Sự cảm khái của quản gia cũng không được giống như trong ý nghĩ, bởi vì chỉ mới vài phút qua đi, trên lầu liền truyền đến tiếng vang leng keng thùng thùng, giống như có cái gì đó bị ngã đổ.
Vừa nghe thấy âm thanh này, quản gia nóng nảy, lo lắng Nhị thiếu gia quá thẹn thùng nên thiếu gia đành phải dùng bạo lực, vội vàng lên lầu, mở cửa phòng tắm của Vương Thanh ra, xem xét, rồi lập tức im lặng.
Chỉ thấy cái giá đặt đồ dùng tắm rửa trong phòng tắm Vương Thanh bị rơi lăn lóc trên mặt đất, về phần bị vật gì đụng phải... quản gia trầm mặc nhìn xuống thiếu gia đang té ngã trên sàn, lại thấy Kiến Vũ một chân dẫm trong bồn tắm, chân còn lại dẫm trên sàn nhà bên ngoài cửa, áo đã cởi bỏ hai cúc, có vẻ có chút mất trật tự. Vội ho một tiếng, hận mình không thể chứng kiến loạt cảnh này từ đầu.
Nhìn thấy quản gia, Kiến Vũ mới sực tỉnh, vội vàng kéo Vương Thanh lên, áy náy nói: "Thực xin lỗi, ca, em không biết là anh..." Đang ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên phát hiện có người sờ vào cổ của mình, cậu liền vô thức đánh tới, một quyền này đã hạ thủ rất nặng, xem cái vẻ mặt thống khổ của Vương Thanh, sợ là đã bị thương đi?
Vương Thanh nghe nói như thế, ánh mắt biến đổi, lập tức đỡ lấy ngực cười nói: "Không có việc gì, khụ khụ..." Nói xong liếc mắt nhìn quản gia còn đứng tại cửa phòng tắm: " quản gia, tôi không sao, bác xuống dưới nghỉ ngơi trước đi, tôi cùng Vũ tắm rửa xong sẽ xuống dùng cơm."
"A, được." quản gia liếc mắt nhìn Vương Thanh đang ôm ngực ho khan, có chút không đành lòng, bèn mở miệng: "Nhị thiếu gia, cậu lần sau đừng quá dùng sức."
Kiến Vũ ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu từ nay về sau sẽ chú ý, ca, vẫn còn rất đau sao?"
Vương Thanh kéo ra khóe miệng, anh tuyệt đối không thừa nhận chính mình trong đầu đã hiểu sai.
quản gia nhìn nhìn, cảm thấy không có chuyện gì lớn, vì vậy chu đáo đóng cửa lại cho hai huynh đệ, lắc đầu, hai huynh đệ này cho tới bây giờ còn chưa có cùng nhau tắm qua a.
"Ca, cho em xem lồng ngực của anh một chút." Kiến Vũ cũng chẳng quan tâm lễ nghi, vươn tay liền cởi bỏ cà vạt của Vương Thanh, lại muốn cởi cúc áo.
Vương Thanh nhìn động tác của Kiến Vũ, bắt đầu nghĩ lúc này mình theo lẽ thường là nên bảo vệ mấy chỗ nhạy cảm? Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng thân thể lại không có bất kỳ phản ứng nào, tùy ý để Kiến Vũ giải khai quần áo của mình.
Nhìn kỹ, phát hiện nơi bị mình đánh cũng không có máu ứ đọng, Kiến Vũ thở phảo một hơi, may mắn mình bây giờ không có nội lực, bằng không chắc chắn sẽ làm bị thương nội tạng, có chút ghen ghét nhìn cơ thể rắn chắc trước mắt, nhìn lại thân hình gầy trơ xương của mình, Kiến Vũ đem quần áo đã ướt hơn phân nửa trên người mình cởi xuống: "Người bình thường không rèn luyện vậy mà dáng người lại so với em còn tốt hơn." Xem qua vô số quyển tạp chí NEW, Vương nhị thiếu gia đã biết rõ tiêu chuẩn dáng người hoàn hảo của nam giới là gì.
Vương Thanh cưỡng chế đem ánh mắt của mình dời khỏi làn da trắng nõn trước ngực, vươn tay vuốt vuốt đầu Kiến Vũ: "Lúc anh còn là sinh viên, chính là mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện, em là từ gần đây mới bắt đầu luyện tập, sao có thể so với anh?" Cuộc sống trong quá khứ của Kiến Vũ bừa bãi như vậy, lại là người không làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ở đâu ra cơ thể hoàn hảo được?
Nghe Vương Thanh nói xong lời này, Kiến Vũ trở nên trầm mặc, cậu dù sao không phải Kiến Vũ chân chính, đương nhiên không biết cuộc sống trước kia của Kiến Vũ là dạng gì. Cậu vội ho một tiếng, vươn tay mở nước ấm, chờ hơi nước phả vào trên người, cậu mới kịp phản ứng, mình hình như còn chưa có cởi quần.
Vương Thanh sững sờ nhìn một màn trước mắt, bọt nước óng ánh, da thịt trắng nõn, còn có hai mắt mông lung hơi nước của thiếu niên, anh hô hấp trầm trọng, biết rõ mình nên đi ra ngoài, chính là dưới chân giống như mọc rể, kiên quyết đứng tại chỗ không hề động đậy.
Cởi bỏ quần trên người, Kiến Vũ quay đầu thấy Vương Thanh vẫn còn đứng trong phòng tắm, nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: "Ca, hay là cùng nhau tắm?"
Vương Thanh trong lòng nóng lên, chỗ nào đó dưới hạ thân bắt đầu có tinh thần, anh xấu hổ dời ánh mắt: "Không, em cứ tắm trước đi, anh đi ra ngoài chờ em." Nói rồi, vội vội vàng vàng ra khỏi cửa, vô lực ngã xuống giường của mình.
Nếu như Vũ biết mình tâm tư như vậy, sẽ nhìn mình với ánh mắt như thế nào? Chính là sâu trong nội tâm của anh cũng không nghĩ muốn buông tay, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là hình ảnh nửa người trên xích lõa, còn có cặp mắt mông lung kia.
"Chết tiệt." Vương Thanh che lại hạ thân, hít một hơi thật sâu, anh hiện tại hận không thể xông vào phòng tắm, sau đó...
Một lát sau, Kiến Vũ bọc quanh đầu một chiếc khăn tắm đi ra, cậu nói: "Ca, anh tắm đi, em về phòng thay quần áo."
Vương Thanh giương mắt nhìn xương quai xanh trên cổ Kiến Vũ, vội vàng thu hồi ánh mắt: "Ừ, được." Chờ Kiến Vũ đi khỏi, anh lập tức xông vào phòng tắm. Có lẽ lúc này, chỉ có năm ngón tay huynh đệ có thể tạm thời giải quyết vấn đề của anh.
Khoảnh khắc khi phóng thích, trong đầu của anh, là cặp mắt quen thuộc kia.
Tắm bằng nước lạnh, mở cửa phòng tắm ra đã thấy Kiến Vũ ăn mặc chỉnh tề ngồi một mình trên ghế sa lon, trên tay còn cầm một lọ gì đó. Cước bộ dừng một chút, anh trấn tĩnh lại cảm xúc của mình nói: "Vũ, có chuyện gì vậy?"
Kiến Vũ giơ rượu thuốc trong tay lên, kéo Vương Thanh ngồi xuống giường, cởi áo tắm trên người anh xuống, quả nhiên, ngực mới vừa rồi còn không có dấu vết hiện tại đã xuất hiện một khối máu tụ. Cậu vừa đau lòng vừa áy náy sờ sờ chỗ thâm tím: "Đau không?"
Vương Thanh hít vào một hơi: "Không đau." Nơi bị tay cậu chạm vào, có cảm giác khô nóng giống như hỏa thiêu.
"Cũng đã đau đến hấp khí, còn nói là không đau." Kiến Vũ đẩy anh ngã xuống giường, lại đổ chút ít rượu thuốc vào lòng bàn tay: "Em dùng rượu thuốc xoa xoa cho anh, có thể có chút đau, anh kiên nhẫn một chút."
Vương Thanh nhìn thấy lo lắng trong mắt Kiến Vũ, mà bàn tay trên ngực đang một mực trêu chọc trái tim của mình, giống như một con mèo nhỏ nhẹ nhàng cọ qua, chỗ nào đó lại bắt đầu rạo rực.
Nghe thấy Vương Thanh hô hấp tăng thêm, Kiến Vũ lo lắng ngừng động tác trên tay: "Đau?" Theo lý thuyết, dựa vào công phu của mình bây giờ, chắc không thể làm tổn hại đến gân cốt chứ, sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy chứ?
"Không sao." Vương Thanh cầm tay của cậu, lấy đi bình rượu thuốc trên tay, nắm lấy eo Kiến Vũ, đem cậu kéo vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng nỉ non: "Vũ."
Kiến Vũ có chút cứng đờ, nghĩ đến Vương Thanh đã từng nói qua, Vương Thanh lâu nay chưa từng được cha mình yêu thương, chắc là thiếu khuyết thân tình a. Nghĩ vậy, cậu vươn tay ôm cổ Vương Thanh, gò má dán lên lồng ngực trơn bóng cọ cọ: "Ca, em sẽ luôn ở bên anh." Là anh đã cho cậu tình thân thuần túy nhất, trong cả đời này là người đối với cậu tốt nhất mà không so đo một tia lợi dụng, cậu sao có thể nhẫn tâm để người này lại phải tiếp tục cô độc nữa.
Động tác này của Kiến Vũ làm cho một chút do dự cuối cùng trong nội tâm Vương Thanh cũng đã hoàn toàn bị gạt bỏ, anh vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của người trước ngực: "Vũ, khuya hôm nay ngủ cùng anh đi."
Trong hơi thở thoang thoảng mùi rượu thuốc, Kiến Vũ kinh ngạc nói: "Ca, thì ra anh sợ bóng tối?" Phụ thân không quan tâm, mẫu thân lại là mẹ kế, em trai không hiểu chuyện, cho dù sợ tối thì vẫn phải kiên cường sống cuộc sống một mình một người. Anh trai... kỳ thật cũng rất vất vả a?
Vương Thanh khóe miệng kéo ra, anh thật sự không nên kỳ vọng Kiến Vũ có thể suy luận ra được cái gì sắc xảo, mình vẫn là quá đề cao thằng bé rồi.
"Nếu không, từ nay về sau khi anh sợ tối, em sẽ ngủ cùng anh." Kiến Vũ nghĩ nghĩ, mặc dù sau khi mình bảy tuổi đã ra ngủ phòng riêng, hơn nữa cũng chưa bao giờ ngủ chung một chỗ với người khác, chính là lần trước lúc cùng anh trai ngủ, cảm giác hình như thực không tệ.
Kỳ thật không cần nhạy cảm như vậy cũng rất tốt, Vương Thanh khóe miệng cong cong: "Được, Vũ khuya hôm nay ngủ cùng anh, được không?" Bị cho là sợ tối cũng được, dù sao cũng chẳng mất gì.
"Thiếu gia." quản gia đẩy cửa ra, chứng kiến Kiến Vũ đang nằm trên người Vương Thanh, mà áo tắm của thiếu gia cũng bị cởi bỏ, ngẩn người, ngửi thấy được hương vị rượu thuốc trong phòng mới kịp phản ứng: "Khụ, nên dùng cơm."
Vương Thanh ngồi dậy, sửa sang áo sơmi trên người Kiến Vũ, bất đắc dĩ nhìn quản gia: " quản gia, bác biết cửa ngoài việc dùng để bảo vệ ra, còn có công năng gì không?"
"Đương nhiên còn có thể dùng để đẩy ra."
"Kỳ thật nó còn có thể dùng để gõ." Vương Thanh xoa xoa đỉnh đầu Kiến Vũ, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ quần áo mặc ở nhà bước vào phòng tắm.
quản gia nhìn cửa phòng tắm đã đóng: "Thiếu gia, cậu càng ngày càng hà khắc rồi."
Kiến Vũ đi đến trước mặt ông, an ủi vỗ vỗ vai: "Quản gia thúc thúc, không sao, có thể là tâm tình anh trai không tốt, thúc không cần phải quá chú ý, tuy không gõ cửa là không lễ phép, nhưng cháu không trách thúc đâu."
Quả nhiên vẫn là Nhị thiếu gia đáng yêu hơn chút ít, quản gia vui mừng nghĩ, thiếu gia là càng lớn càng không đáng yêu.
"Quản gia thúc thúc, cháu nghe nói những thứ này đã được dạy từ lúc đi nhà trẻ, thúc lúc nhỏ nhất định không có đến nhà trẻ a." Vương nhị thiếu gia rất là thương cảm, nhẹ gật đầu.
Hai huynh đệ đều không đáng yêu!
Vì vậy, thời gian bữa tối lập tức trôi qua trong không gian tràn đầy oán niệm quản gia, làm một quản gia toàn năng làm sao có thể không biết vào nhà phải gõ cửa, ông chỉ là cho rằng thiếu gia còn đang tắm rửa, huống chi trước kia ngoại trừ vào thư phòng của thiếu gia, những lúc khác căn bản cũng không có nhiều quy củ như vậy, ai biết thiếu gia hiện tại trở nên ngại ngùng?
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Kiến Vũ ôm McDull của mình nằm vật ra trên giường Vương Thanh, McDull bên phải, Vương Thanh bên trái, giường thật ấm áp, cậu ngáp một cái: "Anh, ngủ ngon."
Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Vương Thanh nhìn thoáng qua gương mặt của Kiến Vũ, cúi đầu hạ xuống trên môi Kiến Vũ một cái hôn, xúc cảm mềm mại làm anh không đành lòng rời đi, chính là vì không muốn khiến người bên cạnh mình bị dọa chạy, anh bất quá chỉ dừng lại ba giây đồng hồ liền rời đi.
Xúc cảm ấm áp trên môi làm cho Kiến Vũ khẽ giật mình, cậu sững sờ nhìn người bên cạnh: "Anh..." Nụ hôn chúc ngủ ngon không phải hôn gò má hoặc là trán sao, như thế nào lại là cái chỗ này.
"Ừ" Nằm xuống bên cạnh Kiến Vũ, thuận tay đem cậu kéo vào trong ngực mình.
Kiến Vũ không được tự nhiên giật giật.
"Vũ, đừng nhúc nhích, ngực anh còn đau." Siết chặt cánh tay ôm Kiến Vũ: "Mau ngủ đi." Trong bóng tối, đường cong khóe miệng càng lúc càng lớn.
"..." Kiến Vũ cảm giác hình như có chỗ nào không đúng, nhưng xét thấy cậu cùng Vương Thanh sau nhiều ngày đã tạo thành quan hệ tín nhiệm, liền thật sự ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nửa đêm ngủ được trong mơ mơ màng màng, trên môi tựa hồ có vật gì đó ấm áp chạm vào, cậu hướng chỗ nguồn nhiệt bên người cọ cọ, tiếp tục an ổn thiếp đi.
............................................................