Who Are You ??? [Thanh Vũ]

Chương 38: Ôn nhu




Hành lang rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng bước chân của một người. Sàn nhà rất sạch sẽ, sạch đến mức đủ để soi gương. Tiếng bước chân ngừng lại, tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, sau đó liền yên tĩnh giống như cái chết.

Vương Thanh từ trong mộng tỉnh lại, cảm giác cánh tay phải của mình tựa hồ đang bị cái gì đó trói buộc, có chút mờ mịt nhìn sang xem xét, mới nhớ tới bên cạnh mình có thêm một người. Thiếu niên hiện tại vẫn đang trong giấc mộng, biểu tình trên mặt rất an bình, đôi tay còn đang ôm cánh tay anh.

Ngắm nhìn đôi môi hồng nhạt của Kiến Vũ, anh nhịn không được vươn tay ra, chỉ là tay còn chưa chạm được vào khóe môi, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, thanh âm lộn xộn, giống như đã xảy ra việc lớn. Thấy lông mi Kiến Vũ run nhè nhẹ, anh thu tay lại, còn chưa kịp đứng dậy mở cửa, đã bị người từ bên ngoài dùng chìa khóa mở ra.

"Thiếu gia, Nhị thiếu gia không ở trong phòng, cửa sổ vẫn còn đóng chặt, có thể nào là người ngoài hành tinh đã bắt cóc cậu ấy hay không?!" Thời khắc mấu chốt, quản gia cũng chẳng quan tâm vấn đề lễ nghĩa nữa, lập tức dùng chìa khóa dự bị mở cửa phòng Vương Thanh, cũng không thèm nhìn tình hình trong phòng một cái, bối rối mở miệng.

Vương Thanh đỡ trán, quản gia đến tột cùng đã xem những thứ loạn thất bát tao gì trên TV vậy?

Kiến Vũ một đêm này ngủ rất ngon, nhưng dù cho ngủ say cũng không chịu được ồn ào như vậy, vì vậy cậu tỉnh. Nghe thấy quản gia thúc thúc nhắc tới người ngoài hành tinh gì đó, cậu hiếu kỳ từ trên giường ngồi dậy, dụi mắt hỏi: "Người ngoài hành tinh là gì vậy?"

Sửa sang chiếc áo ngủ có chút trượt trên vai cậu, che khuất xương quai xanh tinh xảo, Vương Thanh mặt vô biểu tình mở miệng nói: "Bộ dáng so với quản gia không khác nhau là mấy."

Kiến Vũ mở to hai mắt cẩn thận đánh giá quản gia một phen, phát hiện quản gia ngoại trừ so với cậu lớn tuổi hơn, căn bản không có chỗ nào bất đồng, vốn không tò mò, cậu liền đổi đề tài: "Quản gia thúc thúc, chào buổi sáng."

quản gia vội ho một tiếng, biết mình quấy rầy đến giấc ngủ của thiếu gia, Đại thiếu gia hiện tại tâm tình thật không tốt, vì vậy điều chỉnh nét mặt của mình nói: "Nhị thiếu gia, không còn sớm, cậu hôm nay so với mọi ngày rời giường muộn nửa tiếng."

Kiến Vũ mở to hai mắt: "Cháu dậy muộn?!" Từ sau khi cậu sáu tuổi đi theo sư phụ học võ nghệ đến giờ, cậu rời giường chưa bao giờ muộn, hôm nay như thế nào lại có thể quên mất thời gian, cậu nhăn lại mặt: "Sao thế được, quản gia thúc thúc, đồng hồ của thúc hư rồi!"

quản gia bình tĩnh nói: "Nhị thiếu gia, đồng hồ của tôi là hàng chính hãng Thụy Sĩ."

Kiến Vũ hiểu ra: "Khó trách có vấn đề, thì ra là hàng ngoại quốc." Cho nên, kỳ thật cậu còn chưa có dậy muộn, nghĩ vậy, cậu từ trên giường nhảy xuống: "Anh, em đi thay quần áo." Nói xong, không để ý tới quản gia vẻ mặt bất đắc dĩ ra khỏi phòng.

"Thiếu gia, Nhị thiếu gia đêm qua gặp ác mộng?" Ông nghi hoặc nhìn Vương Thanh, thiếu gia từ trước đến nay không thích người khác tùy ý vào phòng của cậu ấy, càng không nói là cùng người khác ngủ chung một cái giường.

Vương Thanh không đếm xỉa đến ánh mắt hiếu kỳ của quản gia, vén chăn lên xuống giường: " quản gia, bác có thể xuống dưới chuẩn bị bữa sáng rồi, tôi cùng tiểu Vũ lập tức sẽ xuống."

"Dạ, thiếu gia."  quản gia sau khi ra khỏi cửa, mới thở dài nói: "Không phải là bồi đắp tình cảm huynh đệ sao, thiếu gia cần gì phải ngại ngùng chứ." À phải, chắc từ này ông phải đổi sang đeo đồng hồ Trung Quốc, Nhị thiếu gia hình như không thích đồ ngoại.

Thay xong quần áo, Vương Thanh nhìn chính mình trong gương, lộ ra một nụ cười, tâm tình vô cùng tốt. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, anh bước nhanh ra mở cửa, Kiến Vũ đã thay xong quần áo đi ra.

"Sáng nay em chỉ có một tiết đúng không?" Nếu như nhớ không lầm, buổi sáng hôm nay Kiến Vũ mười giờ hơn mới có tiết, Vương Thanh hé mắt, chắc mình phải sắp xếp thời gian đưa Kiến Vũ đến lớp.

"Tuần này tiết đó em không phải học." Kiến Vũ nói: "Buổi sáng em đến công ty anh được không, chờ sau khi em quen công việc ở công ty, tốt nghiệp còn có thể giúp đỡ cho anh." Cậu hiện tại làm người của Vương gia, đương nhiên nên vì Vương gia dốc lực, đây là trách nhiệm cơ bản nhất của người làm nam tử.

Vương Thanh nghe vậy đương nhiên cao hứng, về phần sau khi tốt nghiệp Kiến Vũ thật có thể hỗ trợ hay không thì không quan trọng: "Chúng ta ăn sáng sớm một chút, hôm nay anh còn cùng một công ty nước ngoài đàm phán một hợp đồng, đến lúc đó em có thể đứng bên cạnh nhìn xem." Đã là Kiến Vũ muốn học, cứ cho thằng bé nhìn nhiều xem nhiều, vậy mới có lợi.

Đợi sau khi hai người xuống lầu, quản gia đã đem bữa sáng bày trên bàn ăn, chỉ là thấy hai huynh đệ cùng nhau đi xuống thì... biểu tình vui mừng trên mặt như thế nào cũng không che dấu được, không hổ là hai vị thiếu gia của Vương gia, nhìn thế nào cũng thấy vĩ đại hơn nhiều so với vị thiếu gia gì đó của Lý quản gia bên hàng xóm.

.............................................................

Khi các nhân viên Vương thị chứng kiến tổng tài nhà mình mang theo em trai đi làm thì... đã sớm thấy nhưng không thể trách, đều tự giác quay về làm tiếp chuyện của mình. Tổng tài cùng Nhị thiếu gia hiện tại quan hệ thân mật, người nào mà không biết, Nhị thiếu gia đã vì tổng tài mà đem người trước kia còn cùng cậu ấy quan hệ tốt hơn đá cho gẫy tay gãy chân.

Ngược lại lúc Thẩm  Xương Mân chứng kiến Kiến Vũ, sắc mặt đại biến, tổng tài không biết buổi sáng hôm nay có một hợp đồng rất quan trọng sao, lại vẫn mang Nhị thiếu gia đến chơi, nghĩ đây là nơi tùy ý cho trẻ con đùa nghịch? Hợp đồng trị giá vài tỷ, sao có thể không coi trọng?

"Anh Xương Mân." Kiến Vũ thấy Thẩm Xương Mân biến sắc: "Anh trông em rất kỳ quái sao?"

Thẩm Xương Mân đẩy kính mắt: "Không, Nhị thiếu gia, tôi chỉ là nhìn thấy cậu nên mừng rỡ thôi."

Kiến Vũ nhìn hắn một cái, ánh mắt lộ ra vài tia thương cảm: "Thì ra mặt anh bị mắc chứng co quắp, em hiểu." Mừng rỡ sao, rõ ràng chẳng có chút biểu lộ, thật đáng thương: "Bất quá, nghe nói loại bệnh này có thể trị."

Thẩm Xương Mân cắn răng: "Nhị thiếu gia, không cần." Thứ duy nhất cần trị thật ra chính là đầu óc của cậu đó.

"Xương Mân, tư liệu đã đủ chưa?" Vương Thanh hoàn toàn không thèm chú ý đến cuộc nói chuyện không có dinh dưỡng giữa hai người, lật tài liệu trong tay nói: "Đại diện bên phía công ty XX khi nào thì đến đây?"

Thẩm Xương Mân cũng thu hồi tâm tư: "Cũng sắp đến thời gian đã hẹn."

Kiến Vũ gặp tình huống này, chỉ biết bọn họ đang lo việc quan trọng, cho nên cũng không dám nói chen vào, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, yên tĩnh lật xem một quyển sách.

Vương Thanh giương mắt nhìn nhìn cậu, khóe miệng có chút khẽ cong, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay.

Chỉ chốc lát, nghe được đại diện công ty XX đến, Vương Thanh thong dong cầm lấy văn kiện đứng lên, đi đến bên cạnh Kiến Vũ nói: "Kiến Vũ, đi, cùng anh đi nhìn xem a."

Kiến Vũ có chút do dự, cậu cũng không biết quy củ nói chuyện làm ăn của thế giới này, sợ dẫn đến phiền toái cho Vương Thanh: "Có thể chứ?"

"Không sao, cũng chỉ là một vụ hợp tác mà thôi." Vương Thanh nhìn ra sự băn khoăn Kiến Vũ, xoa xoa đầu của cậu: "Không phải em đã nói sau này sẽ hỗ trợ anh, nếu ngay cả những thứ này cũng không biết, sau này như thế nào giúp anh được?"

Kiến Vũ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Được, em sẽ nhớ không nói nhiều."

Thẩm Xương Mân trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng lưng hai huynh đệ đi trước mặt mình, tổng tài đại nhân, anh đem Nhị thiếu gia mang đến đây chơi là quá lắm rồi, sao lại còn dẫn Nhị thiếu gia đến phòng khách quý? Cái gì gọi là "nhìn xem", chẳng lẽ đại diện công ty người ta là khỉ trong vườn bách thú sao, hơn nữa còn là tham quan miễn phí? Cái gì gọi là "cũng chỉ là một vụ hợp tác", lợi nhuận vài tỷ, là vài tỷ a, không phải vài đồng!

Vương Thanh mang theo Thẩm Xương Mân cùng Kiến Vũ vào phòng khách quý, lúc nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sa lon thì có chút ngoài ý muốn: "Lý Dung Kỳ?!"

"Thượng đế a." Lý Dung Kỳ đứng lên, ôm Vương Thanh một chút sau mới nói: "Vương Thanh, không nghĩ tới lại là cậu, cậu sau khi tốt nghiệp liền về nước, đã nhiều năm không thấy, vẫn suất như vậy a."

Ngồi ở một bên trên ghế sa lon, trợ thủ kiêm phiên dịch cảm khái nghĩ, hai người này đã quen biết, có phải cô đã có thể tiết kiệm chút ít công sức rồi không?

"Đúng vậy, chuyện trong nhà rất phiền phức." Vương Thanh cười đem Lý Dung Kỳ dẫn tới ngồi xuống ghế, còn kéo Kiến Vũ cũng đến ngồi xuống bên cạnh mình: "Đây là em trai của tôi."

Lý Dung Kỳ nhìn về phía người bên cạnh Vương Thanh, là một cậu bé rất sáng sủa, làn da trắng nõn, nụ cười cũng rất tươi mát, cả người làm cho người ta có một loại cảm giác rất thư thái. Hắn vươn tay, mỉm cười dùng tiếng Trung coi như lưu loát tự giới thiệu: "Xin chào, anh là Lý Dung Kỳ."

"Chào anh." Kiến Vũ nhìn ra hai người có thể là chỗ quen biết cũ, mỉm cười bắt tay Lý Dung Kỳ: "Rất vui vì được gặp anh."

"Vương Thanh, có một em trai đáng yêu như vậy, cậu thực may mắn." Lý Dung Kỳ mỉm cười nói với Vương Thanh, hắn không ngờ rằng người hiện giữ chức tổng tài của Vương thị đại danh đỉnh đỉnh lại chính là bạn học đại học của mình, hai người bình thường quan hệ cũng coi như không tồi, hành vi xử sự của Vương Thanh, hắn đều cực kỳ thích, nghĩ tới hợp đồng, hắn mở miệng nói: "Vương Thanh, xem ra trước tiên chúng ta chưa nói chuyện chuyện hợp tác vội, giữa trưa chúng ta cùng đi nhấm nháp mỹ vị của món ăn Trung Quốc a."

Bởi vì hai người là bạn học, nên rất nhiều chuyện đều dễ hợp ý, Thẩm Xương Mân ngồi bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, hắn liếc mắt nhìn Kiến Vũ luôn ngồi yên tĩnh, cảm thấy cảm thán, hiện tại Nhị thiếu gia ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, mặc cho ai cũng không nghĩ ra không lâu trước kia cậu ấy còn huyên náo không cho cả công ty một phút an bình.

Bởi vì đôi bên đều đã có người phụ trách giúp nhau thỏa luận hợp đồng trước, cho nên hiện tại chỉ cần quyết định cuối cùng, Vương Thanh không hỏi Lý Dung Kỳ vì sao lại là đại diện của công ty XX, mà chỉ mỉm cười nói sang chuyện khác.

"Vương Thanh, thật không ngờ cậu có một em trai vĩ đại như vậy, trước kia đều chưa từng nghe cậu nhắc tới qua." Thảo luận xong công việc, Lý Dung Kỳ thoải mái lười biếng dựa vào ghế sa lon: "Khiến tôi cũng không kìm được tâm động."

"Dung Kỳ." Vương Thanh nụ cười không thay đổi: "Tâm tư của cậu nên dừng ở đó được rồi đấy." Anh biết rõ Lý Dung Kỳ là đồng tính, hơn nữa lại là người đa tình, bảo bối mà chính mình che chở đương nhiên sẽ không để cho những người khác nhìn.

"Ok,ok," Tuy sắc mặt Vương Thanh không có biến hóa, nhưng Lý Dung Kỳ cũng nghe ra tức giận trong lời nói của anh, vội hỏi: "Một câu vui đùa, cậu không nên tưởng thật." Làm nhất danh thân sĩ (người đứng đắn, có danh), loại chuyện ra tay với huynh đệ của bằng hữu này hắn chưa bao giờ làm.

Bởi vì hai người nói tiếng Anh, Kiến Vũ căn bản không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ là thấy người nam nhân tóc vàng này cứ liếc nhìn mình vài lần, cậu nghiêng đầu mờ mịt nhìn về phía Vương Thanh.

Thấy Kiến Vũ nhìn mình, Vương Thanh xoa xoa đầu của cậu, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"

Lý Dung Kỳ kinh ngạc nhìn Vương Thanh ôn nhu như vậy, thượng đế a, Vương Thanh trong trí nhớ từ trước đến nay luôn lạnh lùng lại sẽ có vẻ mặt như thế? Ngay cả năm đó ở bên Hạ Như, hắn cũng không có nhìn thấy Vương Thanh ôn nhu như vậy.

Chẳng lẽ đây chính là cái mà người ta đã nói, rằng sự ôn nhu đặc biệt chỉ có thể cho một người? Mà trong lòng người này, chính là em trai của hắn?!

.....................................................