When We Were Young

Quyển 2 - Chương 1: Trịnh Chân, Đổng Phong và Sử Hàng Viễn (1)




Mặc kệ là em muốn khóc.

Hay là mỉm cười nói lời từ biệt với anh.

Đời người vốn là một màn diễn xuất khó phân vui buồn.

Mà khi ngọn đèn kia chiếu rọi

Em nhất định phải bước ra diễn.

Một màn gian nan nhất kia.

Mong anh nín thở yên lặng lắng nghe.

Sau đó lại vì em mà nhiệt liệt ủng hộ.

Tình yêu của đời em

Cho đến khi kết thúc

Mặc kệ là em muốn khóc.

Hay là mỉm cười nói lời từ biệt với anh.

Em đều cảm thấy may mắn, vì đã từng cùng anh đồng bước.

—— Tịch Mộ Dung《  Nhạc Điệu 》

Nếu hỏi Trịnh Chân, ai là người ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời cậu, có lẽ cậu sẽ nói, là Mộ Tây.

Nếu hỏi Trịnh Chân, ai là người thay đổi cuộc đời cậu lớn nhất, có lẽ cậu sẽ nói, là Đổng Phong.

Nếu hỏi Trịnh Chân, đoạn thời gian nào đáng khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời cậu, có lẽ cậu sẽ nói, là năm lớp 12 của cậu.

Mùa xuân năm 2008, tựa hồ đã định trước sẽ hoàn toàn khác biệt với năm rồi.

Thứ bảy, ngày 22 tháng 3 năm 2008.

Tựa như thường ngày, Trịnh Chân đi theo Mộ Chân đến căn nhà trọ nho nhỏ của cậu ta ăn chực cơm.

Vẫn như thường ngày, cùng đi còn có Lý Triết của lớp 11/10

Vẫn như thường ngày, cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ chỉ có ba người.

Vẫn như thường ngày, dì Lưu ở trong bếp bận rộn, Tịch nữ sĩ và chú tài xế ở trong phòng khách chỉnh lý đồ đạc mang đến từ Q thị cho Mộ Tây.

Lại vẫn như thường ngày, mới vừa vào cửa Mộ Tây đã bị Tịch nữ sĩ ôm chầm lấy, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ hồng giống như mấy quả táo trên bàn.

Nhưng không giống như thường ngày, Trịnh Chân và Lý Triết còn chưa kịp chào hỏi Tịch nữ sĩ, Mộ Tây liền nói với mẹ cậu, ‘Con muốn gọi bạn cùng bàn với con đến ăn cơm, cậu ấy cũng là học sinh từ nơi khác đến’. Trịnh Chân cảm thấy kỳ lạ, ừm, bọn họ đổi chổ ngồi mới có một tháng mà phải không?

Không giống như thường ngày, Mộ Tây thực nghiêm túc giới thiệu cho mẹ cậu người bạn mới ngồi cùng bàn với mình, Triều Liệp. Trịnh Chân càng cảm thấy kỳ lạ, tựa hồ lúc trước khi giới thiệu mình và Lý Triết, Mộ Tây chỉ tùy ý nói mấy câu thôi.

Không giống như thường ngày, vị trí của Trịnh Chân từ chỗ bên cạnh tay phải của Mộ Tây lại biến thành đối diện với Mộ Tây, bởi vì Triều Liệp đang ngồi vào vị trí vốn dĩ của cậu. Trịnh Chân càng cảm thấy kinh ngạc, vừa rồi hình như là Mộ Tây lôi kéo Triều Liệp vào chỗ ngồi.

Không giống như thường ngày, lúc ăn cơm Lý Triết bắt đầu thất thần, thậm chí ngay cả vấn đề của Tịch nữ sĩ cũng không nghe được. Trịnh Chân cảm thấy hình như không đúng chỗ nào đó, nhưng mà cậu lại nói không ra lời được.

Lại không giống như thường ngày, cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ không còn là ba người nữa, Triều Liệp gia nhập, Trịnh Chân cảm thấy không thể tin được, nhưng mà tựa như hết thảy lại rất hợp tình hợp lý.

Hết thảy, bất đầu từ hôm nay, đều phát triển theo một chiều hướng mà Trịnh Chân không thể tưởng tượng được.



Thứ bảy, ngày 29 tháng 3 năm 2008.

Vẫn như trước cùng nhau đến nhà Mộ Tây ăn cơm, sau đó được Tịch nữ sĩ dẫn đi dạo phố.

Đã 41 tuổi mà Tịch nữ sĩ vẫn trẻ trung xinh đẹp như trước, dẫn theo ba đứa trẻ to xác đi dạo phố liên tục khiến người ta chú ý, đều là ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thích, nhưng Trịnh Chân lại cảm thấy chẳng chút thoải mái.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, cậu không phải con trai của Tịch nữ sĩ, thậm chí tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, cậu và bọn họ không phải người ở cùng một thế giới.

Loại trung tâm thương mại lớn thế này Trịnh Chân rất ít đến, cái nơi tùy tiện chọn một bộ quần áo đã tốn sáu bảy trăm thậm chí vài ngàn đồng, cậu không quen.

Tại thời điểm mỗi tháng cậu chỉ có mấy trăm đồng tiền sinh hoạt phí, một bộ quần áo của Mộ Tây và Lý Triết đã có thể đủ cho cậu một tháng không lo ăn mặc. Tại thời điểm cậu có thể mua đồ của Jeanwest, Mộ Tây và Lý Triết đã mặc đồ của Levi. Tại thời điểm mỗi tháng thậm chí hai tháng cậu mới mua được một bộ quần áo, Mộ Tây và Lý Triết lại đang oán giận tủ quần áo quá nhỏ.

(*) Jeanwest là một thương hiệu thời trang của Úc, còn Levi thì quá nổi rồi nên chắc ai cũng biết ha.

Cậu đã quen vậy rồi, không phải sao?

Trịnh Chân im lặng nhìn Tịch nữ sĩ vui vẻ phấn chấn vì con trai chọn quần áo ở phía trước, nhìn Mộ Tây mặt ủ mày ê chỉ muốn nhàn hạ mà không muốn đi thử quần áo, nhìn Lý Triết vĩnh viễn mỉm cười. Cúi đầu, nhìn vết bụi trên đôi giày thể thao của mình, cậu nghĩ, chắc phải đi mua đôi giày khác rồi.

Thứ sáu, ngày 4 tháng 4 năm 2008, tiết thanh minh.

Cũng như những đợt nghỉ lễ nho nhỏ trước đó, Mộ Tây về nhà, Lý Triết về nhà, thành viên mới gia nhập Lý Triết về nhà, dì Lưu cũng về nhà, mà vốn là người J thị, Trịnh Chân lại không về.

Nằm ngẩn người trên ghế sôpha trong căn nhà trọ nho nhỏ, cậu đã quen một mình sinh hoạt như vậy rồi. Rời giường, rửa mặt, ngẩn người, ăn cơm, làm bài tập, đọc tiểu thuyết, đi ngủ. Cứ thế tuần hoàn.

Buổi chiều chủ nhật, Mộ Tây trở lại, xách theo một cái vali thật to. Trịnh Chân biết trong vali là quần áo, mỗi lần về nhà, Mộ Tây đều mang một vali quần áo thật to trở lại.

“Tiểu Chân, nhanh tớ đây!” Mộ Tây thực hưng phấn mà gọi cậu.

“Sao vậy?” Trịnh Chân vừa đóng cửa nhà vừa hỏi cậu.

Mộ Tây lấy một đống quần áo từ bên trong vali ra, ném lên sôpha.

“Cậu có thể đừng ném đồ đạc lung tung được không?” Trịnh Chân bất đắc dĩ bước qua, chuẩn bị một lúc nữa thay cậu thu dọn, “Cậu sao lại mua một đống quần áo mặc nhà như vậy? Định một tuần không mặc trùng sao?”

“Tớ mua có năm bộ thôi mà, bộ này cho cậu, lớn hơn tớ một size, tớ cảm thấy cậu sẽ mặc vừa á.” Mộ Tây đưa cho cậu một bộ màu vàng nhạt, mặt trên in hoa văn SpongeBob.

“Đây là phong cách của cậu phải không?” Trịnh Chân nhướng mày.

“Cút!”

Trịnh Chân nhìn thoáng qua bốn bộ khác, ngoại trừ bộn màu đen kia còn miễn cưỡng xem như là quần áo của nam sinh, những thứ khác, nói là thời trang trẻ em cậu cũng tin.

“Cậu mua nhiều như vậy làm gì? Hai bộ in hình bò sữa kia còn giống nhau như đúc, bất quá bộ màu đen lại lớn như vậy, cậu mặc vừa sao?”

“Ánh mắt đó của cậu là ý gì hả? Rõ ràng là không giống mà. Tớ muốn mặc bộ có in bò sữa trắng, còn hình con gà vàng này là Lý Triết, bộ bò sữa màu đen là của Triều Liệp, SpongeBop là của cậu, hồ ly đỏ là cho Đổng Phong.”

“… Mấy người khác tớ không nói, dù sao chuyện cậu bị thần kinh cũng không phải mới biết ngày một ngày hai. Nhưng Đổng Phong là xảy ra chuyện gì? Cậu và cậu ta quen thuộc lắm sao?”

Mộ Tây có khi thật sự như một tiểu vương tử, cậu sẽ nghĩ gì là làm cái nấy, bởi vì trong nhà bảo hộ cậu quá tốt, thế cho nên thế giới của cậu cũng đơn thuần như trong truyện cổ tích vậy.

Cậu và Trịnh Chân, hoàn toàn không giống. Thế giới của Trịnh Chân, không có truyện cổ tích.

Cuối cùng, Trịnh Chân vẫn cự tuyệt SpongeBop, theo bản năng cũng không chọn bộ bò sữa màu trắng kia, mà là cướp bộ hồ ly đỏ vốn nên là của Đổng Phong, mặc kệ nó lớn hơn hai size.

Chủ nhật, ngày 13 tháng 4 năm 2008.

Trịnh Chân mặc đồ in hình hồ ly đỏ, ngồi gặm táo, Mộ Tây mặc đồ in hình SpongeBop ngồi nhắn tin, Lý Triết mặc đồ in hình con gà vàng đi vào phòng bếp phụ giúp dì Lưu.

Lại nói tiếp, việc này và trước kia cũng không có gì khác biệt, nhưng Trịnh Chân không biết, sau ngày này, cuộc đời của cậu sẽ không bao giờ là thứ cậu có thể khống chế được nữa.

Nửa tiếng sau, Triều Liệp và Đổng Phong đến.

Hai tiếng sau, Đổng Phong thần kinh thô hỏi ra vấn đề trở thành mồi lửa kia.

Bốn tiếng sau, Mộ Tây thẳng thắn nói với cậu rằng mình thích Triều Liệp, Trịnh Chân rốt cục biết được trên đời này có một loại tình cảm cấm kỵ tên là, đồng tính luyến ái.



Đêm nay, trời không trăng, gió thổi lớn.

Trịnh Chân phiền muộn trở mình, không biết bản thân vì cái gì lại mơ thấy đoạn thời gian học trung học kia. Cậu cầm di động lên nhìn thời gian, 6h10 sáng, là buổi sáng sớm của lớp 12 năm ấy, vì thế càng thêm phiền muộn.

Kỳ thật từ một năm trước bắt đầu cùng mọi người đã tách ra thành những lối đi riêng, không chỉ có Mộ Tây, Trịnh Chân cũng cắt đứt liên hệ với bạn bè thời trung học. Nhưng cố tình cậu lại tìm được Mộ Tây, mà Đổng Phong, cũng tìm được cậu.

Hôm kia Triều Liệp và Mộ Tây tái hợp, hôm qua bị cú điện thoại của Mộ Tây đánh thức, những cảnh trong mơ đã tiêu thất từ nửa năm trước cũng theo đó mà trở về. Ở trong mộng, cậu thấy Mộ Tây trộm thầm mến thậm chí theo đuổi Triều Liệp, thấy Đổng Phong thần kinh thô, thấy Lý Triết tươi cười ôn hòa. Những điều này, đều là những việc cậu không muốn nhìn thấy nhất.

Nằm trên giường, Trịnh Chân cầm di động bắt đầu xem Weibo.

[Nếu năm năm trước tớ gởi cho cậu một tin nhắn, cậu sẽ nói gì với tớ?]

Năm năm trước… Năm 2005… Lớp 9.

Nói ‘Cậu phải học tập thật tốt nhé’? Không, thành tích của cậu vẫn luôn rất tốt.

Nói ‘Cậu phải quan tâm cha mẹ mình’ sao? Không, bọn họ không cần cậu quan tâm.

Nói ‘Tớ nên rời nhà đi’? Không, sẽ chẳng có ai lắng nghe ý kiến của cậu cả.

Trịnh Chân bỗng nhiên nở nụ cười, có cái gì đâu chứ? Nói thì phải làm thế nào đây? Cậu ấy cái gì cũng không thay đổi, cậu chỉ có thể chấp nhận, vô luận phát sinh chuyện gì.

Cuộc sống như thế, cậu đã quen rồi.

Từ khi nào thì bắt đầu quen với nó? Cậu không nhớ rõ.

Không nhớ rõ khi còn bé, ba mẹ luôn khắc khẩu vì mấy đề tài bản thân mình nghe không hiểu, không nhớ rõ cậu còn có một anh trai cùng mẹ khác cha, không nhớ rõ sau đó cha mẹ ly hôn, không nhớ rõ mẹ kết hôn cùng với người yêu cũ, không nhớ rõ cậu rốt cục cũng gặp được anh trai trong truyền thuyết kia, không nhớ rõ cha mẹ tranh chấp vì quyền nuôi nấng, không nhớ rõ chẳng có ai muốn chiếu cố mình…

Cầm di động lên, bắt đầu gõ chữ.

[Angles fall down]

Post lên.

—— Bốp!

Di động đập vào trên mũi.

“Ui… Đau quá.” Trịnh Chân ôm cái mũi trở mình, ánh mắt đỏ hồng, sau đó, một giọt chất lỏng lướt qua huyệt Thái Dương, cuối cùng biến mất dưới gối nằm.