Who Are You ??? [Thanh Vũ]

Chương 66: Tín nhiệm ...




Em trai bảo bối của cậu nổi tiếng rồi." Hiểu Lam giơ một cuốn tạp chí lên, trong thanh âm nghe không ra có hàm ý gì đặc biệt: "Tạp chí đăng những thứ này sớm nhất chính là [EA]"

Trong phòng trà rất yên tĩnh, Vương Thanh liếc mắt nhìn mấy người bạn tốt, không nói gì, đối với bọn họ mà nói, loại phương thức nổi tiếng này không tính là gì, bọn họ không phải nghệ sĩ, cũng không muốn trở thành chủ đề cho người khác bàn tán, ý tứ trong lời nói của Hiểu Lam anh hiểu, Hàn Hạ Như là chủ biên của [EA], ngọn nguồn của sự việc này là bắt đầu từ cô ấy.

"Không nghĩ tiểu tử kia còn biết làm những trò này." Vu Hi Triệt nhẹ nhàng đặt cái chén xuống: "Nếu nó không phải là em trai cậu, tôi còn hoài nghi nó là thế gia công tử từ cổ đại tới."

Vương Thanh tay cầm chén trà có chút khựng lại, giương mắt nhìn về phía Hi Triệt: "Linh kiện trong đầu cậu cần phải đem đi sửa rồi."

Hi Triệt trừng mắt: "Đầu óc tôi vẫn còn tốt lắm."

"Ừm, thế chắc là để sai vị trí." Vương Thanh vừa chậm rãi nhấp một ngụm trà, vừa nhìn bộ dáng Hi Triệt uống trà, không khỏi cảm khái, vẫn là bộ dáng Kiến Vũ nhà mình uống trà đẹp hơn.

"Vương Thanh, tôi sao lại có cảm giác là cậu đang công kích tôi?" Hi Triệt nhíu mày.

Vương Thanh nhướn mày: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Lông mày Hi Triệt trầm tĩnh lại.

"Không phải cảm giác, tôi vốn là đang công kích cậu." Đặt chén trà xuống, Vương Thanh không hài lòng nghĩ, uống không ngon như trà Kiến Vũ pha.

Vu Hi Triệt cả giận nói: "Tôi phát hiện cậu sau khi ở cùng Kiến Vũ tiểu tử kia, miệng càng ngày càng độc?"

Vương Thanh liếc mắt nhìn hắn: "Cám ơn đã khích lệ, tôi sẽ chuyển lời khen của cậu tới Kiến Vũ."

"Cậu đi chết đi!" Hi Triệt đặt chén trà xuống, quyết định không đấu võ mồm với tên tiểu tử chỉ cần liên quan đến em trai là chẳng phân biệt được tốt xấu này nữa.

Người từ trước đến nay không nói nhiều lắm như Lý Tuấn ngược lại như có điều suy nghĩ liếc nhìn Vương Thanh, hớp nhẹ một ngụm trà thơm, xem náo nhiệt cũng là một loại tiêu khiển.

"Trái lại tôi thấy Kiến Vũ nhà cậu rất đáng yêu." Quách Hạo cười rót trà cho Hiểu Lam ngồi ở bên cạnh mình: "Nếu tôi có một đứa em trai như vậy sợ cũng sẽ giống Vương Thanh đem ra che chở."

Nghe nói như thế, Vương Thanh cười cười, hiển nhiên đối với chuyện người khác khen em trai mình là vô cùng vừa lòng.

"Đúng rồi, tôi nghe nói hôm nay phóng viên chạy tới trường em trai cậu?" Buông ấm trà, Quách Hạo đột nhiên thay đổi chủ đề: "Không biết có thể gây ra phiền toái gì hay không?"

"Trong trường học được an bài khá tốt." Vương Thanh nhíu lông mày: "Bất quá, tôi chuẩn bị để Kiến Vũ ở nhà một thời gian ngắn." Nếu lỡ thật sự xảy ra chuyện gì... anh nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hiểu Lam nhíu nhíu mày: "Vương Thanh, tiểu Vũ đã không còn là trẻ con, có một số việc phải cho cậu bé học cách tự mình xử lý, huống chi tiểu Vũ cũng không phải một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, nó rất thông minh." Cô đã sớm cảm thấy, Vương Thanh đối với Kiến Vũ vô cùng yêu thương, gần như là một loại cưng chiều, cái này cùng Vương Thanh bình thường quá khác biệt, khiến cho cô có loại cảm giác quái dị nói không nên lời.

"Kiến Vũ thông minh tài hoa xuất chúng, và chuyện tôi muốn bảo vệ thằng bé thì có gì xung đột chứ?!" Vương Thanh thanh âm có chút đề cao, tựa hồ dẫn theo chút ít cảm xúc nôn nóng: "Tôi chỉ biết rõ, tôi là người quan trọng nhất của Kiến Vũ, Kiến Vũ cũng là người quan trọng nhất của tôi, tôi muốn bảo vệ thằng bé cho tốt, không thể để cho nó bị thương tổn."

Vương Thanh nôn nóng làm cho mấy người cảm thấy ngoài ý muốn, phản ứng này của Vương Thanh, giống như một người nổi lên độc chiếm dục đối với bảo bối, chính là, loại độc chiếm dục này, là anh trai đối với em trai sao?

Lý Tuấn nhẹ nhàng dùng ngón trỏ vuốt qua miệng chén, trong mắt lại mang theo một tia kinh ngạc không kịp che dấu, hắn và Vương Thanh đã làm bạn nhiều năm, Vương Thanh là hạng người gì, hắn đương nhiên hiểu, một người không dễ dàng trả giá cảm tình như vậy, như thế nào lại...

Hiểu Lam không ngờ rằng Vương Thanh sẽ có phản ứng như vậy, giật mình nói: "Cậu bảo vệ thằng bé như vậy, thằng bé vĩnh viễn không thể phát triển, không thể tự lập."

"Kiến Vũ nếu không thể tự lập, tôi nuôi thằng bé, Kiến Vũ nếu không phát triển, tôi sẽ che chở thằng bé." Vương Thanh tâm tình trấn định xuống, nhưng lại nói ra những lời không được tỉnh táo cho lắm: "Kiến Vũ là người quan trọng nhất của Vương Thanh tôi, thằng bé muốn thế nào cũng có thể."

"Thanh, thằng bé là em trai của cậu, không phải sủng vật của cậu." Hiểu Lam không thể hiểu được Vương Thanh tại sao lại có thể có loại ý nghĩ này: "Cậu một ngày nào đó sẽ có cuộc sống riêng của mình, đến lúc đó, thằng bé phải làm sao bây giờ?"

Vương Thanh nhìn về phía Hiểu Lam, trong mắt có thứ cảm xúc mà cô không rõ: "Sẽ không."

Hiểu Lam không biết Vương Thanh là nói sẽ không đem Kiến Vũ trở thành sủng vật, hay là sẽ không rời khỏi cậu ấy, nhưng lại thoáng có loại bất an nói không nên lời, bởi vì sự quan tâm của Vương Thanh đối với Kiến Vũ đã vượt quá một bậc, nhưng cô lại không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn.

"Xem ra Vương Thanh thật là một người anh trai tốt." Nãy giờ không nói gì, Lý Tuấn đột nhiên mở miệng: "Tiểu Lam, cậu không có em trai, sao có thể biết người làm anh trai nghĩ gì, huynh trưởng như cha, cưng chiều em trai nhà mình không phải rất bình thường sao."

Bình thường cái x, Vu Hi Triệt hừ hừ trong lòng, những đứa trẻ lớn lên trong loại hoàn cảnh gia đình này như bọn họ, huynh đệ tranh đến đấu đi mới là bình thường, Vương Thanh cùng em trai của hắn mặc kệ thấy thế nào, cũng không có một chỗ nào là bình thường a.

Quách Hạo không nói gì, chỉ là lại tiếp tục theo thứ tự rót trà cho mấy người đang ngồi.

Thấy cái dạng này của Vương Thanh, Hiểu Lam cũng không tiếp tục đề tài này nữa, vòng vo qua vài chủ đề khác.

Ba tiếng qua đi, Vương Thanh cầm lấy áo khoác đứng lên nói: "Chiều nay Kiến Vũ chỉ có một tiết, bên ngoài nhiều phóng viên như vậy, tôi có chút lo lắng, tôi đi đón thằng bé về nhà."

Hi Triệt kéo ra khóe miệng: "Tôi nghĩ một mình cậu khó có thể đấu lại những phóng viên đó?"

Vương Thanh mỉm cười: "Không, tôi đã gọi mười vệ sĩ đến trường học trước rồi."

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Vương Thanh, Vu Hi Triệt không dám tin gầm nhẹ: "Loại hành vi của nhà giàu mới nổi như mời mười vệ sĩ hộ tống phía sau này mà Vương Thanh cũng làm được, hắn điên rồi sao, cho rằng đây là phim thần tượng về mấy đứa con nhà giàu không có đầu óc?"

Quách Hạo uống một ngụm trà, chậm rãi mở miệng: "Bản thân tôi cảm thấy, trọng điểm là ở chỗ Vương Thanh lại đem thời khoá biểu của Kiến Vũ nhớ rõ được như vậy, thật sự là khó có thể tin."

Quách Hạo cũng gật đầu theo: "Thật là khó tin."

Hiểu Lam nhíu mày, vì cái gì trong lòng cô vẫn có loại cảm giác quái dị không nói nên lời? Cho dù là làm cha mẹ, cũng sẽ không giống như Vương Thanh bây giờ a?

...

Kiến Vũ vừa mới đi ra khỏi khu nhà học, liền thấy mấy phóng viên chạy tới, cậu nhìn bốn phía, những phóng viên này đến tột cùng là vào bằng cách nào vậy?

"Nhị thiếu gia, người ta nói thi họa của cậu ít nhất trị giá trăm vạn, đối với điều này cậu có ý kiến gì không?"

"Nhị thiếu gia, thư pháp gia nổi tiếng Vương giáo sư nói thư pháp của cậu đứng trên ông ấy, cậu thấy thế nào?"

"Nhị thiếu gia, nghe nói người đăng tấm ảnh chụp thi họa của cậu là chủ biên tạp chí [EA], có lời đồn nói cô ấy là bạn gái cũ của Vương tổng tài, Nhị thiếu gia tiếp nhận phỏng vấn của cô ấy, có phải là chứng minh cô ấy cùng Vương tổng tài có thể nối lại tình cũ?"

"Xin mọi người yên tĩnh một chút." Kiến Vũ lo lắng mình nếu cứ đi như vậy, những phóng viên này sẽ có thể chen chúc làm bị thương những bạn học trong trường, không thể không mở miệng nói: "Về chuyện thi họa, tôi chỉ có thể nói, thi họa là sở thích của tôi, về phần giá trị bao nhiêu, đây không phải do tôi tính, mà là do người khác nói."

"Như vậy... Nhị thiếu gia, cậu có ý kiến gì đối với đánh giá mà những bậc thầy về thư pháp và quốc hoạ đối với cậu?"

"Tôi rất cảm tạ sự đề cao của họ đối với tôi, họ đều là các tiền bối mà tôi ngưỡng mộ, có thể được họ khích lệ, là vinh hạnh của tôi." Kiến Vũ liếc mắt nhìn đám phóng viên càng ngày càng nhiều, nụ cười trên mặt không thay đổi, chỉ là nắm chặt điện thoại trong túi quần, nếu như cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ mãi không dứt, chỉ có thể chờ anh trai đến giải cứu mình.

Về phần tại sao chắc chắn Vương Thanh nhất định sẽ đến, Kiến Vũ hoàn toàn không suy nghĩ vấn đề này.

"Như vậy quan hệ của Vương tổng cùng chủ biên tạp chí [EA]..."

"Tôi nghĩ chắc là anh hiểu lầm." Kiến Vũ trong tươi cười kèm theo chút ít sắc bén: "Hàn Hạ Như là bạn của tôi, tiếp nhận phỏng vấn của cô ấy cũng là bởi vì quan hệ cá nhân của hai người chúng tôi, không có liên quan tới người khác." Nếu chính mình đã hạ quyết tâm "lấy" anh trai, sao có thể làm anh ấy bị dính phải những tin đồn có quan hệ với người khác.

Phóng viên hỏi câu đó chứng kiến ánh mắt này của Kiến Vũ, sợ tới mức trong đầu "oanh" một tiếng, phía sau định hỏi cái gì rốt cuộc nghĩ không ra, ánh mắt này của Vương nhị thiếu gia, như thế nào khi nhìn lại thấy lạnh người như vậy?

"Nói như vậy, chuyện Vương tổng tài cùng vị chủ biên này nối lại tình cũ không phải là sự thật?" Phóng viên đứng ở góc khác cũng không chú ý tới ánh mắt Kiến Vũ, vì vậy tiếp nhận câu chuyện tiếp tục hỏi: "Như vậy Nhị thiếu gia có ý kiến gì về tình cảm trong quá khứ giữa Vương tổng cùng chủ biên tạp chí [EA]?"

"Lời đồn sở dĩ gọi là lời đồn, cũng là bởi vì chúng không phải sự thật." Kiến Vũ nhìn về phía phóng viên vừa đặt câu hỏi này, đôi mắt hơi nhíu lại: "Hai người bọn họ hiện tại đã không còn tình cảm, vì sao tôi cần phải quan tâm tới quá khứ?"

Đúng lúc đó, đám phóng viên lại lần nữa bị kích động, Kiến Vũ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy vài chiếc xe màu đen dừng ở cách đó không xa. Sau khi cửa xe mở ra, là hơn mười người cao lớn mặc vest đen đồng loạt đi ra.

Ngay lúc Kiến Vũ đang cảm thấy khó hiểu, đã thấy Vương Thanh đi xuống từ chiếc xe đầu tiên, anh cũng không bảo phóng viên tránh ra, những phóng viên này lại đồng thời nhường một lối đi cho Vương Thanh, hơn nữa cũng không có ai đặt câu hỏi.

"Ca, anh đã đến rồi?" Trong mắt Kiến Vũ đang ẩn chứa nghiêm nghị vừa nhìn thấy Vương Thanh thì biến thành tràn đầy vui vẻ, tay nắm điện thoại cũng buông lỏng ra, cậu nhìn Vương Thanh một thân vest đen, nhìn Vương Thanh thế nào cũng cảm thấy thoải mái.

Vương Thanh đi đến bên cạnh Kiến Vũ, mấy vệ sĩ sau lưng mặt vô biểu tình đem phóng viên ngăn cách khỏi hai huynh đệ, Vương Thanh liếc mắt nhìn phóng viên nói: "Vô cùng cảm tạ sự quan tâm của mọi người với Kiến Vũ, vấn đề thi họa của Kiến Vũ, tôi sẽ tìm chuyên gia phụ trách, về phần những lời đồn khác, tôi chỉ có thể nói: hoàn toàn không có căn cứ. Hy vọng mọi người không tiếp tục dây dưa, nơi này là trường học, tôi tin tưởng các vị phóng viên cũng không muốn ở trường học tạo ra ảnh hưởng không tốt, dù sao làm náo loạn ở nơi công cộng, xử lý vẫn là rất phiền toái."

Đám phóng viên yên lặng, đây quả là uy hiếp a? Bọn họ lại liếc mắt nhìn đám vệ sĩ phía sau, vô cùng sáng suốt đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ Vương tổng nói đúng, Vương tổng nói rất có đạo lý.

Hôm nay thế mới biết, làm phóng viên cũng không dễ dàng a, chạy một tin tức cũng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Vương Thanh đối với thái độ thức thời của đám phóng viên thì rất hài lòng, mang Kiến Vũ ngồi lên xe, sau đó mười vệ sĩ cũng cùng đi theo, nghe tiếng đóng cửa đều nhịp, đám phóng viên hai mặt nhìn nhau, kỳ thật Vương gia không phải là doanh nhân, mà là xã hội đen, xã hội đen a.

...

"Tôi lần đầu tiên được biết, thì ra Vương Thanh cũng sẽ làm ra chuyện kinh sợ như vậy." Hạ Quân đập tay lên vai Phác Hữu Thiên: "Anh ta cư nhiên thuê cả vệ sĩ của Blood."

"Vệ sĩ của Blood thân thủ cũng không tốt được như vậy đâu." Phác Hữu Thiên đẩy móng vuốt của Hạ Quân ra: "Tôi về đây."

Hạ Quân vuốt mu bàn tay đỏ lên của mình, nhìn theo bóng lưng Phác Hữu Thiên thầm nói: "Thân thủ của cậu kỳ thật cũng không tồi."

...

Xe chạy cực kỳ êm, Kiến Vũ cười nhìn qua Vương Thanh: "May mắn anh kịp thời đến."

Vương Thanh sờ sờ đầu của cậu: "Em có phiền toái, anh đương nhiên phải tới." Đường cong khóe miệng lại càng ngày càng rõ ràng, Kiến Vũ trong lòng đã cực độ tín nhiệm chính mình a, bằng không chiều nay ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi, sao có thể cứ như vậy khẳng định mình nhất định sẽ tới.