Who Are You: Anh Là Thằng Khốn Nào Trong Kí Ức Của Tôi

Chương 26: Đến nhà… Anh ấy…




Đằng Phong Vũ lấy điện thoại trong túi ra, bấm số gọi cho ai đó. Bên kia vừa bắt máy, anh nói “ Trong vòng 5 phút xử lí hết chuyện này cho tôi.”

Dương Tiểu Lam ngồi xuống, bàn tay cô hung hăng nắm lấy cằm của Đoàn Khả Hân “ Xem ra vẫn còn lành lặng phết đấy chứ”

Đoàn Khả Hân thở dốc “ Mày muốn làm gì?”

Dương Tiểu Lam cười khinh bỉ, quay nhìn về phía Đằng Phong Vũ, mắt thấy anh gật đầu cô đứng dậy, môi nở một nụ cười quỉ dị “ Tao là công dân tốt, không phạm pháp được…”

Đoàn Khả Hân ngạc hiên, trợn mắt nhìn người đứng trước mặt “ Mày… có ý gì?”

Cô quay lưng bước đi về phía Đằng Phong Vũ, đi được 3 bước Dương Tiểu Lam ngoảnh đầu nói “ Đừng vội cảm ơn sớm…”

Đoàn Khả Hân nhìn thấy Dương Tiểu Lam cùng Đằng Phong Vũ khoác vai nhau, ánh mắt anh nhìn cô rất mực cưng chiều, hai người đi bộ về phía đường lớn đến khi bóng dáng khuất dần…

Không ngờ Dương Tiều Lam lại tha cho mình dễ dàng như vậy, Đoàn Khà Hân khập khiễng chân đứng dậy, lê từng bước chân nặng nề đi trong đêm.

Khi cô ta đi được khoảng 10 mét, có một chiếc SUV chạy tới, Thấy ánh sáng duy nhất trên con đường dài đằng đẳng Đoàn Khả Hân ra sức vẫy tay kêu cứu.

Chiếc SUV nhừng lại, trên xe có 4 người đàn ông bước xuống, nhìn cách ăn mặt của họ, trên cánh ta những người đó còn có nhìn xâm. Bất giác Đoàn Khả Hân lùi lại, chân tay trở nên run rẩy. Cô ta quay đầu cố chạy trốn nhưng phía sau 4 người đó một mực đuổi theo và không có ý định buông tha.

Vì chân đâu nên chạy không được bao xa Đoàn Khả Hân ngã xuống mặt đường, Đầu cô ta đau inh ỏi, mắt mờ đi. Trước khi ngất cô ta thấy 4 người đó đứng vây quanh mình, gương mặt trong thật ghê tởm…

____________________________________

Đi được một đoạn, khi chắc chắn Đoàn Khả Hân không nhìn thấy nữa, Đằng Phong Vũ và Dương Tiểu Lam cùng nhau bước vào một chiếc xe Porsche màu đen đang đậu ven đường cách đó không xa.

Hai người vừa ngồi vào gế sao thì chiếc xe khởi động máy, lái xe đạp ga chiếc xe vụt đi trong đêm

Nguyên ngồi bên ghế phụ lái, vẻ mặt khinh bỉ, tay xoa xoa cằm, mắt híp lại nhìn chằm chằm hai người vừa mới lên xe, oán hận nói “ tôi có mắc nợ gì hai người hả, sao toàn phá hỏng chuyện tốt của tôi thế này. Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả???”

Dương Tiểu Lam trề môi “ Hạ chi chắc giờ còn thức nhỉ?”

Nguyên hốt hoảng, ánh mắt đầy vô tội quay xuống nhìn Tiểu Lam “ Lam… em sao có thể làm vậy với anh được hả? anh bỏ trăm công ngàn việc giúp em thế mà, đừng đưa anh xuống hố có được không?”

Dương Tiểu Lam khoanh tay trước ngực, ánh mắt gian xảo cười cười nói “ Chẳng phải anh bảo tụi em làm hỏng chuyện tốt của anh sao? Bây giờ anh có thể đi làm việc của anh đi, em nhờ Hạ Chi đến đón tụi em là được rồi…”

Cô hất cằm, giảo hoạt nhìn Đằng Phong Vũ nói “ Anh nói có đúng không?”

Đằng Phong Vũ nhìn cô gái bên cạnh mình, ánh mắt vô cùng cưng chiều, môi bất giác cong lên “ ừm” một tiếng “ Cậu bận thì có thể đi.”

Anh chàng nào đó bị nhét thứ ăn cho chó đầy mồm, ánh mắt khinh bỉ,nhìn hai người tình tứ với nhau “ Làm ơi đi! Hai người có cần phải vậy không tôi bị nghẹn sắp chết rồi đây này.”

Dương Tiểu Lam bị câu nói của Nguyên làm cho đỏ mặt, quay đầu ra chỗ khác, giọng nói có chút chột dạ “ Anh… nói gì vậy? bọn em có làm gì đâu chứ.”

“ Ha ha hai người không có chuyện gì với nhau? Lừa ai chứ, tui không phải trẻ con.” Nguyên cưởi lớn, tay khoanh trước ngực nói.

“ Anh…” mặt cô đỏ bừng, tức giận nhưng không nói được gì. Cô quay qua trợn mắt nhìn Đằng Phong Vũ: Anh coi đi, chuyện tốt anh làm đấy! ><

Đằng Phong Vũ khẽ động ngón tay, môi nhếch lên cười ranh mãnh: Hửm? chẳng phải đúng là như vậy sao?

Nguyên nhìn 2 người trước mặt mình tình tình tứ tứ liếc mắt đưa tình với nhau, anh bĩu môi khinh bỉ liếc nhìn. Đấy đấy nhét đầy thức ăn chó cho tui vậy mà chối đấy, rõ ràng trước mắt thế rồi mà còn cãi “ Bây giờ 2 người đi đâu đây hả? đã gần sáng tới nơi rồi, tôi đây còn giấc mộng đẹp nữa có được không hả.”

“ Nhà em.”

“ Nhà tôi.”

Hai người cùng lúc nói, Dương Tiểu Lam quay đầu nhìn Đằng Phong Vũ, ánh mắt ghét bỏ, gằng giọng nói “ Đến nhà tôi!!!”

Đằng Phong Vũ nhìn chằm chằm lái xe, lạnh giọng nói “ Lái xe về biệt thự trung tâm cho tôi.”

Nghe xong, Dương Tiểu Lam tức giận quát “ ANH…”

Cô sắp không nhịn nổi nữa thì nghe Đằng Phong Vũ từ từ nhả ra từng chữ “ Em muốn chú biết em vừa làm chuyện gì xong hay sao? Nếu em muốn thì anh sẽ đưa em về?”

Cô im lặng không nói gì, nếu chuyện này để cho ba mẹ cô biết thì sẽ như thế nào ư? Cô biết họ sẽ không đánh, không mắng cô, nhưng cô sợ họ sẽ đau lòng vì cô. Dương Tiểu Lam không muốn làm cho họ lo lắng cho mình nữa. Cô nhìn ra cửa xe, ngoài đường trời tối đen như mực, bây giờ cũng đã gần sáng rồi, dù sau cô cũng không đem theo chìa khóa nhà, nếu như về thì sẽ đánh thức ba mẹ, như vậy thì…

Im lặng một hồi lâu, Nguyên quay xuống hỏi “ Quyết định xong chưa?”

Cô bặm môi, ánh mắt nhìn ra ngoài đường, giọng nói có chút yếu ớt vang lên “ Đến nhà… anh ấy.”

Đằng Phong Vũ nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ bên cạnh mình, ánh mắt dịu dàng ấm áp. Anh đưa tay lên vén từng sợ tóc của cô, động tác nhẹ nhàng như sợ làm đau cô vậy, môi anh cong lên cười dịu dàng.

Thấy cảnh tượng trước mắt Nguyên bất giác thở dài một tiếng, rối quay đầu lên, lưng dựa vào ghế không nói gì, chỉ nhìn tài xế, mắt chớp chớp rồi nhắm lại cho tới khi đưa họ về tới biệt thự trung tâm…