Wife By Contract, Mistress By Demand

Chương 11




“Gabriella! Tại sao em không thèm nhấc máy trả lời anh hả?”

Gabriella cau mày nhìn Rufus đang đứng trên ngưỡng cửa bếp, mặt anh nhìn mệt mỏi, mái tóc vàng rối bù, quần áo nhầu nhĩ sau một chuyến bay dài.

Anh đến đây,đến nhà hàng Gabriella ngay sau khi đi gặp Toby ở Mỹ.

“Anh gọi cho em phải đến 6 lần trong vòng hai mươi bốn tiếng qua!” anh rít lên kết tội khi nện bước vào hẳn trong bếp và đóng cửa lại sau lưng .

Chính xác anh đã gọi 7 lần, Gabriella biết, hai lần ở đây vào buổi chiều, năm lần gọi về nhà Gresham tối hôm qua. Và cô đã từ chối không nghe tất cả.

Vậy lý do là sao?

Nếu Rufus có thể rời bỏ cô sau đêm họ đã gần gũi nhau như vậy, mà lại chỉ để đi gặp và nói chuyện với Toby chứ không phải ai khác, thì thật sự họ chẳng còn gì để nói với nhau nữa.

Cô nhún vai, nhìn thẳng vào anh khi cô lau xong mặt bàn bếp bẩn thỉu vì phục vụ bữa trưa thứ Sáu đông hơn thường lệ. “Em bận,” cô lảng tránh, vui mừng vì cô đã có một thời gian để trấn tĩnh lại , mặc dù cô vẫn không giữ được bình tĩnh như cô muốn trước mặt Rufus.

Vì cô đã khóc suốt hai mươi bốn giờ qua. Cô đã khóc nguyên ngày hôm qua sau khi cô thức dậy chỉ để thấy anh đã bỏ đi, khóc cho đến khi cô ngủ thiếp đi đêm qua, và lại tiếp tục sáng nay ngay khi cô vừa thức dậy. Và không thể tiếp tục như vậy nữa.

Cô không thể tiếp tục như vậy nữa.

Cô không thể kéo dài cuộc hôn nhân không tình yêu này lâu hơn nữa. Dù cho cô có phải trả giá nhiều đến đâu.

“Gabriella, có chuyện gì với em vậy?” Rufus hỏi vẻ quan tâm khi thấy cô lảo đảo như muốn ngã, anh bước nhanh qua bếp đưa tay ôm lấy cằm cô và nâng mặt cô lên làm cô không có lựa chọn nào khác ngoài nhìn vào anh.

Chúa ơi, cô yêu người đàn ông này.

Yêu anh đến mất trí. Yêu anh quá nhiều đến nỗi không thể nghĩ đến ai khác ngoài anh.

Và cô phải rời bỏ anh

Cô không chớp mắt nhìn trả ánh mắt dò xét của anh. “Em đang bỏ anh đây, Rufus,” cô quả quyết nói với anh. “Không phải trong năm tháng nữa mà bây giờ.”

“Cái gì__” Rufus cảm thấy mình tái nhợt, lắc đâu không tin vào điều mình vừa nghe “Em không thể làm thế, Gabriella__”

“Nhưng em đã làm thế rôi,” cô nói vô cảm.

“Không,” anh dữ dội khẳng định, thất vọng nhìn quanh. “Chúng ta cần ra khỏi đây, Gabriella! Anh cần nói chuyện , để giải thích với em__”

“Đã quá muộn cho những lời giải thích rồi, Rufus,” cô nhẹ nhàng ngắt lời. “Anh không hiêu sao? Em không thể chịu đựng được nữa. Và cũng không phải vì em quan tâm đến Toby!” cô nói thêm vẻ ghê tởm. “Em chỉ__ em không thể sống với anh lâu hơn nữa!”

Rufus nuốt vào khó khăn, không thể phủ nhận sự buộc tội trong lời nói của cô. “Không, Gabriella, anh không thể để em làm điều đó!” Anh lắc đầu không tin.

Cô cười buồn bã. “Anh không thể ngăn cản em được đâu, Rufus. Em rất tiếc, thật đấy, nhưng em không thể__” Cô dừng lại vì giọng cô gần như vỡ ra. “Em không thể sống như thế này lâu hơn nữa,” cô nói thêm quả quyết, hạ mi xuống như muốn che chắn khỏi ánh nhìn của mắt anh.

Rufus nhìn cô nồng nàn, nhìn quầng thâm dưới mắt cô, gò mà trũng sâu của cô, cách cô tránh mắt anh như không thể nhìn vào anh, và anh biết anh phải làm điều gì dố, nói điều gì đó để tạo vật xinh đẹp này đừng rời bỏ anh.

Điều duy nhất anh có thể nói…

“Gabriella, anh yêu em,” anh thở khàn khàn. “Anh yêu em, Gabriella!” anh nhắc lại mạnh mẽ hơn, nắm hai cánh tay cô khi anh lắc cô nhè nhẹ.

Hai rèm mi dày mượt của cô mở to khi cô giật mình ngước lên, Gabriella nhìn lên anh do dự như muốn kiểm tra xem anh đang nói thật hay đùa.

Và anh cũng đáng bị cô nghi ngờ, Rufus biết, anh đáng bị nhận những lời buộc tội cô vừa ném vào anh.

Như cô. Anh chắc chắn, không đáng bị nhận những lời buộc tội mà anh đã từng ném vào cô…

“Chúng ta hãy ra ngoài đã,” anh khàn khàn khuyến khích cô.”Anh sẽ nói hết, Gabriella, nếu em vui lòng nghe anh. Và nếu__nếu em vẫn muốn rời bỏ anh sau đó, anh__anh sẽ để em đi,” anh nói, biết rõ một phần trong anh sẽ chết nếu anh để cô đi, nhưng cũng biết anh không được lựa chọn. Anh sẽ không thể giữ được người phụ nữ xinh đẹp này nếu cô không muốn.

Gabriella nhìn anh cảnh giác, không hiểu anh định làm gì. Có thể nào Rufus , chứ không phải ai khác, vừa nói với cô rằng anh yêu cô? Mà không cần biết sự thật về mẹ cô? Không cần biết sự thật về cô? Toby đã nói gì với anh mà anh lại thay đổi như vậy, Lạy Chúa?

Cô không biết làm gì trong tình huống này. Mọi việc đã chẳng dễ dàng gì cho cô trong hai mươi bốn giờ qua để cô có được quyết định cho cuộc đời cô, Vào lúc đó thì đấy là quyết định đúng đắn nhất. Còn bây giờ, một tia hy vọng bắt đầu nhen nhúm trong cô, nhưng cô không chắc…

Rufus tháy vẻ do dự của cô và nắm luôn lấy. “Đi với anh để chúng ta có thể nói chuyện, để anh có thể giải thích, được không? Nào Gabriella !” Anh khẩn thiết thú giục khi thấy cô vẫn không trả lời.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu. “Em còn đang dở việc ở nhà hàng__”

“Bữa trưa qua rồi mà; anh đã hỏi một trong mấy người phục vụ ngoài kia. Chắc họ có thể đối phó được khi vắng mặt em một lúc chứ?” anh băn khoăn giục.

Trong cả cuộc đời anh, anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này anh đang cảm thấy khi cố gằng thuyết phục Gabriella ít nhất cũng lắng nghe điều anh phải nói.

Cho dù nó có ý nghĩa với cô hay không lại là chuyện khác…

Nhưng bằng cách nào anh cũng phải cố!

“Được thôi,: cô thở dài thiếu kiên nhẫn. “Nhưng__”

“Không nhưng, Gabriella,” anh kiên quyết. “Ơ__ em có bộ quần áo nào khác không?” Anh do dự khi có vẻ như bây giờ mới để ý cô đang mặc áo cotton phía trên và phía dưới là quần caro xanh trắng sử dụng khi làm việc.

Gabriella vẫn không thể cười trước vẻ kinh ngạc trên mặt anh. “Vâng, em có quần áo khác,” cô đảm bảo với anh. “Em không thể lên tàu điện với bộ quần áo này! Em sẽ gặp anh ở văn phòng anh trong khoảng mười phút nữa, nếu anh đồng ý?”

“Mười phút, mười tiếng, Gabriella, anh vẫn sẽ chờ.” anh quả quyết khẳng định với cô.

Một lần nữa, cô nhìn anh dò xét. Anh đã thay đổi nhiều từ khi anh đi New York về hai tuần trước, và bây giờ anh còn thay đổi nhiều hơn nữa. Và anh nói anh yêu cô!

Điều đó làm cô nhanh chóng tròng vào áo tee shirt đen và quần tây mặc thường ngày của cô rồi vội vã bước vào thang máy lên văn phòng Rufus trên tầng sáu.

“Vào ngay đi, anh ấy đang đợi cô đấy.” Stacy mỉm cười khi Gabriella bước vào phòng ngoài của văn phòng.

Gabriella e thẹn bước vào văn phòng Rufus, nghĩ rằng sẽ thấy Rufus ngồi sau bàn anh, nhưng thay vì thế lại thấy anh bước ra từ phòng tắm bên cạnh, ở trần đén tận thắt lưng trong khi anh lau khô người sau khi tắm rửa.

Mắt cô trợn tròn khi cô bắt gặp bờ vai rộng rám nắng của anh, đôi hông hẹp và mái tóc vàng bóng đang rỏ nước.

“Đừng lo, anh mặc áo vào ngay bây giờ đây.” anh mỉm cười phiền muộn khi thấy cô nhìn chằm chằm vào anh, lấy ra một cái áo sạch từ sau cửa và xỏ vào, cài khuy đàng hoàng nhưng không thèm để ý đên việc cho áo vào trong quần bò.

Hoàn toàn không phải Gabriella đang lo sợ vì anh, khi mà cô biết sức hút tự nhiên giữa hai người bọn họ quá mạnh để cô phải lo sợ chính cô. Nhưng cô cũng biết chắc chắn nếu họ ngã vào vòng tay nhau và làm tình với nhau sẽ không giải quyết được đám rắc rối này__như nó đã không làm được trong quá khứ. Thực tế, những rắc rối đã xảy ra ở Majorca đã bắt đầu cho mọi hiểu lầm giữa họ.

Rufus cảm thấy vô cùng bồn chồn như Gabriella, anh nhìn cô thảm não. “Em có muốn ngồi xuống không? Hay là__tốt lắm.” Anh gật đầu khi cô ngồi xuống sofa ở cuối phòng.

Anh chưa bao giờ cảm thấy bồn chồn đến như vậy trước đây, và anh biết mọi việc đều phụ thuộc vào cuộc nói chuyên với Gabriella, và không có cô cuộc sống của anh sẽ trống rỗng hơn bao giò hết. Hoang vắng.

“Anh nói chúng ta sẽ nói chuyện nếu em nghe.” Cô khàn khàn nhắc anh.

Đúng, anh đã nói vậy, và không quan trọng sự e ngại của anh bị mất mát nhiều bao nhiêu, lòng tự tôn của anh bị tổn thương như thế nào, anh phải nói với Gabreilla chính xác những diều anh nghĩ về cô. Và tại sao. Nếu không thì anh sẽ mất cô mãi mãi. Và đó là đièu không thể chấp nhận được.

Anh đi tới quỳ xuống bên cạnh cô, tuy không chạm vào cô nhưng có thể cảm thấy sự ấm áp của cô, ngửi thấy mùi nước hoa của cô. Và hơi thở của anh đang ôm ấp cô.

“Gabriella, anh không bỏ em đi sáng hôm qua vì anh muốn__”

“Chả lẽ lại còn lý do khác nữa à?” cô ngắt lời , vẫn còn có thể nhớ cảm giác cô độc cô từng biết khi thấy anh đã bỏ đi khi cô thức dậy trên giường anh. “Không phải là một trường hợp khẩn cấp khác chứ?” cô cười nhạo.

“Cũng tương tự.” Anh gật đầu, nét mặt anh cứng nhắc, ánh mắt rắn đanh. “Đêm thứ Tư vừa rồi, anh nằm ôm em thức chong chong lúc em ngủ. Anh không thể ngủ được. Anh nằm nghĩ mãi, nghĩ mãi. KHoảng 3 giờ sáng anh biết anh phải đi tìm Toby__”

“Anh đã viết thế trong mẩu giấy anh để lại cho em,” Cô khô khan nhắc.

Anh gật đầu. “Nhưng anh không nói tại sao, anh đã nhận ra khi anh trên máy bay đi Los Angeles, đấy là lý do tại sao anh gọi điện cho em như phát cuồng ngay khi anh xuống máy bay. Gabriella, anh đi tìm thằng Toby để nói với nó rằng nếu nó còn đến gần em lần nữa anh sẽ nện cho hắn mềm người!” Rufus cay nghiệt thốt lên. “Nhưng anh không cần phải nói__” Miệng anh cong lên thù hằn “__Toby đã quyết định ở lại Mỹ vô thời hạn! Và về mẩu giấy của anh, như em gọi__”

“Chờ một chút,” Gabriella ngắt lời anh, cô không định ngồi yên nghe anh nói như Rufus yêu cầu cô, cô có nhiều câu hỏi muốn được giải đáp thay vì giữ trong lòng “Tại sao anh lại nói với Toby điều đó?”

Rufus đứng phắt dậy, hai bàn tay xiết lại thành hai nắm đấm hai bên cạnh sườn “Vì thằng khốn đó đã cố cưỡng ép em hồi bốn tháng trước!” Anh thở nặng nhọc vì tức giận.

Mắt Gabriella mở to. “Bây giờ anh tin em rồi à?”

“Gabriella, anh đã ôm em, anh đã yêu em, chạm vào em theo cách thân tình nhất. Suốt một thời gian dài em tuyên bố em ghét anh, nhưng chưa bao giờ em co rúm lại vì khiếp sợ anh theo kiểu em sợ Toby.” Rufus lắc đầu.

Vì cô có lý do chính đáng để làm vậy, cô nghĩ. Cô đã yêu Rufus quá sâu nặng…

Rufus quắc mắt giận dữ.”Cuối cùng anh cũng nhận ra, sau khi tự nguyện trao chính em cho anh tối thú Tư, rằng không có lời giải thích nào khác hơn nhứng điều em đã kể cho anh. Và nếu anh biết từ trước thì có lẽ anh không nhẫn nại được như bố anh đâu, anh có thể chắc chắn với em.” anh khẳng định.

Gabriella nghẹn lời, cảm thấy khó tin . “Em nghĩ anh đi gặp Toby vì anh không tin em__”

“Em đã đề cập đến lời nhắn của anh, Gabriella,” Rufus thở dài. “Anh viết nó cho ‘Gabriella thân yêu của anh’. Anh gằn giọng “Và anh ký ‘Anh của em, Rufus’ __ vì anh là của em, Gabriella. Dù sao đi nữa,” Anh thêm. “Anh là của em tất cả, luôn luôn như vậy,” anh nói cụt lủn .

“Nhưng anh muốn ly hôn mà.” cô cau mày không hiểu.

“Cái gì?” Rufus hỏi, không tin vào tai mình.

Cô gật đầu. “Anh đã bảo David Brewster soạn giấy tờ trong lúc anh ở New York; đấy là lý do ông ấy muốn gặp anh khi anh trở về__”

“Chờ một chút,” Rufus ngăn cô lại, cuối cùng bắt đầu hiểu lý do cho sự thay dổi kỳ quặc của cô hôm ấy. Anh đã chờ cô về ăn tối và cô cố tình tránh bằng cách đi chơi với bạn, sau đó cô tránh mặt anh hoàn toàn, cho đén khi anh nghĩ anh sẽ phát điên vì thèm muốn cô, thèm một lời nói hay nụ cười của cô. “Anh không bảo David Brewster soạn những loại giấy tờ đó__”

“Tất nhiên là không phải em!” cô quả quyết, hai má cô lại đỏ lên vì bối rối. “Thêm nữa, em đã nói chuyện với David Brewster, và ông ấy bảo với em Ông Gresham yêu cầu ông ấy chuẩn bị giấy tơ__”

“Nhưng ông ấy có nói ông đang nói về Ông Gresham nào không?” Rufus nhẹ nhàng ngắt lời.

Gabriella hoang mang. “Em không hiểu__”

“Đấy là bố anh, Gabriella,” Rufus kiên nhẫn giải thích. “Ông mới là người yêu cầu David Brewster chuận bị giấy tờ. Đừng hỏi anh tại sao, nhưng ông đã làm thế đấy. Tất nhiên không phải anh.” Anh nghiêng người nắm hai tay cô trong tay anh. “Gabriella, anh không muốn ly hôn, không phải bây giờ, không sau sáu tháng, không bao giờ!”

Cô vô cùng lúng túng; cô không biết tại sao James lại yêu cầu David Brewster làm một việc như thế. Nhưng rõ ràng Rufus đã nói với cô sự thật, và cô biết cô chỉ cần gọi một cú điện thoại là biết anh có nói dối hay không. Nhưng anh nói dối để làm gì?

Cô ngước nhìn Rufus vẫn còn một chút đề phòng. “Vậy anh muốn gì, Rufus?” Cô hạ giọng.

Anh hít vào một hơi vẻ rời rã, hai tay anh xiết chặt cô cho đén khi anh nhìnn thấy cô cau mày. Nhưng cô quá quan trọng với anh nên anh phải thận trọng không thể để xảy ra sai lầm lúc này!

“Anh muốn em, Gabriella,” anh nhẹ nhàng nói với cô. “Hãy quên di chúc của bố anh đi. Quên quá khứ đi. Quên hết mọi thứ đi chỉ cần nhớ đên lúc này thôi. Anh yêu em và muốn có em nhiều đến nỗi nếu em bỏ anh, anh sẽ đi theo quấy rầy em mọi nơi, mọi lúc. Sẽ ngồi lỳ ở nhà hàng Gabriella cả ngày, bám theo em ở bất cứ đâu cả đêm, cho đến khi em thấy thông cảm mà trở về với anh!”

Gabriella bật cười chán nản. “Có thể em không bao giờ cảm thấy thông cảm đâu, Rufus,” cô rầu rĩ khẳng định với anh. “Anh quá to lớn, và mạnh mẽ, và__ và quá tự kiềm chế , để em thấy thông cảm với anh!”

Anh lắc đầu phủ nhận, “Nếu không có em thì anh sẽ không được như thế đâu. Và cũng có lúc anh đã từng không tự kiềm chế, như cách nói của em . Từ buổi chiều sau đám cưới, nếu em cần xác định rõ. Chúa ơi, Gabriella, chiều hôm đó__!” Anh nhắm mắt nhớ lại cô nóng bỏng như ngọn lửa trong vòng tay anh buổi chiều đó. “Em làm cho anh trở nên hoàn hảo, Gabriella.” Anh nhìn cô chăm chú. “Em lấp đầy khoảng trống trong anh, tràn ngập trong anh, làm cho anh hoàn toàn là của em.” Anh lắc đầu.” Anh đã phải đấu tranh với cảm giác tự do của anh ngay từ lúc đó!”

“Anh cũng lấp đầy khoảng trống trong và tràn đầy trong em, Rufus,” Cô khàn khàn bảo anh. “Nhưng__” Gabriella liếm đôi môi khô “__hôm đó em hãy còn là con gái, Rufus. Em__em đã bỏ đi nhanh như thế vì em không muốn anh biết điều đó,” cô rầu rĩ thú nhận. “Em không thê chịu đựng được sự nhạo báng của anh nếu anh biết.”

Rufus nhắm mắt lại một lúc, nhớ lại hình ảnh Gabgriella chiều hôm đó, cách cô hết mình trao cho anh.

Suốt những tháng qua__những năm qua__anh đã giễu cợt cô, vậy mà anh lại là người yêu đầu tiên của cô. Anh thật là ngu xuẩn!

“Anh đưa em vào căn hộ nơi anh đến cùng các cô tình nhân của anh!” cô cau có nhắc anh.

“Không, anh chỉ làm cho em nghĩ thế thôi.” Anh nhăn nhó tự trào. “anh thực sự chỉ dùng căn hộ đó khi anh phải ở lại trong phố vì công việc thôi.”

Gabriella nhìn anh dò xét, không hiểu anh có nói thật không, và chỉ nhìn thấy sự chân thật trong ánh mắt xanh biếc ngay thẳng của anh. “Nhưng anh biết điều em nghĩ tới mà, và anh vân để em tiếp tục__”

“Gabriella, anh chưa bao giờ nói anh đã bao giờ muốn yêu em,” anh nhẹ nhàn khiển trách. “Hãy đặt em vào vị trí của anh mà xem, được không? Anhgela, mẹ của Holly đã lấy anh chỉ vì những cái mà cô ta có thể nhận được khi ly hôn. Anh nghĩ mẹ em cũng lấy bố anh vì tiền của ông. Anh nghĩ em lập kế hoạch quyến rũ anh ở Majorca với lý do tương tự__”

“Em yêu anh!” cô phản đối. “Em yêu anh nhiều đến nỗi em đau đớn vì muốn anh yêu lại em! Em đã luôn yêu anh, Rufus. Luôn luôn…” Cô nhẹ nhàng lặp lại.

“Ôi, Chúa ơi…!” Rufus lặng người. Bây giờ khi anh đã yêu cô, và đau đớn vì muốn cô yêu lại anh, anh có thế nhận ra điều anh đã gây ra cho cô năm năm trước.

“Em yêu anh ngay giây phút em nhìn thấy anh.” Gabriella khàn giọng tiêp tục. “Em chưa bao giờ có ý định đặt bẫy anh hôm đó; em chỉ muốn anh vì em yêu anh, và muốn cùng anh, muốn anh yêu em như em yêu anh.”

Mặt Rufus nhợt nhạt, những nếp nhăn vì căng thẳng hằn lên cạnh mắt và môi anh, “Và anh đã giễu cợt và châm chọc em cho đén khi em ghét anh,” anh đau khổ dằn vặt. “Hôm đó em đẹp tuyệt vời, Gabriella. Đẹp hơn , đẹp hơn anh nghĩ rất nhiều. Anh đã không dám yêu em, vì anh biết, nếu anh làm thế thì anh sẽ không thể dứt ra được. Thay vì thế, anh đã làm cho em ghét anh.”

“Em nghĩ anh đã thành công một thời gian nào đó.” Cô gật đầu. “Việc xảy ra đã làm em thậm chí không muốn yêu một người nào khác, những người chỉ quan tâm đến quan hẹ thể xác mà thôi!”

“Chúa ơi, Gabriella, không có gì đáng ngac nhiên khi ý tưởng phải cưới anh năm năm sau làm em kinh hoàng đến vậy!” anh thì thầm.

Nhưng không phải thế. Thật sự là không phải thế. Vì sau tất cả mọi chuyện cô vãn còn yêu anh. Như cô đang yêu bây giờ.

“Rufus,” cô bắt đầu trở nên nhẹ nhàng. “Đấy mới chỉ là một lý do khi em nói khoảng thời gian của chúng ta ở Majorca đã làm em không muốn quan hệ với ai khác,” cô nhẹ nhàng nhắc lại. “Anh có thật sự yêu em không khi không biết tại sao mẹ em cần một trăm nghin bảng? Không biết tại sao em vay tiền của James? Chính xác là ba mươi nghìn bảng. Anh có yêu em mà không cần biết câu tra lời cho những việc đó không?”

“Anh vẫn sẽ yêu em, Gabriella, thậm chí cả khi em thật sự là một kẻ hám tiền như anh vẫn buộc tội em__mẹ kiếp,. anh đã yêu em ngay cả khi anh tin em là thế.”

Nhất định anh yêu cô , vì cô vẫn chưa kể với anh về mẹ cô, và tại sao bà lại cân khoản tiền mà James rất vui lòng cho bà, hay tại sao chính cô lại cần ba mươi nghìn bảng một năm trước. Và anh đã những diều cô nói về Toby mà không cần bằng chứng nào khác ngoài những lời cô nó, và những điều anh đã nhận ra khi yêu cô.

Cô gật đầu. “Em tin là anh cũng biet là em vẫn còn yêu anh. như em đã luôn yêu anh và sẽ luôn yêu anh. Và đấy mới thật sự là lý do tại sao em không thể bắt đầu quan hệ với một người nào trong năm năm qua,” Cô quả quyết, và chính cô cũng vừa nhận ra sự thật tức thời.

Rufus nhìn chằm chằm vào cô cho đến khi Gabriella không thể chịu đựng ánh nhìn của anh lâu hơn nữa, và nhào vào lòng anh như cô vẫn mong được làm thế.

“Em yêu anh, Rufus,” Cô lặng người. “Em yêu anh”

“Nhưng__ nhưng em nói em sẽ bỏ anh,” cuối cùng anh cũng có thể thở được khi nới lỏng vòng tay để cô dễ thở hơn.

“Vì em yêu anh,” cô khăng khăng.

Ruhus lắc đầu sửng sốt. “Anh chẳng hiểu gì cả, tại sao lại như thế,” anh lắc đầu không hiểu. “Nhưng nếu em yêu anh thì em sẽ phải ở lại với anh, anh không thèm quan tâm đến bất cứ ly do hoang đường nào em định nói lúc này!”

Gabriella cười phá lên, nụ cườu nhạt đi khi Rufus bắt đầu hôn cô.

Thiên đường.

Được ở trong vòng tay Rufus, cảm nhận tình yêu vô điều kiện anh dành cho cô, tất cả như ở thiên đường.

“Cưới anh đi, Gabriella,” anh hối thúc khi môi anh rời môi cô để anh hôn lên hai gò má cô, hai quầng thâm dưới mắt cô.

“Ngốc quá, chúng ta đã cưới rồi.” Cô khẽ cười khi cô ngả đầu lên ngực anh.

Rufus lắc đầu. “Anh muốn cưới em theo đúng cách , Gabriella. Anh muốn đám cưới của chúng ta được ban phước ở nhà thờ , nói những lời thề từ trong tim, để mọi người đều biết chúng ta làm thế vì chúng ta yêu nhau.”

Cô ngước cặp mắt tím nhìn lên anh. “Nếu đấy là điều anh thực sự muốn.” Cô gật đầu.

“Nhiều hơn bất cứ điều gì khác,” anh khàn giọng quả quyết với cô, nâng niu khuôn mặt cô trong hai bàn tay khi anh chăm chú nhìn xuống cô. “Em là điều quan trọng nhất trong đời anh, Gabriella. Nếu không có em, anh chỉ sống có một nửa__một phần tư__ thôi” Anh lắc đầu ngán ngẩm chính mình. “Anh không biết làm sao anh có thế sông năm năm qua không có em. Nếu điều này có thể an ủi được em, không có người đàn bà nào có ý nghĩa với anh trong thời gian đó. Làm sao anh có thể để ý đến một người nào khác sau buổi chiều hôm đó ở Majorca?” Anh rên lên.

“Nhưng__” cô cau mày “__anh không thể__chỉ có em__”

“Đúng thế__ và em làm hỏng anh với những người đàn bà khác,” (Không hiểu “you spoilt me for any other woman” dịch như thế có đúng không?) anh khẳng định với cô “Và anh căm thù em nhiều hơn vì thế!”

“Em chẳng bao giờ đoán được!” cô trêu anh, hôn lên đường viền cứng rắn trên quai hàm anh.

Anh cười giễu vì lời chòng ghẹo của cô, “Em thích thú vì biết được, đúng không?” anh rầu rĩ đoán.

“Tất nhiên,” Cô nhận ngay không do dự. “Tại sao em lại chịu đau khổ một mình chứ ?”

“Tại sao, đúng thật!” anh chấp nhận. “Em muốn đi đâu trong tuần trăng mật ?”

“Majorca?” cô ranh mãnh trả lời.

Rufus phá lên cười vì lời trêu chọc có chủ định của cô. “Nếu ở Majorca, anh có thể giữ riệt em ở trong biệt thự một tháng liền!”

“Em có thể giữ riệt anh ở trong biệt thự một tháng liền !” cô thấp giọng quả quyết với anh.

Rufus phá lên cười lần nữa. “Anh có vẻ thích rồi đấy!”

“Em cũng thế.” Cô gật đầu trước khi nhẹ nhàng lùi lại. “Nhưng vẫn có vài điều em cần nói với anh, Rufus__”

“Anh không cần biết.” anh lắc đầu dứt khoát. “Bất cứ chuyện gì giữa bố anh và mẹ em là việc của ông bà, không phải của anh.” Và thực sự nó là thế, cuối cùng anh cũng nhận ra được. Cuộc hôn nhân của anh với Angela là một chuyện, và cuộc hôn nhân của bố anh và Heather lại là chuyện khác hẳn. Cũng như Gabriella lại là một chuyện khác nữa.

Hoàn toàn không giống nhau.

“Em thậm chí đã không thể nói về việc đó.” Gabriella cười nhẹ. “Mặc dù vậy anh cần biết tại sao mẹ em__”

“Sao anh phải biết?” Rufus hỏi lại. “Bất cứ lý do nào của Heather, anh chắc chắn phải là lý do đúng đắn. Bố anh không thể yêu bà như vậy nếu bà không phải là người phụ nữ mà ông tin tưởng,” anh nói thêm đày sức thuyết phục.

Gabriella nhìn anh ngạc nhiên. “Thật sự anh đã thay đổi nhiều, đúng không anh?”

Anh gật đầu dứt khoát. “Anh đã quan sát Jen, vợ người quản lý ở New York, ngồi bên giường anh ấy cho đến khi anh ấy trút hơi thở cuối cùng. Và anh biết anh đã để thành kiến và những ảo tưởng tan vỡ cướp đi nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Bây giờ anh ước giá như anh đã biết về mẹ em nhiều hơn. Và không có cái gì , chắc chắn là không có gì làm anh để em biến mất khỏi cuộc sống của anh, Gabriella,” anh khẳng định với cô khi vòng tay ôm lấy cô . “Không chia lìa. Không ly dị. Mà là sẽ có năm mươi hoặc sau mươi năm hôn nhân với em, nhìn thấy em hàng ngày, yêu em hàng ngày__”

“Và có con và cùng nuôi dưỡng chúng,” Gabriella nhẹ nhàng chen vào.

Nét mặt anh nhẹ nhõm. “Sẽ có con chỉ khi đó là điều em muốn, Gabriella.” Ý nghĩ người phụ nữ xinh đẹp này mang thai đứa con của anh làm anh nghẹt thở, nhưng anh chỉ muốn nếu cô cũng muốn. Trong cuộc sống tương lai, anh sẽ chỉ muốn bất cứ cái gì Gabriela muốn.

Cô nuốt nghẹn, mắt cô tối lại khi cô nhìn lên anh. “Em có thai rồi, Rufus,” cô khàn khàn tiết lộ. “Đấy là lý do tại sao em rời bỏ anh.”

Anh nhìn ngớ ngẩn nhìn chòng chọc vào cô không thốt nên lời, hơi thở anh nghẹn lại trong cổ họng. Gabriella đã có thai rồi? Nhưng__

“Khoảng bốn tuần, em đoán vậy.” Cô gật đầu như để giải đáp cho câu hỏi không lời của anh. “Có lẽ nó đã được tượng hình vào buổi chiều sau đám cưới trong căn hộ của anh, chắc vậy,” cô rầu rĩ nói thêm.

Cô đã không thể tin vào chính cô lúc đó, khi cô bước ra khỏi giường Rufus sáng hôm qua, cô đã chóng mặt lảo đảo và phải ngồi thụp xuống, ngay lập tức nhớ ra cô cô đã bị như thế hai lần rồi trong hai tuần vừa qua, nhưng cô tưởng đó là do cô suy sụp vì bị anh làm bẽ mặt, bị anh chà đạp lên tình cảm và vì cái đơn xin ly hôn.

Nhưng khi cô ngồi đó sáng hôm qua, nghĩ lại những tuần lễ hôn nhân của cô và Rufus, cô nhận ra cô đã không thấy tháng ngay từ sau đám cưới, do đó cô đã tạt qua một nhà thuốc trên đường đến Gresham sáng hôm qua để mua một bộ thử thai.

Dương tính.

Tình cảm cô trở nên hỗn độn. Vui mừng, vì cô đang mang thai con của Rufus. Sợ hãi, khi cô biết anh sẽ kết tội cô cố tình để có thai nhằm mục đích đưa anh vào bẫy. Giải pháp duy nhất có vẻ đúng của cô là rời bỏ anh. Thậm chí vì thế mà Rufus sẽ mất Gresham.

Rufus đưa tay xuống nâng niu bụng cô. Con của anh. Con của họ. Con của Gabriella.

Anh khó có thể tin anh may mắn đến vậy.

“Em có muốn thế không?” anh băn khoăn.

“Ôi, rất muốn,” Cô hài lòng khẳng định với anh. “Còn nhiều hơn em từng mơ tưởng, nhiều hơn em từng hy vọng! Ôi, Rufus, em vô cùng hạnh phúc vì có đứa trẻ này!”

“Thế thì anh cũng hạnh phúc!” Anh ôm cô chặt hơn trong vòng tay khi anh bắt đầu hôn cô, nhận ra cô là toàn bộ thế giới của anh, rằng anh không thể sống một ngày mà không có cô.

“Anh nghĩ Holly sẽ cảm thấy thế nào khi biết nó sắp có một em trai hay một em gái?” một lúc sau cô hỏi.

Rufus mỉm cười thảm não. “Con gái anh đã thông báo với anh nếu anh không giữ em lại làm mẹ nó thì nó sẽ tự biến nó thành điều tồi tệ nhất trong cuộc sống của anh!”

Gabriell cười phá lên. “Và chúng ta không muốn điều đó, phải không?”

“Nếu hạnh phúc của em liên quan tới anh, Gabriella,” anh quả quyết với cô “ Thì anh hân hạnh dâng cho em cả đời anh . Trời, anh có quá nhiều việc cần sửa lại__” Anh ngừng lời khi Gabriella khẽ đặt những ngón tay lên môi anh để làm anh im lặng.

“Chúng ta hãy quên quá khứ đi, Rufus,” cô nài nỉ, “để nhìn về tương lai. Chúng ta yêu nhau. Chúng ta có Holly. Chúng ta sắp có con của chúng ta. Hãy chỉ tập trung vào những điều ấy được không anh?”

Cô đã rất vị tha, người phụ nữ anh yêu__và Rufus có ý định làm cô tin anh sẽ không bao giờ cho cô lý do để hối tiếc vì đã tha thứ cho anh…!

“Có hai việc em muốn nói với anh___”

“Chúng ta đã thoả thuận là nhìn về tương lai rồi, em không nhớ sao, Gabriella à?” anh mắng yêu.

Cô lắc đầu, biết cô phải nói rõ những điều vẫn ấp ủ trong lòng trước khi họ cùng nhau. “Em cần phải giải thích về khoản tiền em nợ James. Và__và của mẹ em__”

“Anh nói rồi, anh không cần biết,” Rufus nói cứng rắn.

“Nhưng em cần phải nói với anh,” cô khăng khăng, kể với anh rắc rối của cô một năm trước, lý do James đã cho cô vay tiền. “Nhưng em đã ký một văn bản hợp pháp khẳng định em nợ ông tiền, văn bản được soạn hoàn toàn theo ý em”. Cô quả quyết với anh. “Nhưng em không thể để Toby sờ được vào văn bản đó,” cô cau mày nói thêm.

“Vậy em chọn cưới anh chỉ vì thế à, hả?” Rufus thì thầm tự cảm thấy phẫn nộ với chính mình, bây giờ anh đã biết chính xác lý do tại sao Gabriella cưới anh.

“Vâng,” Cô cười buồn. Nhưng David Brewster cũng đang giữ một hợp đồng khác,” cô nhẹ nhàng bảo anh vẻ cẩn trọng. “Một thoả thuận em đã nhờ ông ấy thảo ngay sau khi Toby tới nhà hàng Gabriella buổi chiều hôm đó và anh nghi ngờ em và anh ta cấu kết với nhau. Buổi chiều mà em không có mặt ở nhà hàng và anh đã muốn biết em đi đâu ấy, nhớ không?” Cô nhắc anh khi thấy Rufus cau mày.

“Anh có cảm giác là anh sẽ không thích nó,” anh nói chậm rãi.

Có thể anh sẽ không thích, Gabriella chấp nhận . Nhưng vào lúc đó cô phải làm một điều gì đó có ý nghĩa cho cả cô và anh. Và Rufus sẽ chỉ được biết khi tới thời gian thích hợp. Và ở đây, bây giờ, là lúc thích hợp nhất.

“Em đã ký chuyển cho anh tất cả mọi thứ trừ nhà hàng Gabriella, và văn bản em đã ký với James về khoản nợ ba mươi nghìn bảng cũng sẽ được giao lại cho anh khi sáu tháng hôn nhân kết thúc,” Cô thấp giọng phân trần.

Nét mặt Rufus tối lại. “Anh đúng thật là một tên khốn như em vẫn nghĩ!” anh thì thầm phẫn nộ. “Tốt thôi, bản thoả thuận đó cần được bảo quản ở một nơi an toàn, như là thùng rác chẳng hạn, đúng không Gabriella. Hay là trong đống lửa,” anh nói thêm đầy cảm xúc. “Từ bây giờ trở đi, em yêu, chúng ta sẽ là những người chung vốn trong mọi thứ, bao gồm cả tiền và tài sản của nhà Gresham!”

Gabriella tặng anh một nụ cười mê hồn. “Em yêu anh, Rufus!”

“Anh cũng yêu em. Nhiều hơn anh yêu cuộc sống,” anh mạnh mẽ khăng định với cô.

Cô tin anh, và có thể mường tượng được “năm mươi hay sáu mươi” năm tới trong cuộc sống hôn nhân của họ, cùng vời Rufus, cùng nhau tạo lập gia đình, và biết đó chính là điều kỳ diệu nhất.

“Còn về khoản nợ của mẹ em cũng cần được làm rõ__”

“Nhưng anh đã nói với em, đấy là việc của bố anh và Heather, và nó chẳng liên quan gì đến anh cả,” anh gạt đi không quan tâm.

Gabriella chậm rãi hôn lên môi anh trước khi tiếp tục. “Có một số chuyện em đã không biết cho đến khi anh kể với em về khoản nợ và em đã hỏi mẹ em,” cô hạ giọng. “Em biết bố mẹ em có một cuộc hôn nhân không hoàn toàn hạnh phúc, bố em phải đi làm suốt ngày, và thường xuyên không có nhà buổi tối, nhưng em không biết rằng ông còn hơn thế__ông là một người vô trách nhiệm. Khi em còn là một đứa trẻ, em chỉ thấy là ông rất vui tính. Cho đến khi em lớn hơn em đã chứng kiến những trận cãi nhau, thấy mẹ em rất hay phải lo lắng, và cũng có lúc nhìn thấy có nhiều hoá đơn dược gửi đến mà mẹ không có tiền trả, nhiều khi không có tiền để mua thức ăn__”

“Gabriella, làm ơn đừng nói nữa!” Rufus rên lên

“Chẳng sao đâu, Rufus,” cô nhẹ nhàng khẳng định với anh. “Em muốn kể ra mà. Mẹ em đã làm tất cả những gì bà có thể làm để lo toan cho em, nhưng sự thực, bố em là một con bạc. Và sau khi ông chết, mẹ em mới biết bố đã cầm cố nhà em nhiều lần để lấy tiền trả cho cơn nghiện cờ bạc của ông, ông đã năn nỉ, ăn cắp, vay mượn những khoản tiền mẹ dành để chi trả cho cuộc sống__lừa bà ký vào giấy nợ và các khoản nợ lẫn lãi tăng lên đến hơn một trăm nghìn bảng!__ Vậy mà bà vẫn không phải là vợ thật của ông. Ông ấy đã có một người vợ ở Ý mà ông ấy đã bỏ rơi nhiều năm trước và không buồn ly dị bà ấy đã cưới mẹ em. Cưới mẹ em và sinh ra em,” Gabriella chớp mắt ngăn những giọt lệ đừng rơi xuống. “Đúng ra họ của em cũng không phải là Benito!” cô khàn khàn tiết lộ.

“Không__vì bây giờ em là Gresham rồi!” Rufus hùng hồn nói với cô, ôm cô chặt hơn trong vòng tay. “Lạy Chúa, Gabriella, anh thật là ngu xuẩn!” anh thầm thì giận dữ.

“Anh không thể biết mà, Rufus.” Gabriella lắc đầu. “Em cũng không biết cho đến khi mẹ kể với em sự thật. Em__ Thật không thể tin được, phải không anh?”

“Hãy quên đi. Quên hoàn toàn đi. Vì đấy là những chuyện chẳng quan trọng. Chỉ có em, và tại đây, và lúc này là quan trọng thôi.” anh khăng khăng, nhìn xuống cô yêu thương. “Bây giờ chúng ta có thế quan tâm tới tương lai chưa?” anh hỏi trêu.

“Ôi, vâng.” Cô thở dài bằng lòng. “Tất cả những điều em muốn, tất cả những điều em từng muốn. là được cùng anh, yêu anh, có được tình yêu của anh cho em!”

“Từ bây giờ trở đi, chúng ta sẽ luôn cùng nhau chia sẽ hạnh phúc, Gabriella.”