Tiếng bước chân nặng nề, trên nền nhà lạnh lẽo, đầy rãy nổi cô đơn, Đằng Phong Vũ ngồi tựa đầu vào ghế sofa một hồi lâu, mắt nhắm chặt lại, đôi tay buông lỏng dài trên thành ghế, khoảnh khắc này trông hắn thật cuốn hút, đẹp chẵn khác nào tranh vẽ đi ra. Những tiếng thở dài vang lên trong bầu không khí yên tĩnh đến lạ.
Những chuyện xảy ra từ lúc hắn gặp lại Gin điều nằm ngoài dự tính của hắn. Trong suốt 10 năm qua lúc nào trái tim hắn cũng nghĩ Gin không bao giờ quên mình, nhưng điều đó ngược lại, làm hắn thật sự thật sự như rơi xuống địa ngục vậy. Con người hiện tại và thế giới mà Đằng Phong Vũ đang sống rất khác với thế giới của Gin, Hắn bây giờ là người đứng đầu của băng mafia ai nghe tên cũng sợ. Tuy bây giờ không còn trong xã hội đen như lúc trước mà chuyển qua nhiều lĩnh vực và nhắc tới trong số đó có tập đoàn Đằng Phong là tập đoàn có sức ảnh hưởng nhất nhì ở Mỹ. Mục đích hắn về Việt Nam lần này chủ yếu là trả mối thù với chủ tịch tập đoàn MT Đoàn Nhất Trung * MT là tập đoàn đứng đầu cả nước, à hiện đang phát triển ra khu vực châu âu*. Lúc nãy khi nghe chuyện Gin mất trí nhớ, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, dù biết là trùng hợp nhưng Đằng Phong Vũ nghi ngờ Đoàn Nhất Trung có liên quan đến chuyện này …
Nằm suy nghĩ một hồi lâu, có người vào nhà lúc nào hắn không hây. Đứng trước mặt hắn là người đàn ông mặc bộ vest màu đen có sóng mũi cao và đôi mắt hí đặc trưng, trên tay cầm sấp tài liệu. Đằng Phong Vũ vỗ vỗ xuống ghế “ Ngồi đi, chuyện sao rồi?”, hắn cầm sấp hồ sơ lên vạch ra xem châm chú. Nguyễn Huy cất lên giọng nói trầm “ vụ tay nạn anh kêu tôi điều tra…. Thật ra được sắp đặt từ trước rồi, lúc đó là đèn đỏ, tất cả chiếc xe điều dừng lại, nhưng tự dưng có một chiếc xe chạy ngược chiều và cố tình đâm thẳng vào con bé”. Nghe xong mặt hắn tối sầm lại,đôi mắt trở nên sắc bén, tay run run nói “ ai là chủ mưu”, Huy nói “ thật ra thì mọi thông tin về vụ tai nạn đó đã bị phá hủy cả, còn người gây ra tai nạn ngay sau khi ra tù đã chuyển sang nước ngoài định cư,nên không tìm thêm được gì nữa”. Đằng Phong Vũ tức điên lên, quăn đóng tài liệu đang cầm xuống đất, gằng giọng nói “ Đoàn Nhất Trung, ông dám động vào người của tôi. Được lắm, tôi sẽ bồi thường cho ông thật xứng đáng...”. Ánh mắt hắn ánh lên tia lửa của lòng thù hận, ngay cả Huy nhìn vào còn sợ toát cả mồ hôi. Không nói gì thêm, Đằng Phong Vũ bỏ đi lên phòng…
Đi được một đoạn lên cầu thang Đằng Phong Vũ khự lại, quay đầu hướng về phía ghế sofa nói bằng giọng lạnh lẽo “ Tiếp tục điều tra, tôi không tin là lão ta không có sai sót gì.không có chuyện gì nữa, cậu về nghỉ đi”…
Nguyễn Huy là cánh tay trái của Hắn cũng là bạn thân, 2 người gặp nhau khi Đằng Phong Vũ cứu Huy đang bị rượt đuổi ở đất khách quê người. từ đó Huy đi theo hắn và xem nhau như anh em…
Vứt chiếc điện thoại trên giường, Gin bước ra khỏi phòng, đứng trước của phòng mẹ, cô gằng giọng hỏi “ Tên lúc nãy là ai vậy mẹ?”, mẹ cô quắt quắt tay bảo cô vào phòng ngồi cùng bà, nhẹ nhàng bà nói “ Tiểu Vũ là con trai của bạn thân ba và mẹ, nhưng ba mẹ nó đã mất từ lúc nó còn nhỏ rồi.”, Gin Ngạc nhiên hỏi “ vậy anh ta sống với ai?” mẹ Gin đáp “ lúc ấy, ba mẹ định nhận nuôi thằng bé, nhưng họ hàng bên nước ngoài đưa thằng bé đi, từ đó ta không có tin tức gì về nó cả. mà lúc nó đi ngày nào con cũng khóc cả”, Gin mở to hai mắt nhìn mẹ “ Con mà khóc vì người như anh ta à! Không thể nào” cóc một cái bà mẹ kí đầu cô “ Con mất trí nhớ sao mà biết được.” Cô rờ đầu xoa xoa, mặt nhăn lại, đứng dậy “ đau con, mẹ bênh anh ta, con không nói với mẹ nữa. con đi ngủ đây!” cô bước ra tới cửa ngoảnh đầu lại nói “ mẹ cũng ngủ sớm đi. Đừng có nhớ ba mà thức khuya quá. Xấu lắm đấy”, tiếng cửa đóng lại bà mẹ xì 1 tiếng “ hừ cái con bé này …”
Chiếc điện nằm gọn trên giường reo lên inh ỏi đến đau đầu. Từ ngoài đi vào, Gin vội cầm điện thoại lên, thì điện thoại vừa tắt, Song một tin nhắn được gửi đến. Tay trượt màn hình, cô bấm vào xem, tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài từ “ không nghe máy, tôi điện sang mẹ em đấy”, chưa kịp thoát ra tin nhắn điện thoại lại bắt đầu reo lên, đợi khoảng 30s Gin bắt máy, kề điện thoại vào tai, gương mặt tỏ vẻ khinh bỉ “ alo…”
Đầu dây bên kia tức giận “ sao không nghe máy”
Nụ cười nhếch mép hiện trên gương mặt đang mưu tính điều gì đó của Gin “ ủa! cho hỏi anh là ai vậy?”
“ đừng có giỡn với tôi, tôi điện cho mẹ em nói chuyện có lẽ mẹ em biết tôi là thằng nào đấy…!”
Gin mở to mắt, chao mày môi trề ra lười biếng đáp “ Xì, giỡn chút làm gì gê vậy.”
“được được lắm, ngày mai 7h tôi tới đón”.
Nghe xong mắt Gin đơ ra “ tới chi! Mai học rồi”
Giọng cười khẽ bên đầu dây bên kia vang lên “ tôi biết rõ lịch học của em rồi, khỏi nói dối”
Gin lúng ta lúng túng “ ơ.. mai tôi bận thiệt, tôi có hẹn với bạn”
“ bạn em? Thế thì tôi cũng phải chào hỏi chứ. cứ vậy đi mai 7h” tút…. Tút …. Tút
Điện thoại cúp chỉ nghe tiếng máy bận. Gin tức tối quăn điện thoại lên giường, cô nghĩ thầm “ được lắm, dám ép tôi. Được bà đây sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục. đám ra lệnh cho bà à…” một lúc sao cô lăn ra giường ngủ thiếp đi.
Mới sáng sớm, nắng chiếu từ ngoài của sổ vào phòng rất dịu, tiếng chuông báo thứ cộng theo tiếng điện thoại reo đến nhức cả đầu. Gin vẫn còn nằm ngủ trên giường bị đánh thức bỡi những âm thanh khó chịu, xoay người qua định níu lấy chiếc điện thoại được đặt trên đầu giường, mắt nhắm mắt mở Gin thây bóng dáng mờ ảo đang nằm cạnh mình, nghiêng người tay chống lên cầm. Hết hồn, Gin ngồi bật dậy, hai tay dụi dụi mắt chớp chớp, bóng dáng của tên Đằng Phong Vũ hiện ra. Gin ngây người ra, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cô thẳng chân đạp vào người hắn lăn xuống giường. Gin giọng tức giận nói to “ TẠI SAO ANH LẠI VÀO PHÒNG TÔI ĐƯỢC?”. Đằng Phong Vũ đứng lên lưng dựa sát vào tường hai tay khoanh vào nhau nói “ mẹ em mở của cho tôi vào”. Nghe xong chân mày cô dính chặt lại “mẹ?... tính hại con gái mình à…” chưa nói hết câu, điện thoại cô rung lên, với tay lấy điện thoại nhìn một cái Gin quay sang liếc Đằng Phong Vũ “ Anh đợi đó cho tui…”.
Tay trượt trên điện thoại cô nghe máy. Một giọng nói lãnh lót từ điện thoại vang lên điếc cả tai “ CON ĐIÊN KIA, MÀY ĐANG Ở ĐÂU VẬY HẢ???” “ Tao mới ngủ dậy”, “ HẸN MẤY GIỜ MÀ GIỜ CÒN NGỦ LÀ SAO? CON LẠY MÁ, NHANH ĐẾN LẸ ĐI. NẮNG THẤY MẸ LUN RỒI NÈ!!!” nghe xong Gin nhìn lại đồng hồ, đã hơn 8h rồi cô hoảng hồn nói lấp la lấp lửng “ chết! tao tới liền”.
Dường như Gin quên mất sự hiện diện của Đằng Phong Vũ. Gin vội chạy ra khỏi phòng thì hắn níu tay cô lại nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn lạnh lùng “ em định đi đâu?”, cô hất tay hắn ra nhưng không được “ không phải nói rồi sao, hôm nay tôi có hẹn với bạn. hôm khác sẽ chơi với anh tôi không còn nhìu thời gian, bỏ ra coi!!!”
Vẻ mặt không quan tâm của Đằng Phong Vũ nhìn là muốn đấm cho vài phát “ tôi đi cùng em”. Gin há hốc mồm trên gương mặt hiện lên một chữ “Hả” cô nói “ bạn tui tui gặp, anh theo làm gì?”. hắn cười phá lên buông tay cô ra, rồi bước đi ra ngoài “ bạn em tôi càng phải gặp! phải nói cho bạn em biết: cô gái xấu xí này là bạn gái của tôi chứ. em thay đồ đi tôi ở dưới nhà chờ.”
Cánh cửa đóng lại, Gương mặt Gin đầy phức tạp, trong đầu cô nghĩ “ ủa mình có bồ khi nào vậy? má thằng cha hóng hách này hết chịu nỗi rồi… được, muốn gặp tôi cho gặp…”