Một bé gái chu đôi môi nhỏ nhắn , nũng nịu với một bé trai .
- Honey lớn lên phải cưới em đấy !
- Ngốc ! Chúng ta là anh em .
Bé trai cốc đầu mắng yêu bé gái mặc dù trong lòng khập khễnh vui mừng vì bé gái lại đáng yêu đến vậy .
- Nhưng em chả thấy ai tốt ngoài honey .
- Sao lại không chứ , ngoài thế giới rộng lớn kia còn một người rất rất thương con , hơn cả honey của con đấy chứ .
Một người phụ nữ xinh đẹp ôm lấy bé gái thơm nhẹ lên cái gò má phúng phính , khiến bé trai cũng nũng nịu đòi được được thơm .
- Thật ạ ?
- Con không tin mami ? Bảo bối của mami không tin mami , mami buồn nha.
Người phụ nữ với nụ cười hiền hậu và rạng rỡ , khoác trên mình bộ váy dây sa tanh , phấp phới gấu váy do gió vô tình lướt qua . Làn da trắng mịn như men sứ và khuôn mặt sắc sảo , người phụ nữ thật thuần khiết và mỏng manh như chợt tan biến chỉ với cái chạm nhẹ .
- Không phải , nhưng con chỉ thích honey thôi .
Bé gái nũng nịu , nhoài người sang ôm cổ bé trai hôn chụt lên gò má bầu bĩnh của bé trai .
- Anh cũng thương em lắm , bảo bối của anh .
Bé trai véo đôi má của bé gái , chất giọng sủng hạnh cực yêu .
- Thế các con có thương baba không ?
Người đàn ông trung niên , khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc nhưng mang nét cương nghị , và từng trải rõ rệt . Đưa tay cởi bỏ áo Vest , anh nới lỏng cavats rồi ôm chầm lấy bé gái xoay vài vòng khiến cô bé vui đến cười híp mắt .
- Thương baba nhất trên đời , thương cả mami nữa ... à con thương honey nữa.
Bé gái ấp úng nói không dứt câu khiến người nghe bật cười thích thú . Véo nhẹ chóp mũi nhỏ của con gái , anh thơm nhẹ lên trán bé gái .
Một khoảng sân nhỏ trong khu vườn lớn tràn ngập tiếng cười . Nhưng chỉ trong phút chốc , một màu đỏ bao trùm lên khung cảnh vui vẻ đó . Hình ảnh hiện lên lúc này là bé gái với nét mặt đờ đẫn nhìn khung hình của một gia đình đang cười đùa với nhau . Bé trai cố gắng ôm thật chặt lấy bé gái để an ủi , miệng không ngừng gọi : " Baba , mama ... "
_______________
Một giọt nước long lanh trong suốt rơi ra từ khóe mắt nó , Hoàng Vũ nắm chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn , miệng không ngừng hét gọi bác sĩ .
- Bảo ! Bảo ! Tỉnh lại đi em . Bác sĩ !!
- Mời ra ngoài chúng tôi kiểm tra .
Bác sĩ với tác phong chuyện nghiệp nhanh chóng xác nhận tình trạng cho nó . Bước ra ngoài với vẻ nhẹ nhõm , thanh thản .
- Mọi người yên tâm , Tiểu thư đã tỉnh lại nhưng cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn . Có thể vào thăm , nếu có gì bất ổn cứ gọi tôi .
Chả ai thèm cảm ơn vị bác sĩ kia một câu , cứ vậy ùa vào phòng chăm sóc đặc biệt thăm nó . Mơ màng hé mở đôi mắt , nhíu mày để tiếp nhận luồn ánh sáng trong căn phòng sặc mùi sát trùng đáng ghét .
...
- Mừng em tỉnh lại - Bảo Khang .
- Cậu tỉnh rồi , làm tớ lo chết - Fin mè nheo , véo đôi má trắng bệt vì mất máu của nó .
...
- Honey ??
Hoàng Vũ thoáng sững sốt khi nghe từ ngữ quen thuộc mà đã lâu không nghe thấy . Vội nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn , anh hồ hởi đáp lời .
- Anh đây .
- Đỡ ... em dậy .
Từng câu từng chữ cứ ngắt quảng nói lên tình trạng của nó . Hoàng Vũ nhẹ nhàng hết sức đáp ứng yêu cầu của nó .
- Tỉnh rồi à ?
Giọng nói lạnh lùng vang lên , làm mất hứng của Fin , cô nàng xoay người nhìn về phía con người đang ngạo nghễ cho tay vào túi , ánh mắt hướng vô định .
- Vô tâm vừa thôi chứ ! Cô ấy mới tỉnh lại không nói được lời nào tình cảm à ?
Cười nhẹ , hắn tiến lại bên cạnh giường nó . Ánh mắt lúc này trìu mến đến lạ , chăm chú nhìn người con gái đã gầy gò hơn so với thường ngày .
- Đủ chưa ?
- Chưa !
Thẳng thừng đốp chát , hắn đưa tay véo cái mũi thanh tú của nó .
- Anh là ai ?
- Đừng đùa , em không có khiếu đó .
Nó bật cười trước thái độ đối đáp của hắn , ra hiệu cho hắn hạ thấp người , đặt nhanh lên đôi môi hơi khô nhưng vẫn quyến rũ một nụ hôn , bao lo lắng , bao nhớ thương mấy ngày qua hắn dành cho nó như vỡ òa . Hoàng Vũ ho nhẹ , nó mới chịu buông tha hắn ra .
- Sao lại đùa như vậy chứ ? Suýt nữa thì tớ bị cậu làm cho đứng tim rồi đấy .
Fin mè nheo .
- Thử một chút thôi .
- Bộ cậu hết cái để thử rồi chắc , lại còn đem sức khỏe của mình ra đùa .
Cười nhẹ đáp lễ , nó quay sang Hoàng Vũ .
- Bọn họ ?!
- Chưa chết , tùy em xử .
- Tha !
- HẢ ?!!!?!?!?!?
Cả bọn bao gồm Nicky , Vincent , Thiên Ngân và Nhật Nguyên vừa bước vào phòng . Không ai ngậm được mồm khi nghe nó nói .
- Ngạc nhiên cái gì ?
- Cậu ... có phải bị va đập mạnh quá nên quên những gì chúng làm chứ ?!
- Nhớ rất rõ ! Chỉ là hiện tại chưa biết phải làm gì , còn nữa nếu tha cho chúng . Chuyện bắt lại cũng không thành vấn đề . Sao không cho chúng chút tự do rồi ...
Nó nói ngắt quãng rồi nhẹ nâng ly nước uống thấm giọng , ngay lúc này ít ai nghĩ rằng gương mặt xinh tựa thiên thần không chút vấy bẩn nhưng lạnh tanh không chút cảm xúc kia lại đang là hiện thân của Quỷ Dữ . Cách nó nói chuyện , cách nó làm việc hoàn toàn trở về trước kia : Độc Đoán - Quỷ Quyệt ai ai cũng khiếp sợ . Cứ ngỡ hắn đã làm nó thay đổi , nhưng hình như mọi người đã lầm ?! Nó vẫn là nó , làm gì có chuyện hắn thay đổi được nó . Căn phòng vốn mang không khí rất đáng ghét lại thêm câu nói của nó càng làm cho nó trông ủy mị , quái dị hơn .
- Thôi , thôi ! Không nhắc vấn đề này , việc Babe đã quyết chị sẽ hành giúp em . Giờ thì chị có mang súp cho em . Ăn tí nha .
Thiên Ngân lanh chanh lại gần nó , thuần thục từ việc lấy thức ăn đến lúc cho ra chén rồi còn giành việc móm cho nó . Chẳng hơi sức tranh cãi với cô nàng , nó đành ngồi im ngoan ngoãn chờ từng thìa súp nóng hổi thơm ngon dâng đến miệng .