Sân bay Tân Sơn Nhất, từ trong cổng VIP một đáng người cao gầy bước ra, khoác trên người là bộ vest màu đen được may thủ công tinh tế phối với caravat màu xanh da trời, đi đôi giày da màu nâu cùng với mái tóc đen huyền, khuôn mặt mỗi bật cùng với làn da trắng, dù là giữa trưa trời rất nóng nhưng kí tỏa ra từ người này làm cho người ta quên đi cái nóng ôi bức ngày hè của thành phố mà ngược lại còn cảm thấy có chút gì đó lành lạnh bao quanh. Cánh tay từ từ nhất lên tháo kính xuống lộ ra đôi mắt màu hổ phách đặt trưng cùng với sống mũi cao và đôi môi mỏng rất cuốn hút, nếu dùng 3 chữ để tả thì đúng là đại mỹ nhân mà. Đằng xa có một người phụ nữ bước đến gần Đằng Phông Vũ, cúi chào “ Chủ Tịch.”
Đằng Phong Vũ bước đi, khuôn mặt không hề có biểu cảm gì, cái vali kéo trên tay quăn qua cho cô gái đi bên cạnh, nói “ Lịch chiều nay của tôi?”
Cô gái dùng 2 tay đón nhận cái vali, nhanh nhẹn nói “ 2h ngài có buổi giảng dạy ở đại học kinh tế ạ.”
Đằng Phong Vũ đi đến xe rồi đứng lại, cánh tay đưa ra ý bão cô gái đưa chìa khóa “ Chuyện của cô xông rồi, còn những chuyện còn lại tôi sẽ tự giải quyết.”
Cô gái vội đưa chìa khóa rồi không nói gì nữa, chỉ cúi đầu. Đằng Phông Vũ mở cửa xe ngồi lên chiếc AUDI RS7 rồi phóng đi mất. Cô gái đứng nhìn vào cái vali thở dài một hơi, vẻ mặt cô ấy bây giờ nhìn rất là bất đắc dĩ, biểu cảm không biết nên vui không hay nên cười nữa đây. Vừa mới đi công tác một tuần về mà Đại Boss của cô không thèm về coi ngó tập đoàn ra sao, lại chạy đi mất, mà trong sắc mặt lúc nãy của sếp cứ như là bị người ta cho ăn giấm không bằng, sát khí trên người tỏa ra lạnh tới nổi áp đi luôn cái nóng hiện tại, như vậy cũng đỡ tốn tiền mua điều hòa nha.
Trong xe, bầu không khí có phần u ám lạnh lẽo. Đằng Phong Vũ đang lái xe lại liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ trên ghế phụ lái, ánh mắt của anh có phần tức giận xen lẫn lo lắng đang tia vào chiếc điện thoại như thể muốn xuyên thủng luôn màng hình di động vậy.
Kể từ bữa tối ở nhà Dương Minh tính đến bây giờ cũng đã một tuần rồi, một tin nhắn thôi Dương Tiểu Lam cũng không thèm gửi chứ nói gì là gọi điện cho Đằng Phong Vũ, thật sự thì trong một tuần đó cô không hề nhớ đến anh giống như anh có biến mất đi chăn nữa thì cũng không phải chuyện của cô vậy. Nghĩ tới đây tâm trạng Đằng Phong Vũ cực kì cực kì tệ, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng không vui cũng không buồn, cảm giác trống không này khiến cho người ta mệt mỏi không biết nên làm gì nữa.
Đằng Phong Vũ ngừng xe đối diện với đại học kinh tế, trong mắt anh là hình ảnh cô gái nhỏ gương mặt bầu bĩnh với nụ cười rất tươi đang đứng trò chuyện rất vui vẻ, nhưng bóng lưng co gái nhỏ từ từ khuất dần đi, anh cố nhìn xa cách mấy cũng không thể nào nhìn thấy cô nữa...
Điện thoại đang trong tay Đằng Phong Vũ rung lên kèm theo tiếng chuông gọi đến làm cho anh choàng tỉnh trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Nhìn vào di động hiển thị cuộc gọi đến, Đằng Phong Vũ đưa ngón tay thon dài trượt trên màng hình nhận nghe.
Không rõ người bên kia nói gì mà ánh mắt Đằng Phong Vũ dần lạnh đi, môi cong lên một nụ cười mỉm rất đẹp. Cúp máy, anh khởi động xe, đạp ga lái thẳng vào trường.
Chiếc AUDI RS7 thu út tất cả mọi người, ai cũng tỏ ra ngạc nhiên rồi chuyện sang ngưỡng mộ. Dương Tiểu Lam đang ngồi trên ghế đá thấy chiếc xe chạy vào, trên gương mặt cô có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Cô chẳng thèm quan tâm mấy đến chuyện đang xảy ra, cứ thế mà đứng dậy rồi bỏ đi.
Đằng Phong Vũ bước xuống xe giống như một chàng hoàng tử, đẹp trai không tưởng. Hiệu trưởng cùng các lãnh đạo của trường đã đứng sẵn để tiếp đoán anh.
Hiệu Trưởng bắt tay chào hỏi “ Ngài Đằng Phong, thật vinh hạnh cho trường chúng tôi.”
Đằng Phong Vũ trên môi mở một nụ cười lịch sự, không nói thêm gì cùng mọi người đi đến hội trường.
Khi thấy bóng người thoái qua, Dương Tiểu Lam như chết lặng, biểu hiện trên gương mặt thay đổi liên tục, đôi mắt mở to tròn, mày nhíu lại, mòm chữ O, cô nhìn theo bóng lưng của Đằng Phong Vũ “ Cái quái gì đây? Tên đó tại sao… tại sao lại xuất hiện ở đây???”