Vương Thanh thật không ngờ nguyên nhân Kiến Vũ về muộn lại là vì một tờ giấy chứng nhận này. Anh không đón lấy tập hồ sơ, mà đứng lên kéo Kiến Vũ ngồi xuống ghế salon: "Hôm nay ở trường học có chuyện gì không?"
Kiến Vũ nghĩ nghĩ: "Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là nửa tháng sau em phải tham gia một trận đấu."
"Ừ." Vương Thanh đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Kiến Vũ, cũng không hỏi lại là trận đấu gì. Nếu như bình thường, anh đã sớm muốn điều tra thông tin, chỉ là hôm nay tâm thần có chút không tập trung. Anh thật không ngờ Kiến Vũ lại đem cổ phần công ty chuyển nhượng cho mình. Lúc Kiến Vũ vào bệnh viện, anh đã từng nghĩ tới chuyện thừa cơ ra tay chiếm đoạt nó, chỉ là càng về sau tâm tính càng thay đổi, anh đã sớm không muốn tranh đoạt gì nữa.
Tiểu Vũ hôm nay làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ là người khác đã nói gì với thằng bé, khiến tiểu Vũ hiểu lầm?! Ánh mắt Vương Thanh chậm rãi chuyển qua tập hồ sơ chuyển nhượng trên bàn: "Vũ, những thứ này đều là của em, tại sao phải chuyển nhượng cho anh?"
Kiến Vũ không quan tâm lắm, liếc nhìn giấy chứng nhận: "Dù sao của anh trai, cũng là của em, em lại không biết kinh doanh, đem cổ phần công ty giao cho anh, sau này anh kiếm nhiều tiền về nhà là tốt rồi."
"Vậy em cũng không cần cho anh, chỉ cần giao cổ phần để anh quản lý hộ là được." Vương Thanh cảm giác có lẽ mình nên giải thích qua về vấn đề này cho Kiến Vũ.
"Em mang thứ đó tặng cho anh yên tâm hơn, hay là cho anh mượn dùng yên tâm hơn?" Kiến Vũ hỏi lại.
Quản gia liếc nhìn hai người, rất tự giác đi ra ngoài xem sắc trời có thể sắp nổi sấm sét bão bùng hay không, làm một quản gia tốt, là phải biết tạo không gian cho chủ nhân trao đổi cảm tình.
Nghe xong những lời này, trong lòng Vương Thanh có chút chấn động, nhưng nhìn qua sắc mặt mỉm cười của Kiến Vũ, anh thấy không rõ suy nghĩ trong tâm cậu. Đem tay Kiến Vũ ủ trong lòng bàn tay mình, tựa hồ chỉ có như vậy mới khiến cho anh cảm thấy thật sự an tâm: "Vũ, cái này là thuộc về em, anh không cần. Em có biết 20% cổ phần của công ty Vương gia trị giá bao nhiêu tiền hay không?"
Mặc dù có chút không quen Vương Thanh cầm tay mình, nhưng Kiến Vũ luôn cho đó chỉ là biểu hiện sự thân mật giữa huynh đệ. Vì thế cậu cũng không để ý nhiều, ngẩng đầu nhìn sâu vào hai mắt Vương Thanh, trong đôi mắt này không có tránh né, mà mang theo một loại cảm tình phức tạp, dường như mỗi một chữ, mỗi một câu mà anh nói... đều là chân thật, không có nửa phần giả dối.
Kiến Vũ đột nhiên nở nụ cười, nét vui vẻ trên mặt càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng rốt cục cười ra tiếng, cậu ngả đầu lên vai Vương Thanh: "Anh, của anh chính là của em, của em cũng chính là của anh, anh nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là sợ của anh trở thành của em rồi, sau này sẽ có hại cho anh sao."
Lọn tóc của thiếu niên cọ vào trên cổ, có chút ngứa, lại khiến anh không muốn lãng phí từng giây từng phút thân mật. Nghe thấy tiếng cười mơ hồ, Vương Thanh đưa tay nắm đầu vai Kiến Vũ, nhẹ giọng cười nói: "Em không sợ của em trở thành của anh rồi... của anh sẽ không trở thành của em nữa sao?"
Kiến Vũ khẽ cười: "Em tin anh."
Hơi thở ấm áp phả lên cổ, giống như một làn gió ấm thổi vào trong lòng của anh, tay nắm ở đầu vai dùng một chút lực, đem thiếu niên kéo vào trong ngực, cái cằm đặt ở đỉnh đầu thiếu niên, nét vui trên mặt như thế nào cũng không thể che dấu được: "Vũ, có lẽ hiện giờ được có em bên cạnh, chính là điều may mắn lớn nhất đời anh."
Kiến Vũ nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập trong lồng ngực của người ấy, đột nhiên nhớ tới sư phụ dạy võ cho mình đã từng nói qua một câu: "Nếu như một người nguyện ý cho con chạm vào trái tim của hắn, nguyện ý đem phía sau lưng lộ ra trước mặt của con, chứng tỏ rằng trong nội tâm người này, là toàn tâm toàn ý tín nhiệm con."
Cậu bất giác đưa tay đặt tại nơi lồng ngực đang nhảy lên tiếng tim đập này, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa hề mất đi: "Gặp được anh trai, em cũng rất may mắn."
Sau khi nói xong những lời này, vòng tay đang ôm cậu lại lần nữa siết chặt.
Tuy thâm trầm hàm nghĩa trong lời nói của hai người có thể không giống nhau, nhưng về cơ bản vẫn là đạt được một ý nghĩa chung, đó là hai người đều may mắn. quản gia liếc mắt nhìn sắc trời đã trở nên hôn ám, lại nhìn sang hai huynh đệ đang ôm nhau. Thiếu gia, tuy tôi hy vọng cậu đối xử tốt với Nhị thiếu gia, nhưng không phải bảo cậu coi Nhị thiếu gia như búp bê mà ôm ấp, như vậy là không được. Xem ra có lẽ là do thiếu thốn từ lúc nhỏ, sớm biết như vậy ngày xưa tranh thủ thiếu gia còn chưa lớn, đáng lẽ mình nên mua nhiều thêm vài con búp bê cho cậu ấy, nếu vậy hiện tại đại thiếu gia cũng đã không "dục cầu bất mãn" (muốn làm chuyện gì đó nhưng không tìm được thỏa mãn) như thế, thèm ôm búp bê nên đành đem Nhị thiếu gia ra thay.
Đợi trời chuyển về đêm đen, quản gia mới bất đắc dĩ lắc đầu nhìn lại hai huynh đệ vẫn chưa buông nhau ra, mặt vô biểu tình tiến lên phía trước nói: "Nhị thiếu gia, cậu đã muốn ăn cơm chưa?"
Kiến Vũ nhẹ gật đầu: "Dạ, cám ơn quản gia thúc thúc."
"Không có gì." Ông liếc mắt nhìn tờ giấy chuyển nhượng tài sản đã bị hai người bỏ quên. Lần đầu tiên ông phát hiện, thì ra 20% cổ phần công ty Vương gia căn bản không đáng tiền. Bằng không thiếu gia cùng Nhị thiếu gia như thế nào chỉ quan tâm trao đổi cảm tình huynh đệ, bỏ quên phần văn kiện này đến không còn sót lại tí gì trong đầu?
Trước khi ăn cơm, Vương Thanh liếc mắt nhìn cánh tay đã tháo băng vải của Kiến Vũ: "Hai ngày này tay phải chỉ được dùng một chút lực, nếu muốn mang vật gì nặng, em gọi điện thoại nói cho anh biết, tan tầm anh tới đón em về."
Kiến Vũ nghĩ nghĩ, mình từ đầu đến chân, cũng không có thứ gì cần mình tốn nhiều đầu óc, những chuyện này sớm đã bị Vương Thanh cùng quản gia thúc thúc sắp xếp xong xuôi. Hiện tại trong cái nhà này, mặc dù không có gã sai vặt hay tỳ nữ chuyên môn theo hầu hạ cậu, nhưng lại làm cho cậu cảm thấy được sự bao bọc quá mức. Cậu cười gật gật đầu: "Ưm, em nhớ rõ rồi."
Ăn cơm sau, thấy tay phải Kiến Vũ động tác đã linh hoạt, Vương Thanh mới buông lòng, chỉ là vẫn quen gắp cho Kiến Vũ không ít món ăn, cho nên nói, loại thói quen này, nuôi thành thì dễ, từ bỏ thì khó, hơn nữa phải có tâm muốn sửa mới được.
Sau khi cơm no, hai huynh đệ đều dựa vào sô pha xem TV, cái này tựa hồ đã là thói quen không thể thiếu của Kiến Vũ kể từ khi bước chân vào nhà Vương Thanh.
Xem TV một lúc, Vương Thanh đứng dậy bưng tới một ly sữa cho Kiến Vũ: "Trước khi ăn cơm, anh có nghe em nói phải tham gia trận đấu gì đó, là hoạt động của trường sao?"
Kiến Vũ tiếp nhận sữa, tuy cậu đối với sữa không phải vô cùng yêu thích, nhưng nhờ quản gia thúc thúc cứ suốt ngày giảng giải chỗ tốt của các loại sữa, cậu cuối cùng đã có thể hết sức dễ dàng tiếp nhận cái thứ nước mang theo nhàn nhạt mùi ngậy này.
"Dạ, hiệu trưởng nói nửa tháng sau Hàn Quốc sẽ đến trường học của bọn em tiến hành giao hữu, đến lúc đó sẽ có một vài trận đấu." Kiến Vũ uống một ngụm sữa, lông mày hơi cau lại: "Nghe nói trận đấu này rất quan trọng."
Vương Thanh nhớ tới quốc gia này có vài hành vi không được đẹp cho lắm, nhẹ gật đầu: "Có thể thắng cứ thắng, ngàn vạn đừng nương tay." Nói xong, lại vuốt vuốt đỉnh đầu Kiến Vũ: "tiểu Vũ cố lên."
~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Xương Mân vừa mới bước vào cửa chính của công ty, đã nhìn thấy một nữ nhân dáng người uyển chuyển đứng trước quầy tiếp tân, tuy thấy không rõ tướng mạo cô gái, nhưng thanh âm quả thực rất dễ nghe.
"Tôi là Hạ Như, hy vọng có thể giúp tôi gặp sếp của các cô một chút." Hạ Như gỡ kính mắt xuống, nhìn lướt qua bảng đăng ký hẹn trước của công ty Vương thị, khóe miệng lộ ra một nụ cười chán nản: "Thực phiền toái."
Cô gái ở quầy tiếp tân sững sờ, lập tức cười nói: "Thực xin lỗi, Hàn tiểu thư, chúng tôi ở đây cũng không có bản đăng ký hẹn trước của cô."
Hạ Như nụ cười không thay đổi: "Các cô chỉ cần gọi điện thoại hỏi một chút, tôi nghĩ, sếp của các cô có lẽ sẽ chịu gặp tôi."
Tiếp tân có chút nghi hoặc, nếu là người có quan hệ tốt với sếp, sao lại không có số di động riêng của sếp? Chẳng lẽ nói, nữ nhân này đơn phương theo đuổi sếp? Cô có chút khó xử, lại thấy Thẩm Xương Mân đang đứng cách đó không xa, nhẹ nhàng thở ra: "Thẩm trợ lý, vị Hàn tiểu thư này muốn gặp tổng tài."
Thẩm Xương Mân đẩy kính mắt, bất động thanh sắc liếc mắt đánh giá Hạ Như, vươn tay nói: "Chào tiểu thư, tôi là trợ lý của tổng tài Vương thị – Thẫm Xương Mân, xin hỏi tiểu thư có việc cần tìm tổng tài sao?"
Hạ Như đem kính râm đổi sang tay trái, bắt tay Thẩm Xương Mân, mỉm cười: "Xin chào, tôi là chủ nhiệm tạp chí EA – Hạ Như, là chỗ quen biết cũ của Vương tổng, vì mới từ nước ngoài trở về, nên không có thời gian cùng Vương tổng liên lạc, không biết hiện tại Vương tổng có rỗi không."
Thẩm Xương Mân liếc mắt nhìn đồng hồ, nhớ lại thời khóa biểu của Nhị thiếu gia được dán trong văn phòng tổng tài. Sáng nay Nhị thiếu gia hình như không có tiết, nếu hắn đoán không sai, hiện tại lúc này Đại thiếu gia hẳn là đang trên đường, không chừng còn dẫn Nhị thiếu gia đi mua thêm một đống sách về để giúp cậu ấy giết thời gian trong khi ngồi đây.
Bởi vì mấy ngày này bên trong Vương thị đang tiến hành điều chỉnh, cho nên có nhiều tạp chí muốn đến tìm hiểu cũng là bình thường, chỉ là tổng tài từ trước đến nay không thích tiếp nhận phỏng vấn. Vị nữ chủ biên mỹ mạo này đến tột cùng lấy đâu ra tự tin, không có hẹn trước cũng dám trực tiếp đến tìm tổng tài.
Thẩm Xương Mân thu tay lại, áy náy cười: "Han tiểu thư, tổng tài giờ có lẽ còn chưa tới công ty, nếu cô hiện tại có thời gian, có thể đến phòng khách chờ một lát."
"Anh ta bây giờ còn chưa có tới?" Hạ Như có chút đề cao âm lượng, nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười: "Được rồi, khi nào Vương tổng đến, xin nhờ Thẩm trợ lý báo cho tôi biết một tiếng, vô cùng cảm tạ." Nói rồi, lấy từ trong túi xách nhỏ của mình ra một tờ danh thiếp mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Lễ phép tiếp nhận danh thiếp, Thẩm Xương Mân gật đầu nói: "Đương nhiên." Nói rồi, lập tức chuẩn bị dẫn Hạ Như tới phòng khách, dù sao nữ nhân này là chủ biên của một tạp chí lớn, Vương thị đối với giới truyền thông tuy không coi trọng, nhưng cũng không nên đi đắc tội bọn họ, dù sao, về phần chuyện giải quyết thế nào, cũng phải chờ tổng tài một câu, hắn chỉ cần đem sự tình xử lý tốt là được.
"Thẩm Xương Mân, anh vẫn còn đứng đây sao?" Kiến Vũ vừa đi vào công ty đã bắt gặp Thẩm Xuơng Mân, mỉm cười mở miệng: "Hiện tại cũng đã 8h20′, vậy mà anh còn chưa lên lầu, muộn là phải trừ tiền lương đó."
Thẩm Xương Mân bất đắc dĩ, Nhị thiếu gia, cậu có nhiều tiền như vậy, làm gì cứ thích đi nhăm nhe tìm cơ hội vơ vét tiền lương của một trợ lý nho nhỏ như tôi chứ? Hắn xoay người cười với Kiến Vũ, nói: "Nhị thiếu gia, chào buối sáng, vừa rồi có mấy việc bận liền một lúc, cho nên tôi còn chưa lên được. Nhị thiếu gia hôm nay như thế nào lại có thời gian tới công ty?" Nói xong, liếc mắt nhìn cánh tay rốt cục đã không cần treo của Kiến Vũ, vui vẻ rõ ràng vài phần: "Chúc mừng cánh tay cậu đã lành lại."
Kiến Vũ liếc mắt nhìn cánh tay phải của mình: "Chiều qua đáng lẽ đã có thể cởi bỏ hết băng vải, kết quả ca vẫn còn lo lắng em ở nhà xằng bậy, cho nên bắt em để lại một lớp."
Đại thiếu gia không phải sợ cậu ở trong nhà xằng bậy, mà chính là sợ cậu ở bên ngoài xằng bậy, Thẩm Xương Mân đẩy kính mắt: "Tổng tài cũng là quan tâm cậu thôi."
"Vị này chính là Vương nhị công tử?" Hạ Như nhìn thiếu niên tuấn mỹ áo trắng trước mắt, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là chủ biên của tạp chí EA." Cô ngó phía sau Kiến Vũ, cũng không nhìn thấy bóng dáng Vương Thanh.
"Xin chào." Kiến Vũ đối mặt với phụ nữ từ trước đến nay luôn khách khí hữu lễ, hai người bắt tay liền buông ra, mặc dù là lễ tiết, nhưng cậu vẫn có chút không quen cùng nữ tử tay chân thân cận như thế.
Vương Thanh đi đỗ xe sau, vừa bước vào đại sảnh đã chứng kiến Kiến Vũ đang cùng một phụ nữ nói chuyện, bởi vì Kiến Vũ che khuất hơn nửa khuôn mặt của người đó, nên anh thấy không rõ người này là ai, chỉ là cau mày đi về phía Kiến Vu.
Những phụ nữ phẩm tính còn không rõ ràng kia, anh sao có thể yên tâm cho bọn họ tới gần Vũ –