Ánh trăng mờ ảo, xuyên qua cửa sổ rót những tia sáng lên chiếc giường mềm mại. Người trong lồng ngực anh tựa như một mỹ nhân ngư, nõn mịn trơn mềm khiến anh trầm mê không dứt, nụ hôn của anh chậm rãi rơi trên tấm lưng thon mịn của người ấy, bàn tay của anh dịu dàng vuốt ve những sợi tóc vương trên trán người ấy...
Từ trên giường ngồi dậy, Vương Thanh lau trán đi về phía phòng tắm, dòng nước lạnh xối thẳng xuống giúp anh từ từ tìm lại được thần trí. Ánh mắt có chút vô lực nhìn xuống hạ thể của mình, anh sao có thể giống những thiếu niên thanh xuân vẫn còn đi mơ loại mộng này, hơn nữa... giấc mơ đó dường như... Nghĩ đến gương mặt ở trong mộng, anh xoa xoa mạnh hai bên thái dương, xem ra khuya hôm nay anh hẳn là nên ra ngoài chơi qua đêm, bằng không thần kinh đại não cũng bắt đầu bị bóp méo.
Vương quản gia bưng điểm tâm sáng từ phòng bếp đi tới, nhìn thấy thiếu gia nhà mình tóc ướt sũng xuống lầu, đầu tiên là hơi sững sờ, nhưng lập tức mặt không đổi sắc hỏi: "Thiếu gia, cậu hôm nay so với trước đây thức dậy muộn một chút, vậy đợi một lát mới dùng bữa sáng như mọi lần, hay là ăn luôn bây giờ?"
Vương Thanh đi đến ngồi xuống ghế sa lon, có chút mệt mỏi mở miệng: "Nhị thiếu gia đâu?"
Vương quản gia đưa một đĩa điểm tâm sáng đến trước mặt anh rồi mới nói: "Nhị thiếu gia vừa mới đưa Phác thiếu gia ra xem cây hoa đào, hẳn là lập tức sẽ trở lại."
Vương Thanh nhẹ gật đầu, dựa lưng vào sô pha nói: "Chờ nhị thiếu gia tới rồi ăn cơm."
Vương quản gia gật đầu. Nhưng mà... thiếu gia, dù cho cậu làm bộ khách khí, cũng có thể cư xử với Phác thiếu gia thoáng một chút mà.
Vương Thanh tâm tình bây giờ rất rối rắm, rất hỗn loạn, nhưng ngay khi anh chứng kiến Kiến Vũ cùng Phác Hữu Thiên vẻ mặt tươi cười từ bên ngoài vào nhà thì... tâm tình của anh đã phức tạp đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, trong lòng có một loại cảm giác chua xót cứ như khi thấy bé cưng nhà mình vất vả nuôi lớn lại đi cười vui vẻ với người lạ. Nếu như dùng hai cái chữ đơn giản để miêu tả tâm tình Vương Đại thiếu gia bây giờ, thì hẳn phải là "ghen ghét".
Kiến Vũ vào cửa đã thấy Vương Thanh ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt hình như có chút không tốt lắm, cậu thu lại nụ cười trên mặt, đi đến bên cạnh Vương Thanh, lo lắng đưa tay dò xét trán anh: "Ca, anh thân thể không thoải mái sao?"
Xúc cảm trên trán làm cho Vương Thanh nghĩ tới giấc mộng sáng nay, đột nhiên cảm thấy toàn thân có chút nóng lên, anh không được tự nhiên cầm cổ tay Kiến Vũ, đem nó dời khỏi trán của mình: "Anh không sao, hiện tại không còn sớm, em mau ăn sáng đi, còn phải tới trường đi học."
Kiến Vũ trông sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt của Vương Thanh, nhẹ gật đầu. Nhưng là không biết hữu ý hay vô ý, cho đến khi ngồi xuống bàn cơm, cậu vẫn luôn kè kè bên cạnh Vương Thanh.
Phác Hữu Thiên liếc nhìn Vương Thanh, nói câu chào buổi sáng, liền trầm mặc chờ thức ăn dọn lên bàn, chỉ là không biết có phải do lỗi giác của mình hay không, hắn cảm thấy ánh mắt Vương Thanh nhìn mình so với ngày hôm qua còn muốn lạnh hơn vài phần, hơn nữa thần sắc có chút tái nhợt, tựa hồ là đã gặp phải đả kích nào đó.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Vương Thanh, hắn cảm thấy lạnh run, vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa, cái tên Vương Thanh này quả nhiên đáng sợ như truyền thuyết đã nói, nếu như trước kia hắn còn cho rằng đồn đại là không thật, thì hiện tại hắn ngược lại cảm thấy: mình nếu là thông minh, thì ngàn vạn không nên thử đi rình mò tâm tư người này, càng không thể cùng người này trở thành kẻ địch.
Thu hồi tầm mắt của mình, Vương Thanh chọn lấy một chiếc bánh bao nấm hương mới lấy ra khỏi lồng hấp, chấm tương, đưa tới bên miệng Kiến Vũ: "Nếm thử." Anh biết rõ Kiến Vũ thích ăn các món nấm, loại bánh bao này mùi thơm ngát không ngấy, hẳn là hợp với khẩu vị của tiểu tử này.
Bánh bao rất xinh xắn, Kiến Vũ một ngụm liền cắn tới một phần ba, trên môi dính một chút mỡ bóng. Vương Thanh nhìn bờ môi trước mắt, ẩn ẩn có chút thất thần, trong nội tâm chấn động, vội vàng thu hồi tâm thần, rụt lại chiếc đũa, một ngụm liền đem miếng bánh bao còn trên đó nhét vào trong miệng mình.
"Cạch!" Phác Hữu Thiên nhặt lên chiếc đũa mình vừa thất thủ đánh rơi xuống bàn, sau đó điềm nhiên như không uống một ngụm sữa, chỉ là ánh mắt như thế nào cũng không rời phía đối diện.
Kiến Vũ há hốc mồm, một lúc sau mới mở miệng thương cảm mà nhắc nhở Vương Thanh: "Ca, anh nếu quá đói, cứ ăn trước đi, em có thể tự mình ăn." Nói xong, tay trái cầm lấy chiếc đũa để trên một cái bánh bao, một nhát chọc xuống, bánh bao liền bị xuyên thủng qua, vững vàng hiên ngang bị kẹp đến bên miệng.
"Vậy là tốt rồi..." Vương Thanh mặt không đổi sắc lại gắp một cái bánh bao ném vào trong miệng.
Vương quản gia do dự nói: "Thiếu gia, cậu không thích nước tương này sao, nghe đầu bếp nói, loại nước tương này được chế biến bằng phương pháp bí truyền của gia tổ bọn họ, cậu lần sau lúc ăn bánh bao, chấm chút nước tương sẽ càng ngon hơn."
Vương Thanh quay đầu lườm Vương quản gia, trầm mặc không nói.
Vương quản gia vội ho một tiếng nói: "Đương nhiên, không chấm nước tương nói không chừng càng giữ được nguyên vị bánh bao." Kỳ thật, trợn tròn mắt nói nói dối cũng không phải khó khăn như vậy a.
Phác Hữu Thiên liếc mắt nhìn quản gia đứng ở một bên, lại nhìn nhìn Kiến Vũ dùng tay trái cầm chiếc đũa mà động tác còn vô cùng đẹp mắt. Hắn khều khều một cái bánh bao nhỏ, chấm nước tương, cắn một miếng, cảm khái nghĩ: thì ra vị giác của người ở Vương gia thực không giống với người thường...
Ăn xong bữa sáng, Vương Thanh gọi quản gia đem sách cần dùng trong ngày của Kiến Vũ bỏ vào xe, lại tới sờ sờ đầu của cậu: "Đừng chạy loạn khắp nơi, giữa trưa không nên đi nhà ăn của trường, cánh tay em còn chưa khỏi, anh sẽ đem cơm trưa đến."
Kiến Vũ biết rõ Vương Thanh là lo lắng cho mình, tuy nội tâm cảm thấy cái này có chút chuyện bé xé ra to, nhưng vẫn chỉ là nhẹ gật đầu, không ai có thể cự tuyệt tấm lòng thật tình quan tâm, trừ phi người đó không có tâm.
"Phác thiếu gia, hiện tại nhờ cậu ở trường học chiếu cố tiểu Vũ nhiều hơn." Vương Thanh nghiêng đầu cười cười với Phác Hữu Thiên, không có nửa phần giống như vừa rồi còn đứng trước mặt Kiến Vũ lải nhải.
Phác Hữu Thiên cười cười: "Vương tổng tài khách khí rồi."
Lúc lên xe, Phác Hữu Thiên thấy Vương Thanh mở ra cửa xe cho Kiến Vũ, lại dặn dò một phen, mới cho tài xế lái xe ra khỏi biệt thự Vương gia. Phác Hữu Thiên quay đầu lại còn có thể chứng kiến Vương Thanh vẫn đứng tại chỗ đó.
"Ca của cậu đối với cậu thật tốt." Hai người làm bạn một ngày, cũng không còn hào khí giương cung bạt kiếm như trước, cộng thêm Phác Hữu Thiên tính tình vốn là có chút khí chất thế gia công tử, cho nên Kiến Vũ đối với hắn vốn là không ghét, hai người hiện tại lại thật sự có vài phần hương vị bằng hữu.
"Ừ, anh trai rất tốt." Kiến Vũ nhẹ gật đầu đồng ý, bởi vì người nam nhân kia đối với cậu tốt, cho nên cậu mới có thể buông tha chấp niệm đối với quá khứ, nguyện ý trở thành người ở nơi này, sống một cuộc sống đơn thuần và hạnh phúc. Dù sao ở đây, người nam nhân này cũng không yêu cầu cậu phải khả văn thiện võ, không yêu cầu cậu vì gia tộc tranh quang, mong muốn chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi.
Đến nơi này, cậu mặc dù không còn có thể nhìn thấy khung cảnh của ngày xưa, nhưng lại được thể nghiệm sự khoái hoạt mà kiếp trước không có. Đây không phải là vinh quang cùng cao cao tại thượng mà thân phận thế gia cho cậu, mà là một loại khoái hoạt của người bình thường. Cậu hiện tại, là Kiến Vũ, không còn là Phùng công tử thành Đông Bắc nữa. Cho nên, dù nguyên chủ của cái thân thể này mang đến cho cậu không ít phiền toái nhỏ, nhưng vẫn không thể phủ nhận cái thân phận này của hắn cũng giúp cậu hưởng thụ niềm khoái hoạt chưa từng có.
Phác Hữu Thiên thấy trên mặt Kiến Vũ lộ ra vui vẻ, hừ một tiếng: "Đều lớn như vậy rồi, còn muốn anh trai chiếu cố." Hắn tuyệt đối không thừa nhận, nói những lời này là xuất phát từ ghen ghét.
Kiến Vũ cười tủm tỉm mở miệng: "Có anh trai chiếu cố rất thích."
Phác Hữu Thiên cắn răng, hắn chỉ biết, Vương Thanh trước mặt Kiến Vũ thì ôn nhu dịu dàng, sao vừa quay sang nhìn đến hắn lại cười đến đáng sợ? Lời này là đang khinh bỉ hắn không được anh trai chiếu cố sao?
Kiến Vũ thấy sắc mặt Phác Hữu Thiên không hiểu sao tự dưng lại trở nên khó coi, băn khoăn cau lại lông mày, cái cậu Phác Hữu Thiên này tại sao lại mất hứng?
Cho nên nói, hiểu lầm luôn cứ xuất hiện một cách vô tình, Phác Hữu Thiên hiển nhiên đã quên, Kiến Vũ mất trí nhớ, căn bản là không biết hắn có một anh trai, càng thêm không có khả năng biết rõ cảm tình giữa hai huynh đệ hắn như thế nào.
Đến trường học, Phác Hữu Thiên và Kiến Vũ cùng nhau vào lớp, khiến mọi người cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, đây là Thượng Đế cùng Quỷ sa tăng đồng thời xuất hiện, so với truyện kì huyễn còn kì huyễn hơn.
Người xem đều tỏ vẻ hiếu kỳ đối với cảnh tượng quái dị này, dù sao những chuyện như thế này cũng không gặp nhiều. Học sinh chăm ngoan đệ nhất cùng kẻ nổi danh bại gia tử của trường bất hòa với nhau là việc tất cả mọi người đều biết, bọn họ không thể tưởng được lại có thể xuất hiện cảnh hai người đó lại cùng xuống xe, cùng vào lớp như thế này.
Phác Hữu Thiên định giúp Kiến Vũ cầm sách, nhưng đã thấy Kiến Vũ tay trái khẽ quàng, đem mấy quyển sách giáo khoa ôm hết vào trong ngực, thuận tiện còn quay sang cười cười với hắn.
"Hừ." Phác Hữu Thiên thu tay lại, lập tức tỏ vẻ phi thường bất mãn đối với tay của chính mình, hắn như thế nào cũng học Vương Thanh muốn trở thành bảo mẫu của Kiến Vũ rồi?
Hai người đến phòng học, Phác Hữu Thiên cũng không thèm để ý những ánh mắt dò xét kia, tới phía trước sắp chỗ. Kiến Vũ còn ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng tay trái mở sách ra, cách cầm bút có chút không được tự nhiên.
"Cậu cứ nghe giảng là được, chờ tay cậu khỏe rồi đến chỗ tôi chép lại." Phác Hữu Thiên thấy Kiến Vũ động tác khó khăn, thật sự là bất đắc dĩ.
Kiến Vũ ngoắc ngoắc khóe miệng: "Ừ, cám ơn cậu." Chỉ là cây bút trong tay vẫn không chịu buông xuống. Đối với hảo tâm của người khác, cậu lựa chọn lễ phép tiếp nhận, nhưng những chuyện của mình, cậu vẫn là muốn tự làm cho tốt.
Phác Hữu Thiên cũng không nói thêm nữa, chỉ là hừ một câu, mở ra sách, chờ giáo sư lên lớp.
Hắn chỉ là mềm lòng nhất thời mà thôi!