Nếu là một đôi nam nữ dùng cơm, nhất định sẽ có tư tưởng phải đi ăn cơm Tây. Nếu là một đám nam nữ cùng dùng cơm, lựa chọn tốt nhất chính là đi nhà hàng Trung Quốc.
Purple Line vốn là nhà hàng đồ ăn Trung Quốc nổi tiếng nhất, từ cách trang hoàng cho đến nhân viên phục vụ đều mang theo một loại hương vị phục cổ. Đồ sứ bài trí tinh xảo, nữ phục vụ mặc sườn xám, còn có những lồng đèn Lưu Ly in tranh hoa cúc nhỏ, không để ý cũng sẽ khó nhận ra được sự đặc biệt của nó.
Ngay lúc Kiến Vũ vừa mới chứng kiến cảnh sắc trong nhà hàng thì... thần sắc nao nao, nhưng là cậu rất nhanh kịp hồi lại thần, hiện giờ không phải nơi mà mình đã từng sống qua mười tám năm kia nữa, dù cho nơi này có sự bắt chước rất giống với khung cảnh của kiếp trước, còn có bàn gỗ khắc hoa, cửa sổ dán giấy cổ điển tinh xảo. Chính là sàn nhà trơn bóng, còn có những khách nhân ăn mặc trang phục của thế giới này, đã giúp cậu vô cùng thanh tỉnh. Mình đã trở về không được nữa rồi.
"Sao vậy, không thích nơi này?" Vương Thanh thấy Kiến Vũ sắc mặt không tốt, dừng bước lại: "Hay là cánh tay đau nhức?"
Vốn nhân viên phục vụ đang định tiến lên chuẩn bị tiếp đãi lại nghe được Vương Thanh một câu "Không thích nơi này" khiến nụ cười tiêu chuẩn trên mặt cứng đờ, bất quá vẫn là phải duy trì nụ cười lễ phép của ngành dịch vụ: "Hoan nghênh các vị, xin hỏi các vị có đặt trước?"
Vương Thanh móc ra card vip trên người đưa cho nữ phục vụ, cúi đầu vuốt ve mái tóc Kiến Vũ: "Nếu không thích, chúng ta đổi một nhà khác."
Nữ nhân viên vừa cầm card vip thì nụ cười đã bắt đầu vặn vẹo, cô có chút cúi đầu khúm núm, hai tay "dâng" trả card khách VIP của Vương Thanh: "Thì ra là Vương tiên sinh, nếu là ngài chuẩn bị dùng cơm trong này, tôi lập tức mang ngài đến phòng VIP."
Bên ngoài đại sảnh là nơi những vị khách bình thường ngồi, nếu là khách quý thì các cô đương nhiên sẽ không an bài ở đại sảnh, nhưng mà hiện tại, loại tình huống này là làm sao? Chẳng lẽ Purple Line của các cô bị người ta không để vào mắt?
Kiến Vũ thấy nữ phục vụ nổi lên đầy trời oán niệm, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thanh: "Ở đây rất tốt, tay của em cũng không sao."
Nụ cười trên mặt nữ phục vụ lập tức trở nên ôn hòa vài phần.
"Nhưng mà... cái bình hoa kia..." Kiến Vũ liếc mắt nhìn bình hoa lớn được đặt trang trí trong góc, hạ giọng nói: "Các người nói kiến trúc trong này là mang hơi hướng phong cách thời kì Minh triều, nhưng bình hoa kia lại mang kiểu dáng của Đường triều, đó là đồ trang trí lưu hành nhất Đường triều mà."
Nữ phục vụ cứng ngắc liếc mắt nhìn bình hoa to đùng kia, đây không phải là ghét bỏ nhà hàng, mà là ghét bỏ đồ trang trí trong nhà hàng?
Cô gái yên lặng cúi đầu xuống, cô cái gì cũng không có nghe được, không nghe được lời bắt bẻ của thiếu niên, cũng không nghe được thiếu niên này nói bình hoa là kiểu dáng gì.
"Nhưng thực ra kiểu dáng này cũng không tồi, cũng phảng phất vài phần cảm giác của loại bình hoa Đường triều." Kiến Vũ giám định và thưởng thức xong bình hoa, cảm giác đói bụng liền đến, cậu cười ôn hòa với nữ phục vụ: "Phiền cô dẫn đường, Cảm ơn."
Nữ nhân viên trong lòng còn đang mang oán hận lại bị một cái mỉm cười xinh đẹp sáng ngời này làm cho biến mất vô ảnh vô tung. Cô vội làm một tư thế "xin mời": "Sáu vị, mời đi bên này." Cho dù là kẻ có tiền vậy mà đối đãi với nữ phục vụ như các cô cũng có lễ phép như vậy, thật sự là khó có được. Nghĩ như vậy, nữ phục vụ còn tiện thể liếc mắt nhìn Vương Thanh, so sánh với nhau, nam nhân dáng người thon dài tướng mạo anh tuấn này cũng không đáng yêu được như thiếu niên kia, xem ra bùn lầy của xã hội đã đem anh ta nhuộm đen rồi (biến chất).
Người phục vụ dẫn mấy người đến trước một cái cửa treo mộc bài (thẻ gỗ) ghi hai chữ "Trúc vận". Nhân viên đứng ở cạnh cửa nhìn thấy có khách đến, vội cúi đầu lễ phép: "Hoan nghênh quang lâm." Rồi nghiêng người đẩy cửa ra, phong cách bài trí tươi mát lịch sự tao nhã trong phòng lập tức hiện ra ở trước mắt mấy người.
Mấy người vào gian phòng, đều tự ngồi xuống, gọi món xong, liền bắt đầu uống trà chờ thức ăn mang lên.
Hiểu Lam liếc mắt nhìn cánh tay phải của Kiến Vũ bị buộc liền trên cổ, cười mở miệng nói: "Thật không ngờ tiểu Vũ em trai lợi hại như vậy, chỉ động thủ vài cái đã cứu được Vương Thanh." Nói rồi, cô lại liếc mắt nhìn Vương Thanh, vuốt vuốt chén trà trong tay, nụ cười chậm rãi liễm xuống: "Tụ hội ngày hôm nay là do tôi đề nghị, trước đó tôi đã cho người tới mã trường kiểm tra hết một lượt, thật không ngờ vẫn còn có người ra tay trên lũ ngựa."
Quách Hạo uống một ngụm trà, thấy Hiểu Lam thần sắc khó coi: "Có lẽ... đây chỉ là một việc ngoài ý muốn." Nhưng nói hết những lời này, tay cầm chén trà của hắn siết chặt.
"Có người muốn hãm hại anh trai?" Kiến Vũ ngẩng đầu, rất sắc bén bắt được trọng điểm. Cậu thấy một bàn mấy người thần sắc đều có chút mất tự nhiên, nghiêng đầu nhìn Vương Thanh ngồi bên cạnh mình: "Anh, xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì, bọn họ đều nói giỡn thôi, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn." Vương Thanh sờ sờ đỉnh đầu Kiến Vũ: "Em không nên tưởng thật."
Kiến Vũ rủ mí mắt xuống, lúc sau mới ngẩng đầu nói: "Chúng ta là huynh đệ, em sẽ bảo vệ anh trai." Tay trái không bị thương túm chặt lấy ống tay áo của Vương Thanh. Cậu rất chăm chú nhìn thật sâu vào hai mắt anh, lặp lại một lần nữa: "Anh là anh trai của em, em sẽ bảo vệ anh."
Thiếu niên trước mắt thần sắc kiên định như thể đang nói ra một lời thề vô cùng quan trọng, Vương Thanh nhìn ống tay áo bị túm rất chặt của mình, khóe miệng có chút khẽ cong: "Anh biết rồi." Tâm, vẫn không tự chủ được mà ấm lên.
Bên cạnh, mấy người nhìn thấy khung cảnh này của hai huynh đệ, tâm đều cười. Vương gia hai huynh đệ đồng lòng như thế, mấy lão già kia làm sao có thể chiếm đoạt được cơ nghiệp của Vương gia?
"Cậu hôm nay vì bảo vệ Vương Thanh mà khiến cánh tay phải bị thương, lần sau nếu lại ra tay không phải đến lượt chân trái té bị thương đấy chứ?" Vu Hi Triệt tại mảng không khí ấm áp này, giễu cợt mở miệng: "Dù gì vẫn chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, đừng tưởng rằng loại lời này có thể nói ra dễ dàng như vậy."
Mấy người đang ngồi đều hiểu ý trong lời nói của Vu Hi Triệt, chỉ là ánh mắt Vương Thanh đã chậm rãi rơi vào trên người hắn, ánh mắt này thật sự không thể cho là hòa ái dễ gần: "Vu Hi Triệt."
"Hở?" Vu Hi Triệt uống một ngụm trà, cười tủm tỉm mở miệng nói: "Cậu không cần cảm kích tôi."
"Tôi rất cảm kích cậu." Vương Thanh không nhẹ không nặng mở miệng: "Đúng rồi, lần trước cậu để quên "đồ" tại phòng làm việc của tôi, chính là cái sô pha đó, nhớ tìm thời gian mà khiêng về đi."
Vừa nhắc tới sô pha, Kiến Vũ mở miệng hỏi: "Anh trai, anh nói anh ta phải đền sô pha cho nhà chúng ta, như vậy khoản nợ đó đã trả chưa?"
Vương Thanh dùng ánh mắt liếc xéo Vu Hi Triệt: "Còn chưa có."
Lập tức, Kiến Vũ nhìn về phía hắn bằng ánh mắt "hèn mọn" trong truyền thuyết: "Thông thường tiểu hài tử làm hư gì đó của nhà người ta thì luôn muốn quỵt nợ, đừng tưởng rằng nói mình nhiều tiền là dễ."
"Không sao, nếu hắn không chịu bồi thường, anh mang em đến nhà hắn."
"Đi cào sô pha nhà anh ta?"
"Khụ, đòi được nợ thì sẽ tốt hơn."
"Vương Thanh à, tôi nhớ rõ đã từng có người nói qua: không thể quá nuông chiều trẻ con a." Hiểu Lam vội ho một tiếng, lại nhìn Kiến Vũ, ân, đứa nhỏ này bộ dáng bưng chén uống trà cũng rất đẹp mắt.
"Đúng?" Vương Thanh khiêu mi: "Trẻ con đích xác không thể nuông chiều, nhưng cái đó và tôi có liên quan gì?"
Cũng đã đem em trai cậu sủng đến mức còn muốn tới nhà bạn tốt cào sô pha, lại còn hỏi "có quan hệ gì?", Hiểu Lam cố lộ ra một nụ cười vô cùng cứng ngắc: "Cùng cậu nửa phần quan hệ cũng không có."
Món ăn được dọn lên bàn, mọi người chỉ thấy Vương tiểu em trai nhã nhặn giơ lên chiếc đũa, sau đó lại nhã nhặn gắp thức ăn, cuối cùng món ăn hấp tấp rơi xuống mặt bàn.
Kiến Vũ trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, tại trên bàn cơm, loại hành vi này không chỉ là thất lễ hơn nữa còn là chuyện rất mất mặt. Cậu nhìn nhìn mỹ thực đầy bàn, phẫn nộ thu hồi chiếc đũa, đối với Vương nhị công tử mà nói, thà rằng đói chết, cũng không thể trên bàn cơm mà mất đi phong độ.
Một khối đậu hủ tươi ngon đặt ở trong chén của cậu, một bàn tay ấm áp ở trên đỉnh đầu cậu vuốt ve: "Muốn ăn cái gì cứ nói cho anh biết."
Kiến Vũ hai mắt lập tức cười thành loan nguyệt: "Anh trai, anh thật tốt."
Chỉ trong nháy mắt, Vương anh trai trên mặt vốn không có bao nhiêu biểu lộ đột nhiên nội tâm sôi trào, nhìn thế nào cũng cảm thấy em trai nhà mình đáng yêu, em trai nhà ai cũng đều không đáng yêu được như em trai nhà mình, vì vậy một đôi mắt sắc bén bắt đầu nhìn quét khắp trên bàn, kiên quyết không buông tha bất luận một món ăn mỹ vị và dinh dưỡng nào.
Vì thế, trên bàn cơm bắt đầu trình chiếu một bộ phim huynh đệ hữu ái ngọt ngào đủ để làm người xem đui mù con mắt.
"Không thể kiêng ăn." Một lời vừa nói, một miếng thịt cá nằm chết dí trong chén Kiến Vũ.
"Cái này quá cay, ăn nhiều dạ dày sẽ không tốt." Vì vậy, người nào đó chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Kiến Vũ tay trái cầm đũa tuy không linh hoạt, nhưng nếu là gắp món ăn trong chén thì không có khó khăn gì, cho nên dù Vương anh trai nhất mực chăm bón cũng tự mình ăn được rất vui vẻ.
Vương Thanh chọn lấy một con tôm lớn, lột bỏ vỏ, sau đó lại chấm chút nước tương, đưa tới bên miệng Kiến Vũ. Mà Kiến Vũ chỉ cần làm ba bước sau đó: há mồm, nhấm nháp, nuốt vào.
Cái màn hai huynh đệ một người chọn món ăn, một người dùng bữa này tiến hành cực kỳ sung sướng, bốn người bên kia nhưng lại nhìn đến choáng váng hết cả mắt. Bọn họ quen biết Vương Thanh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua một Vương Thanh chu đáo như thế, nhìn động tác bóc vỏ tôm, chấm nước tương, cho ăn kia là cỡ nào chuyên nghiệp, vô luận nhìn theo từ góc độ chính diện hay bên cạnh thì đều vô cùng hoàn mỹ, chính là, loại chuyện chăm bón này làm sao có thể móc nối cùng với Vương Thanh?
No bụng thì buồn ngủ, sau khi cơm nước xong, mấy người vừa đi ra nhà hàng, Kiến Vũ đã ngáp một cái, trong hai mắt chính là phủ một tầng mờ mịt.
"Mệt nhọc?" Vương Thanh khiêu mi hỏi.
Kiến Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
Vì vậy Vương Thanh quay đầu nói với mấy hảo hữu: "Kiến Vũ mệt rồi, tôi đưa thằng bé về."
Bốn người nhất tề gật đầu.
Kiến Vũ mở to con mắt đẫm sương, đối với bốn người cười cáo biệt: "Gặp lại sau."
Nhìn Vương Thanh đem Kiến Vũ rời đi, Hiểu Lam nói: "Đứa nhỏ này rất hiểu lễ phép."
Quách Hạo gật đầu: "Một đứa trẻ rất không tồi, nếu tốt nghiệp, về sự nghiệp hẳn sẽ là sự trợ giúp lớn cho Vương Thanh."
Vu Hi Triệt hỏi ngược lại: "Các cậu xác định sau này là thằng nhóc đó giúp đỡ Vương Thanh xử lý công việc, mà không phải là Vương Thanh đang làm việc sẽ muốn về sớm với em trai cậu ta?"
Hiểu Lam nghiêng đầu nhìn về phía hắn: "Vu Hi Triệt, dù là sự thật cũng không nên nói thẳng ra như vậy."
Vu Hi Triệt nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"Nếu như năm đó Vương Thanh cẩn thận mà đối đãi với tiểu Vũ em trai..." Lý Tuấn Tân phát giác được chính mình nhất thời nói lỡ, lập tức ngậm miệng.
Một lúc lâu sau, Quách Hạo tại trong trầm mặc mở miệng nói: "Kỳ thật tôi muốn nói một việc."
"Cái gì?" Ba người khó hiểu hỏi.
"Chúng ta đã đứng làm tượng điêu khắc trước cửa nhà hàng này suốt nửa giờ rồi."