn hỏi Tôn Gia Vinh có thấy không, nhưng người ta quay lưng về phía cậu ngủ, không muốn nói chuyện, cậu cũng không tiện mở miệng.

Chung Vị Thời muốn đi hỏi nhân viên công tác xem gần đây có siêu thị gì không, vừa lúc gặp Trình Việt ở hành lang.

Cậu gật đầu chào, "Chào thầy Trình ạ."

"Ừ, tôi đang tìm cậu đấy." Trình Việt thấp giọng, "Cậu theo tôi lên sân thượng một chút."

Chung Vị Thời ngẩn người đi theo.

"Đã quen được chưa? Mệt lắm nhỉ?" Trình Việt vừa đi vừa hỏi.

"Vẫn ổn, học cái gì mới cũng vậy thôi."

"Quen thì tốt rồi." Trình Việt mở cửa sân thượng, "Gọi cậu lên cũng không có chuyện gì to tát đâu, lão Cố nhờ tôi chuyển mấy lời."

"Hả?" Đầu Chung Vị Thời bỗng nảy ra một câu thoại trong tiểu phẩm.

Quân hoàng gia nhờ tôi chuyển lời cho ngài~

Khúc khích cười.

Trình Việt do dự rất lâu, môi mấp máy mãi vẫn không thể nói ra được, "Hầy, cậu tự gọi điện thoại cho anh ta đi, lời của anh ta quá tởm lợm rồi." Trình Việt đưa di động cho cậu, "Cho cậu mượn di động một lúc đấy, mười phút sau tôi lên lấy, đừng nói chuyện quá lâu."

Chung Vị Thời cảm động phát khóc, nhận lấy điện thoại liên tục nói cảm ơn.

Dường như Cố Lễ Châu đang đợi điện thoại, Chung Vị Thời vừa mới gọi qua đã thấy nhấc máy.

"Sao? Em ấy bảo gì?"

Giọng nói quen thuộc truyền qua sóng vô tuyến, Chung Vị Thời lập tức cảm thấy tế bào toàn thân tràn đầy tinh thần.

Cậu tựa vào lan can nhìn bầu trời đầy sao, nhoẻn miệng cười.

"Ca, là em."

"Trình Việt có ở đấy không?" Cố Lễ Châu hỏi.

"Này!" Chung Vị Thời tức trợn mắt, "Anh có chuyện muốn nói với em cơ mà! Còn tìm anh ấy làm gì!"

"Cậu ta có và không có ở đấy, lời tôi nói với em sẽ không giống nhau." Cố Lễ Châu nói.

"Ặc." Chung Vị Thời ngay lập tức ngầm hiểu, cười toe toét như hoa loa kèn, "Anh ấy không ở đây, bây giờ chỉ có mình em trên sân thượng."

Cố Lễ Châu gập máy tính lại đi về phòng ngủ, "Em ở trong đó mệt không?"

"Vốn là mệt lắm, nhưng nhận được điện thoại của anh thì hết mệt rồi."

"Giọng em sao vậy, bị cảm?"

"Luyện giọng bị vậy đấy."

"Tôi mua kẹo ngậm cho em để ở ngăn vuông ngoài vali ấy, em thấy chưa?"

Chung Vị Thời định kể khổ mấy câu, do dự mấy giây rồi sửa miệng, "Đã thấy, em ăn rồi, anh yên tâm đi."

Trời cao hoàng đế xa, cậu không muốn Cố Lễ Châu lo lắng cho cậu.

Chung Vị Thời cắn móng tay, "Em nhớ anh lắm, anh có nhớ em không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi, tôi muốn ôm em ngủ quá." Cố Lễ Châu nói.

Chung Vị Thời cúi đầu cười hí hí, "Em cũng thế."

Ký túc xá của trại huấn luyện không cao, tổng cộng có ba tầng, bên cạnh có một cây dâu tằm, đáng tiếc là qua mùa quả rồi, không thấy bóng dáng dâu tằm đâu.

Chung Vị Thời vặt lá cây, càng vặt càng đỏ mặt, Cố Lễ Châu vẫn còn đang nói chuyện.

"Tiểu Châu Châu nhớ Tiểu Vị Vị rồi, bây giờ nó đang rất hăng hái, nó bảo tôi nói với em một tiếng."

Chung Vị Thời đỏ bừng cả mặt, cười bò ra lan can.

"Cố Lễ Châu anh trúng độc à?" Chung Vị Thời nghi ngờ hỏi: "Anh muốn thầy Trình chuyển những lời này cho em á?"

"Sao có thể chứ, đây là bí mật của hai ta, à không phải, bí mật của bốn chúng ta."

"Biến thái! Đồ mặt dày!........"

Chung Vị Thời liên hoàn chửi, còn cố ý nhìn thoáng qua xem vành tai có chạm vào nút ghi âm của điện thoại hay không, xác định là không rồi mới nhỏ giọng nói: "Tiểu Vị Vị cũng nhớ Tiểu Châu Châu."

Cố Lễ Châu thở dài, "Đêm nay Tiểu Châu Châu quá hăng hái, tôi không ngủ được, làm sao bây giờ."

"Anh tự động thủ giải quyết đi!"

"Tay tôi sao bằng miệng của em được."

"Đệt." Chung Vị Thời nghe lão súc vật nói vậy thì vừa ngượng vừa buồn cười, cười run bả vai, "Em phát hiện ra anh mà bắt đầu bậy bạ thì không biết điểm dừng, có tin em ghi âm lại gửi cho bố mẹ anh không?"

Cố Lễ Châu thờ ơ đáp: "Em dám thì cứ ghi âm đi."

Chung Vị Thời phình hai má, "Anh trả lại cho em Cố Lễ Châu nhã nhặn lạnh lùng cấm dục mau."

Cố Lễ Châu lập tức đổi kênh, lạnh lùng nói: "Ờ, vậy cúp đây, tạm biệt."

"Này này này―" Chung Vị Thời bật cười, "Sao anh lại như vậy chứ."

"Như thế nào?"

Chung Vị Thời vỗ lan can, "Anh nhiệt tình lên một chút."

"Có gì nói mau, Cố Lễ Châu cấm dục buồn ngủ rồi."

Chung Vị Thời cười đứt phanh, "Vậy anh nói một câu anh yêu em, nói xong thì đi ngủ."

Lão súc vật là thánh đùa bậy nhưng khi bắt hắn phải nghiêm túc nói tình thoại thì hắn lại không làm được.

"Nhanh lên, chút nữa thầy Trình lên bây giờ." Chung Vị Thời thúc giục.

Cố Lễ Châu đỏ bừng cả mặt, nhăn nhó vứt hết thể diện, "Yêu em yêu em, tôi yêu em được chưa."

"Anh quá qua loa rồi đấy!" Cách điện thoại, Chung Vị Thời có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ghét bỏ của Cố Lễ Châu, "Chẳng có tâm gì cả, em không có cảm giác gì hết."

"Em quay về rồi, tôi chắc chắn sẽ làm cho toàn thân em có cảm giác."

Tiếng cười sang sảng không dứt, mệt mỏi cả ngày dài đều tan biến, ngay cả ánh trăng sáng lạnh lẽo cũng trở nên êm dịu.

Chung Vị Thời nói mấy câu tình tứ đắm đuối qua điện thoại, cuối cùng hớn hở quay về phòng ngủ.